Chương 227 : Bóng đêm quyến rũ ~
Editor : ChiMy
Đằng Cận Tư không cử động, vẫn kéo chặt cánh tay của cô như cũ, chân thành nói: "Nai con. . . . . ."
"Khuya lắm rồi, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi." Lương Chân Chân muốn hất bàn tay của anh ra, nhưng bởi vì sức lực không bằng anh, ngón tay của anh tựa như sắt thép, không có cách nào rung chuyển, không đẩy anh ra được ngược lại bị anh kéo vào trong ngực, xoay người trực tiếp đè ở trên xe.
"Này, anh làm gì thế?" Lương Chân Chân đưa tay đẩy người đàn ông đang đè trên người mình, anh cao hơn mình một cái đầu, cho nên mỗi lần cô đều phải ngẩng đầu nhìn anh, trong lúc vô hình đã tạo cho cô thành một cảm giác bị áp bức, hơi thở nóng rực của anh phả vào trên mặt mình, hơi ngứa, tê dại, khơi dậy một dòng điện quen thuộc.
Nhất là tròng mắt đen như mực nhìn chăm chú vào mình đắm đuối đưa tình thì tim của cô không khống chế được đập nhanh hơn, ở trong đêm tối yên tĩnh âm thanh "thình thịch" vang lên thật rõ ràng, vừa đúng lúc liếc thấy trong mắt người đang ông nào đó có nụ cười như có như không, Lương Chân Chân mắc cỡ đến gương mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Tránh ra! Đồ quỷ sứ đáng ghét!"
"Nai con, anh muốn hôn em nữa rồi." Đằng Cận Tư nhỏ giọng nói, mang theo chất độc đầu độc cô, tối nay không khí rất tốt, anh phải nắm chặt, nói không chừng sẽ tiến triển rất tốt.
O(╯□╰)o Trong lòng Lương Chân Chân nói thầm: người này thật sự không có da mặt mà! Đưa tay nhéo anh, không chút nào phát hiện hành động của mình có chút mơ hồ làm nũng.
"Ui. . . . . . Đau. . . . . ." Trên mặt Đằng Cận Tư làm ra dáng vẻ rất khổ sở, thật ra thì anh biểu hiện ra đau như vậy, là do cô vừa nhéo đúng vị trí anh bị người khác đánh trúng.
Lương Chân Chân cho là mình nhéo trúng vết thương của anh, vội vàng buông tay, hơi lo lắng hỏi: "Đau lắm hả?"
"Ừ." Đằng Cận Tư chau mày lại gật đầu một cái, lúc nào đó lời nói dối cũng có ý tốt, còn có thể tăng tiến tình cảm giữa hai bên, cớ sao mà không làm đây?
"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý." Lương Chân Chân áy náy, mới vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy một mình anh đấu với năm gã bại hoại, mặc dù kết quả cuối cùng là anh thắng, nhưng trong quá trình anh cũng bị những tên ŧıểυ nhân gian trá kia đánh trúng, bị thhương là chuyện rất bình thường.
"Em phải bồi thường cho anh." Người đàn ông nào đó mặt không đỏ hơi thở không gấp nói.
"Hả. . . . . . Bồi thường cái gì?" Lương Chân Chân kinh ngạc mở miệng, không hiểu trong lòng anh có mưu kế gì.
Đằng Cận Tư chỉ chỉ miệng mình, "Hôn anh."
"Nằm mơ đi! Giở trò lưu manh à! Tránh ra nhanh lên! Nếu không, tôi. . . . . ." Lương Chân Chân còn chưa có nói xong đã bị người nào đó ngăn miệng lại, "Ưmh ưmh" mấy tiếng kháng nghị, sau đó từ từ không còn âm thanh, cơ thể cũng càng ngày càng mềm, bị động thừa nhận nụ hôn mãnh liệt của anh, không giống với sự dịu dàng triền miên vừa rồi, bây giờ có vẻ cuồng dã mãnh liệt hơn.
Lương Chân Chân cảm thấy đầu lưỡi của anh đang đảo lộn trong khoang miệng của mình, quậy đến cô sắp không thở nổi, tức giận cắn lưỡi của anh, nhưng không ngờ động tác này như cổ vũ Đằng Cận Tư, anh kích động, kích động rồi, từng tế bào trên người đều đang reo hò, kêu gào. Anh hôn người trong ngực thật sâu, khát vọng quá lâu, cũng nhẫn nhịn quá lâu, giờ phút này anh chỉ muốn tập trung hoà vào cô, giống như muốn hút hết toàn bộ hơi thở của cô, điên cuồng hút, mút lấy, kịch liệt mang theo phương thức nhẫn tâm như vậy đã thể hiện ra một mặt bá đa͙σ của Đằng Cận Tư.
"Ưmh. . . . . ." Lương Chân Chân cảm thấy mình sắp không thở được, cô buồn bực là mình không ghét nụ hôn của anh một chút nào, thậm chí còn hơi thích, làm cho cô có loại ảo giác, hai người vẫn giống như trước kia, chưa xảy ra chuyện gì, thật sự đối với cô mà nói cái loại tình yêu tin tưởng đối phương quá mức tốt đẹp, làm cho người ta có ước ao và ảo tưởng đối với tương lai, từng một lần, cô tin tưởng ông trời ưu ái cô, thương yêu cô như vậy, hơn nữa không bị người nhà của anh ghét bỏ, nhưng đồng thoại cuối cùng chỉ là đồng thoại, chuyện tình đẹp đẽ không cẩn thận cũng sẽ bị tàn phá.
Mà đêm nay, cô không phủ nhận mình đã dao động lần nữa, từ lúc đầu dịu dàng triền miên đến bây giờ kịch liệt cuồng dã, không thể nghi ngờ là tình cảm xúc động ở dưới đáy lòng cô, thôi, coi như là lần cuối cùng buông thả mình đi! Cồn rượu trong cơ thể còn chưa hoàn toàn tản đi, kích thích Hormone trong người cô, ở dưới bóng đêm say lòng người, cô muốn phóng túng một lần cuối cùng.
Sau khi nghĩ thông suốt, cô trở nên chủ động, thử đáp lại anh, đồng thời đưa hai cánh tay ra vòng cổ của anh, học lại động tác của anh, cắn mút lại đôi môi anh, loại cảm giác tê dại ấy giống như một dòng điện nhỏ, chạy dọc trong cơ thể của anh, từ lòng bàn chân dọc theo bắp chân, từ đầu dọc xuống phía dưới cổ. . . . . . Hình như muốn tập hợp ở nơi nào đó, thiêu đốt, thậm chí. . . . . . Nổ tung.
Loại cảm giác này rất xa lạ, rất mới lạ, rất mê người, rất kích tình, rất tốt đẹp.
Đối với sự nhiệt liệt đáp lại của nai con, Đằng Cận Tư rất vui vẻ, hôn càng thêm hung mãnh, có một loại kích động muốn nuốt cô vào bụng, trong cơ thể dâng lên sự nóng rực quen thuộc, bàn tay không khống chế được đưa vào trong quần áo của cô, lúc nhẹ lúc nặng vuốt ve nơi mềm mại đẫy đà trước ngực cô, cảm nhận quả anh đào của nai con đang từ từ đứng thằng ở trong tay anh, cảm nhận cơ thể của cô đang trở nên mềm mại ở trong ngực anh, loại trải nghiệm này khiến cho anh rung động, khiến cho anh kích động, làm cho anh rất có cảm giác thành tựu, làm cho anh khó có thể miêu tả. . . . . .
Tóm lại, ở trong bóng đêm mập mờ, tất cả đều trở nên tươi đẹp.
"Ừ. . . . . ." Giọng nói uyển chuyển mềm mại của Lương Chân Chân giống như là chất phụ gia, khiến phía dưới chỗ nào đó của Đằng Cận Tư dựng lên một cái lều nhỏ, đang vận sức chờ phát động.
Đột nhiên, trong hoàn cảnh yên tĩnh vang lên một loạt tiếng bước chân và giọng nói, tiếng vang đột ngột này kéo Lương Chân Chân đang trong một mảnh mê tình ra ngoài, giùng giằng muốn đẩy người đàn ông ở trước mắt ra, "Có người. . . . . . Có người tới."
Trong lòng Đằng Cận Tư thầm mắng một tiếng đáng chết! Hơn nửa đêm không ở nhà, ra ngoài làm cái gì! Cắt đứt chuyện tốt của anh, suy nghĩ một chút thôi là thấy căm tức.
"Nai con, chúng ta. . . . . ." Anh biết tình cảnh này đã không còn thích hợp để tiếp tục chuyện mới vừa rồi, nhưng trong lòng vẫn còn chút chờ mong.
Lương Chân Chân buông mí mắt xuống, làm cho mình bình tĩnh lại, "Tôi phải trở về." Nói xong, liền không để ý tới Đằng Cận Tư nữa, cúi đầu chuẩn bị đi lên lầu, sau khi đi mấy bước phát hiện người nào đó còn đi theo ở phía sau, không khỏi hơi tức giận, "Anh đừng suy nghĩ nhiều, tuyệt đối không thể nào!"
Cô vốn cho là những lời này sẽ làm anh tức giận rời đi, không ngờ tới anh lại cười, "Nghĩ gì vậy? Không phải em nói cho Tiết Giai Ny mượn một bộ quần áo tắm rửa sao? Anh chỉ tốt bụng nhắc nhở em thôi."
"Anh. . . . . . anh đứng ở chỗ này, tôi lấy xuống đưa cho anh." Lương Chân Chân đỏ mặt, đàn ông thúi! Thật là quá đáng! Dám nhạo báng cô!
"Anh cảm thấy đứng ở chỗ này bị người khác nhìn thấy sẽ không được hay lắm." Đằng Cận Tư giả vờ khó khăn nói.
Lương Chân Chân bị anh làm cho tức giận, quay người đi lên lầu không hề quan tâm đến anh nữa, trong lòng hung hăng mắng anh một trận, người đàn ông ghê tởm! Thật là đáng hận!
Dáng người của cô và Giai Ny không khác nhau lắm, cho nên hai người có thể mặc chung quần áo, tùy tiện tìm hai bộ quần áo đựng vào trong túi, mở cửa, đưa cho Đằng Cận Tư đứng chờ ở ngoài kia.
"Anh khát quá, em không mời anh vào nhà ngồi một chút sao?" Anh nhướng mày, đáy mắt có ý cười.
"Đi thong thả, không tiễn!" Lương Chân Chân đưa túi vào tay anh, giọng điệu rất cứng rắn, đối với cái loại vô sỉ này, cô không thể mềm lòng, nói là khát nước, ai biết được rốt cuộc trong bụng anh có ý xấu gì!
Cho nên, phương pháp xử lí sáng suốt nhất là đuổi anh đi, mắt không thấy, trong lòng tỉnh táo.
Nghe được âm thanh cửa đóng lại, trong mắt Đằng Cận Tư thoáng qua một tia bất đắc dĩ, ngay sau đó xoay người xuống lầu, mặc kệ nói thế nào, tối nay cũng là một tiến triển rất tốt, anh không thể quá mức vội vàng, phải cho nai con một quá trình thích ứng, phải chinh phục lòng của cô trong yên lặng, để cho cô dần dần quên mất chuyện không vui trước đây.
Từ chuyện hôm nay, anh rất có lòng tin có thể bắt lấy trái tim của cô lần nữa, còn có một chiêu chính là sinh nhật của bà nội, đến lúc đó anh muốn cầu hôn nai con ở trước mặt mọi người, cho nên trước đó anh phải cố gắng tìm cách.
So sánh với Đằng Cận Tư tràn đầy lòng tin, Lương Chân Chân nằm ở trên giường, tâm trạng rối bời, đưa tay sờ cánh môi bị sưng, nhắm mắt lại trong đầu đều là hình ảnh hai người hôn nhau vừa rồi, cô rất thích cũng rất hưởng thụ. . . . . .
Rõ ràng là không nên, ba năm ở đại học Columbia, giờ phút nào cô cũng tự nhủ phải quên anh, nhưng cố tình chạy không khỏi sự ràng buộc của số mệnh, vừa mới trở về nước đã gặp được anh, hơn nữa liên tiếp vô tình gặp được anh và được anh giúp đỡ, làm cho lòng của cô không thể nào cứng rắn, nhất là chuyện mới vừa xảy ra ở quán bar.
Haizzz. . . . . . Thật là phiền, đối với anh, bây giờ cô yêu hận đan xen, tâm tình rất phức tạp, biết rõ trong lòng mình không thể nào quên được anh ngay, sau khi buông thả cũng nên bình tĩnh lại rồi.
Ngày mai, cô sẽ chính thức đi làm ở đài truyền hình, bắt đầu cuộc sống của thành phần tri thức sáng chín chiều năm ( chín giờ sáng đi làm, năm giờ chiều tan làm ), hi vọng sau này, hai người sẽ ít vô tình gặp nhau, tối nay xem như một giấc mơ thôi.