"À. . . . . . Chuyện tình cảm cần phải do hai bên tình nguyện, chỉ một bên có cảm giác thì không đủ." Quan Hạo Lê suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ được một câu giải thích hợp lí.
Đằng Cận Tư hiểu, ý của Lê tử là nai con không thích anh. Cũng đúng, nai con thích người đàn ông tên Diệp Thành Huân kia, có điều người đó đã bị anh điều tới Argentina, tóm lại, mình tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ gặp mặt lại!
Diệt trừ mọi hậu hoạn, về sau người đàn ông bên cạnh nai con chỉ có thể là anh, tất cả những người khác đều đứng sang một bên!
Buồn buồn rót cho mình một ly rượu, uống một hơi hết sạch, trong cổ họng nóng hừng hực, sặc đến khó chịu, dường như suy nghĩ trong đầu óc anh đã tỉnh táo hơn, nhưng trong lòng lại có loại phiền não không nói nên lời, không có cách nào nói ra, chỉ có thể mượn rượu giải sầu.
Ông trời phù hộ, chuyện này không thể kết thúc được, phải hướng tới phương diện phát triển tốt mới được.
******
Đang lúc đó trong phòng bao đối diện ba người bọn anh, vài người nam nữ thường ngồi uống rượu xem biểu diễn, mà trong đó có hai nữ chính là Thẩm Quân Nhã và Phương Y Nhu.
Từ lúc Đằng Cận Tư tiến vào hai cô liền thấy được, nếu không phải Thẩm Quân Nhã ngăn lại, Phương Y Nhu đã sớm xông tới.
"Quân Nhã, sao cậu ngăn tớ lại? Đây chính là cơ hội khó được, lần trước không đến được bữa tiệc kia, đã tiện nghi cho con tiện nhân kia, cơn giận của tớ vẫn còn chưa tan hết!" Phương Y Nhu tức giận nói.
"Cậu tức giận có ích gì không? Tính tình của Đằng thiếu gia không phải cậu không biết, xông lên như vậy thì có kết quả gì, nói không chừng anh ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cậu một
cái, lúc đó cậu sẽ bị mọi người chế giễu.” Thẩm Quân Nhã an ủi bạn tốt.
“Nhưng tớ không cam lòng! Tớ yêu anh ta đã nhiều năm, tại sao có thể bị người phụ nữ khác chiếm được!” Trong mắt Phương Y Nhu bắn ra ánh sáng ác độc, móng tay đâm thật sâu vào trong ghế sofa.
Thẩm Quân Nhã vuốt ve tay của bạn tốt, nhếch miệng lên thành một nụ cười ác độc: “Nếu Đằng thiếu gia là một tòa pháo đài khó công kích, vậy chúng ta liền xuống tay với người phụ nữ bên cạnh anh ta, mặc dù lần trước không nhìn thấy rõ mặt của cô ta, nhưng ít nhất biết có một người như thế, chỉ cần chúng ta có lòng tìm hiểu, nhất định sẽ điều tra được.”
Tròng mắt Phương Y Nhu đảo qua đảo lại, trở tay nắm lấy tay chị em tốt, “Không sai, Phương Y Nhu tớ thề nhất định sẽ tìm ra ả đàn bà họ Lương kia là ai! Chắc chắn sẽ có nhược điểm rơi vào tay tớ, lúc đó tớ sẽ làm cho cô ta khóc không ra nước mắt!”
“Đúng vậy! Có lúc nhìn nhận mọi chuyện phải thay đổi góc độ đi suy nghĩ.” Thẩm Quân Nhã ưu nhã nhấp một miếng rượu, trong mắt thoáng qua một tia hung ác.
“Chuyện của cậu có tiến triển không? Cái tên thị trưởng Quý kia vẫn vững vàng như bàn thạch, thờ ơ với mỹ nhân kế của cậu sao? Không phải phương diện kia của anh ta có vấn đề chứ? Cậu đã dường như khỏa thân, anh ta vẫn thờ ơ, tôi thật sự hoài nghi anh ta không được.” Phương Y Nhu đốt một điếu thuốc “Pằng”, hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên sự khinh miệt.
Thẩm Quân Nhã không nói gì, suy nghĩ đến mấy giờ trước:
Cô cố ý bảo đầu bếp nấu canh bổ bỏ vào trong hộp giữ ấm, sau đó tới cao ốc Phủ Thị Chính bày tỏ tấm lòng, mặc dù cô luôn luôn khinh thường làm những chuyện như vậy, nhưng vì muốn nhanh chóng bắt Quý Phạm Tây lại, cô sẵn sàng trả bất cứ giá nào!
Bởi vì cô đã tới nơi này tìm Quý Phạm Tây mấy lần, ngược lại rất dễ vào trong lòng mọi người cũng âm thầm suy đoán cô là bạn gái của thị trưởng Quý, không ngăn cản cô vào tìm.
Khi đến phòng làm việc của Quý Phạm Tây, thế nhưng anh lại vùi đầu vào công việc căn bản không để ý tới mình, cô tức giận có điều lại múc một chén canh bưng cho anh, nhưng anh không những không cảm kích còn nói mình về sau không cần làm những chuyện như vậy.
Cô giận đến tay run run, cố ý đổ canh nóng vào trên đùi của mình, sau đó gào thét như giết heo, la hét chân của mình bị bỏng.
Quý Phạm Tây cảm thấy nhức đầu nhưng lúc này anh không thể trách móc, chỉ đành phải mang cô đến phòng nghỉ riêng của mình.
“Anh Phạm Tây, chân của em có phải bị bỏng hay không, đau quá…” Thẩm Quân Nhã giả vờ, thật ra thì chân chỉ dính vài giọt canh, hơn nữa canh kia sau khi mang từ nhà tới đây, căn bản không còn nóng như lúc mới nấu, không đến nỗi bị bỏng.
“Không biết, bôi kem đánh răng lên là tốt thôi.” Quý Phạm Tây rất bất đắc dĩ, anh lại không phải kẻ ngốc, lại không nhìn ra tính nghiêm trọng của vụ “phỏng” này.
“Kem đánh răng sao được chứ! Phải đến bệnh viện đi, anh Phạm Tây, chân người ta luôn được bảo dưỡng rất tốt.” Thẩm Quân Nhã rất biết giả bộ đáng thương.
Mắt thấy sắc mặt của Quý Phạm Tây càng ngày càng mất kiên nhẫn, cô liền nghe lời bôi chút kem đánh răng, bôi xong sau lại đòi tắm, nói cả người nhớp nhúa không thoải mái.
Quý Phạm Tây lười phản ứng với cô, đóng cửa lại đi ra ngoài, mặc cho mình cô ở bên trong, trong lòng suy nghĩ lần sau phải nói rõ ràng với thư ký, nếu như cô tới, nhất định không cho phép vào!
Càng làm cho anh bực mình là sau khi tắm xong, Thẩm Quân Nhã lại mặc áo sơ mi trắng của anh đi ra, rất rõ ràng bên trong không hề mặc thêm gì khác, còn quyến rũ đi tới bên cạnh anh cố ý quyến rũ anh.
“Xin tự trọng! Có mấy lời tôi không muốn nói ra!” Giọng nói Quý Phạm Tây tràn ngập ý cảnh cáo.
…….
Sau đó cô tức giận liền gọi điện thoại cho Phương Y Nhu mới trở về nước, hai người hẹn đến quán bar “Tả Ngạn Mị Chuyển” gặp mặt, thuận tiện bàn kế hoạch đối phó đàn ông.
Nhớ tới một đoạn sỉ nhục này, trong lòng Thẩm Quân Nhã liền tức giận, ngón tay bấu chặt vào ly rượu, chỉ hận không thể bóp vỡ nó, cắn răng nghiến lợi nói: “Tớ sẽ không buông tha, chỉ cần là tớ muốn, chưa bao giờ không có được!”
“Nói thật hay! Cạn chén! Hai chúng ta không hổ là chị em tốt, đúng là đồng bệnh tương liên mà!”
“Con mồi đã có, xác định sau này nên hành động như thế nào, hai ta ai cũng không được rơi ở phía sau!”
“Yên tâm, ngày mai tớ sẽ bắt đầu bắt tay chân điều tra xem con tiện nhân họ Lương kia rốt cuộc là ai, tớ sẽ khiến ả ta hối hận!” Trong mắt Phương Y Nhu càng lúc càng ác độc.
Hai người phụ nữ bên này đang bàn bạc kế hoạch độc ác, mà ba người bên kia không hay biết gì, chỉ lo uống rượu trò chuyện, tuyên bố không say không về.