Chương 198. Bây giờ anh muốn ăn em
Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lúc ăn cơm tối, có người bưng cháo đã được nấu kỹ vào, để trên bàn, rồi lui ra ngoài, để lại gian phòng cho hai người.
Lương Chân Chân bưng cháo lên, đưa cho người đàn ông nào đó ngồi ở trên giường, “Bác sỹ nói rồi, bây giờ anh chỉ thích hợp ăn thức ăn thanh đạm, bảo dưỡng dạ dày.”
Đằng Cận Tư nhàn nhạt liếc nhìn qua chén cháo trắng đó, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, “Cả người anh mềm nhũn rồi, em đút cho anh ăn.”
Lương Chân Chân hít vào một hơi thật sâu, được rồi, người ngã bệnh là người lớn nhất, cô thừa nhận! Không phải bón cơm sao? Trước kia không phải cô chưa từng bón, CASE nhỏ mà thôi!
“Được.” Cô mỉm cười bưng chén cháo trắng trên bàn lên, múc một muỗng nhỏ, nhẹ nhàng thổi, đưa đến bên miệng anh, cuối cùng, Đằng Cận Tư ăn được vài miếng liền không chịu ăn nữa.
“Há mồm, còn có nửa chén.”
“Ăn không ngon, miệng đắng.”
“Bây giờ anh là bệnh nhân, phải nghe lời, ăn nhanh một chút.” Lương Chân Chân lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn không vui mừng lắm mà nói, anh đúng là tự xem bản thân mình là người sắt rồi! Đã té xỉu đến mức nhập viện, còn không chịu ăn cơm cho tốt!
“Quá khó ăn, muốn ăn đồ ăn em làm.” Đằng Cận Tư bĩu môi, kiên quyết không ăn, bản thân anh cũng khá kén ăn, đối với cháo trắng không có mùi vị gì này luôn không có cảm giác, nhìn cũng không có khẩu vị.
“Anh…” Lương Chân Chân tức giận có suy nghĩ muốn cầm chén ném lên người anh, là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, quá kén ăn rồi! ~~~~(>_<)~~~~ chính là cố ý giày vò cô.
Đằng Cận Tư không có hành động gì, bày ra bộ dáng nếu em không làm thì anh không ăn, hai người cứ giằng co như vậy một hồi, cuối cùng vẫn là Lương Chân Chân thỏa hiệp, hì hà hì hục đi vào phòng bếp bên cạnh, khiến cho cô thán phục chính là trong bếp lại có thể có đầy đủ đồ dùng dụng cụ, chỉ không có gạo cùng nguyên liệu nấu ăn, cho nên không có cách nào làm.
Xoay người đi ra ngoài, buông tay, “Không có nguyên liệu nấu ăn.”
“Anh bảo Nam Cung đi mua.”
“A Tư, ngày mai em làm cho anh ăn có được không? Tối nay ăn cái này đi, chờ Nam Cung mua nguyên liệu về nấu cháo cũng đã muộn, đối với dạ dày đói lâu không tốt.” Lương Chân Chân lôi kéo cánh tay anh nũng nịu nói, đôi mắt mọng nước giống như một vũng nước xuân, lông mi dày như cánh bướm nhấp nháy, làm nũng mười phần.
“… Được.” Đằng Cận Tư có chút không chịu nổi nai con đang cố làm nũng, hầu kết lên xuống hai lần, cánh tay dài vươn ra, ôm lấy cô vào trong ngực, giọng nói khàn khàn, “Bây giờ anh muốn ăn em.”
“Hừ! Anh ăn vạ! Vừa rồi còn nói không có hơi sức, gạt người!” Lương Chân Chân nằm trong ngực anh bất mãn kháng nghị.
“Đó là lúc ăn cháo.” Một người đàn ông nào đó mặt không đỏ, hơi thở không gấp nói, cúi người chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của người trong ngực, hôn hít như đói như khát, giống như coi cô là món điểm tâm ngọt của mình, dùng sức hôn đến mãnh liệt, mạnh mẽ mút lấy đôi môi đỏ mọng của cô, hấp thu ngọt ngào trong miệng cô, cường thế bá đa͙σ mà không mất đi dịu dàng triền miên.
“Ưhm…” Lương Chân Chân cảm giác mình sắp không thở được nữa, đồ lừa gạt! Đồ dối trá! Còn nói mình không có hơi sức, rõ ràng là gạt người!
Sau khi hôn hít triền miên, hai người đều có chút thở hồng hộc, nhất là Lương Chân Chân, cả người đã dính lên người Đằng Cận Tư, giống như bị rút khô dưỡng khí vậy, đưa tay nhéo bên hông người đàn ông nào đó một cái, hơi thở không đều đặn sẵng giọng: “Bại hoại!”
“Ục ục ục ục…”
Đột nhiên, một tiếng vang không hợp thời vang lên xuất hiện giữa hai người, Lương Chân Chân ngẩn người ra một chút, liền hiểu được âm thanh phát ra từ đâu, nắm lấy vạt áo người đàn ông nào đó cười “Ha ha”.
Trán Đằng Cận Tư che kín gân xanh, cái bụng đáng chết, sớm không kêu muộn không kêu, cố tính vang lên vào đúng lúc này, quả thực làm mất hết mặt mũi rồi, hơn nữa người phụ nữ trong ngực còn cười đến ngông cuồng như vậy, khiến cho anh rất xấu hổ, ác thanh ác khí * nói: “Không được cười.”
(*) Ác thanh ác khí: thành ngữ chỉ cách ăn nói cộc cằn, thô lỗ
“Cứ muốn cười, ai bảo anh không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, bây giờ biết đói bụng rồi đó, hừ…” Lương Chân Chân nhếch hàm thở phì phì nói khẽ, không biết từ khi nào, cô vốn không sợ sự uy hiếp của anh, hoàn toàn không để ý giọng điệu tàn nhẫn của anh, thậm chí còn có thể tranh cãi vài câu. (dĩ nhiên, những thứ này cũng phải tùy hoàn cảnh và tình huống mà xác định.)
“Em không làm cơm cho anh ăn.” Trong đôi mắt đen của Đằng Cận Tư lộ ra một chút uất ức.
Lương Chân Chân chỉ nửa chén cháo trên bàn, “Ai nói, rõ ràng còn để ở trên bàn, là tại anh không ăn.”
“Đó là cháo, không phải cơm.” Một người đàn ông nào đó bình tĩnh sửa lại cho đúng từ.
“Gọi chung là cơm! Không được nghiền ngẫm từng chữ một cho em, không được để tâm vào những chuyện vụn vặt, ăn nốt chỗ còn lại đi, đói bụng thì uống nước.” Lương Chân Chân nghiêm mặt hung hãn nói, thật là quá đáng! Cho anh một chút màu sắc liền muốn mở phường nhuộm rồi! * Tuy nói người đàn ông sinh bệnh thì phải dỗ dành, muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc, nhưng cũng không thể quá nuông chiều.
(*) Đồng nghĩa với câu “Được voi đòi tiên”
Đây là lần đầu tiên Đằng Cận Tư thấy bộ dạng hung hãn như vậy của nai con, chẳng những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy có một thể nghiệm mới lạ, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện hung dữ với anh như vậy, rất tốt! Anh thích nai con như vậy, hoạt bát có sức sống, rất chân thật.
“Anh là bệnh nhân.” Trong giọng nói của anh nghe không ra chút mất hứng nào.
“Bệnh nhân thì càng phải nghe lời! Đâu có bệnh nhân nào không chịu phối hợp như anh!” Lương Chân Chân liếc anh một cái.
“Bụng rất đói, sau một đêm dài như thế, bệnh tình của anh sẽ tăng thêm, đến lúc đó chỉ sợ…” Anh vô liêm sỉ tiếp tục giả vờ đáng thương.
Lương Chân Chân oán hận trừng mắt liếc anh một cái, sau đó bưng nửa chén cháo trên bàn lên, đưa đến bên miệng anh, “Tự mình ăn.”
Đằng Cận Tư rất sảng khoái nhận lấy chén cháo uống một hơi cạn sạch, sau khi uống xong lại thốt ra ba chữ, “Uống không no.” Sau đó một tay đè bụng ra vẻ rất không thoải mái.
⊙﹏⊙ Mồ hôi đổ như thác, Lương Chân Chân hoàn toàn phục rồi, hít vào một hơi thật sâu, nhịn! Tiếp tục nhịn! Không thể ngược đãi người bị bệnh… Ngay sau đó nhếch môi cười yếu ớt, “Anh nằm xuống trước đi, em đi siêu thị mua chút nguyên liệu về nấu.”
“Cứ để cho Nam Cung đi mua.”
“Anh ta không biết em cần mua những thứ gì, cứ để tự em đi thì tốt hơn.” Nói xong, Lương Chân Chân liền đẩy cửa đi ra ngoài, vừa vào thang máy liền nhìn thấy một người quen.
Người đó cũng không ngờ gặp được cô ở đây, không khỏi kinh ngạc nheo chân mày, “Em sinh bệnh?”