"Nói nhảm, trước tiên chữa hết bệnh cho tôi." Đằng Cận Tư nói một câu thành công ngăn lại cái miệng không ngừng cằn nhằn của Quan Hạo Lê, dù là lỗi của anh, anh cũng không muốn bị vạch trần ở trước mặt nai con, cho dù là bạn tốt của anh cũng không được!
Một người đàn ông rất kiêu ngạo, nhưng mà anh còn chưa có ý thức được bản thân mà thôi.
"Ôi. . . . . . Một thân y thuật cao siêu như tôi mà không thể trị hết bệnh cảm sốt bình thường sao? Anh cũng quá coi thường tôi rồi?" Quan Hạo Lê bất đắc dĩ thở dài nói.
Lương Chân Chân cảm giác đầu mình như muốn nổ banh, mới vừa rồi còn an tĩnh, giờ phút này trở nên ồn ào khó chịu, bên tai cứ vang lên giọng nói líu ríu đáng ghét, làm cho cô sắp hỏng mất, không nhịn được kháng nghị"Ưm" một tiếng, bất mãn chun lỗ mũi lại, mím miệng một bộ dáng muốn khóc.
Đầu nhỏ cúi xuống cuộn thành một đống, không tiếng động kháng nghị.
Chậc! Đằng Cận Tư vừa nhìn bộ dáng khó chịu của cô, tim liền như bị ai hung hăng nhéo lại, sự đau lòng dâng lên vùn vụt, tròng mắt đen hẹp dài bén nhọn quét về phía Quan Hạo Lê không ngừng ầm ĩ, ý lạnh tỏa ra ngoài.
Dường như muốn nói: Câm miệng! Dài dòng nữa tôi liền ném cậu đi ra ngoài! Nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho nai con, không nhìn thấy cô ấy đang khó chịu như vậy sao? Còn ở đó nói chuyện không ngừng?
Quan Hạo Lê rất biết điều câm miệng, trong lòng thầm nói xấu: Quả nhiên đàn ông khi rơi vào lưới tình đều rất khủng bố! Không cần chấp nhặt với anh ta.
Ngón tay di động lấy bình nước biển và ống tiêm trong cái hòm thuốc ra, một loạt động tác thành thạo, gắn kim tiêm lên, nặn ra vài giọt nước, "Trước tiên phải tiêm thử vào da, xem có dị ứng không."
Cơ hồ ánh mắt lấp lánh của Đằng Cận Tư theo dõi tất cả động tác của anh, chỉ sợ anh sơ ý một chút làm đau nai con, vừa đúng lúc này Hạ Đông bưng nước ấm và một ít trái cây vào.
"Đưa tôi." Anh vội vã nói.
Hạ Đông đến gần đưa cái ly cho anh, anh nhận lấy liền để bên khoé miệng Lương Chân Chân, nhẹ nhàng dụ dỗ bên tai cô: "Ngoan, uống nước."
Không uống. Lương Chân Chân ý thức mơ hồ nghiêng đầu, cô cảm thấy mình như đang ở trong một quả cầu lửa, thật khó chịu, ~~~~(>_<)~~~~ chẳng lẽ cô sắp chết?
"Cô gái nhỏ đã mất nước đến như vậy rồi, thật là đáng thương mà. . . . . ." Quan Hạo Lê không nhịn được thở dài nói.
"Không cho phép gọi cô ấy là cô gái nhỏ!" Đằng Cận Tư tức giận trợn trừng mắt nhìn bạn tốt, làm cho anh cảm giác mình rất già, cô gái nhỏ và ông chú, anh không muốn có sự khác biệt rõ ràng như vậy.
O(╯□╰)o A Tư thật tà ác! Bắt đầu không cho phép anh gọi"Nai con", hiện tại lại không cho phép gọi "cô gái nhỏ", nếu kêu là"Lương Tử" ( gần giống với âm"Nương tử" ) có phải hay không sẽ bị đánh chết? ORZ~~~
Lúc này, Nam Cung Thần đứng ở bên cửa cũng không nhịn được cười, nhưng mà anh không dám cười ra tiếng, phải biết bây giờ anh đang là "kẻ có tội”, dám càn rỡ chỉ sợ kết quả sẽ rất khốc liệt!
Cho nên anh vẫn nên nín cười ở trong lòng thì tốt hơn, cực khổ nữa anh cũng có thể nhịn, chỉ khổ cho hai bờ vai này, run như cầy sấy ( run lẩy bẩy ), làm cho người khác buồn cười.
"Khụ. . . . . . Vậy tôi phải gọi một tiếng chị dâu sao?" Khóe miệng Quan Hạo Lê mở ra, anh cẩn thận suy nghĩ một chút, những tên kia đều không kêu được, gọi như vậy có vẻ thoả đáng hơn, liền ôm thái độ như đùa giỡn nói ra.
Đằng Cận Tư liếc anh một cái, tựa như đang cân nhắc hai chữ này, nhàn nhạt dời tầm mắt đi, không trả lời, thấy nai con không chịu uống nước, mình liền uống một hớp lớn, ngay trước mặt ba người trong phòng bón nước bằng miệng cho cô.
Ở trong suy nghĩ của anh, đút người phụ nữ của mình, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa (*), anh mới không rảnh xem ở đây có bao nhiêu người, anh cưng chiều người phụ nữ của mình, không liên quan tới người khác!
(*)Thiên và Địa là những cái cổ xưa, như là hiển nhiên; Kinh là "kinh điển", chỉ những cái đúng đắn do cổ nhân truyền lại; Nghĩa là "ý nghĩa", để chỉ về nội dung, ý nghĩa của sự vật.
"Thiên kinh địa nghĩa" là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.
"Ưmh. . . . . ." Trong mơ hồ dường như Lương Chân Chân không hài lòng anh dùng loại phương thức này ép mình uống nước, miệng bị buộc mở ra, một dòng chất lỏng ấm ấp trôi xuống theo cổ họng, làm cho dạ dày của cô từ từ ấm áp lên, nhưng đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo.
Cứ thế vài lần sau, cô cũng bắt đầu quen với cách thức bá đa͙σ này của anh, chất lỏng ấm áp giống như đang chảy khắp cả người của cô, đang đánh nhau với những quả cầu lửa kia, cũng không biết cuối cùng bên nào sẽ đánh thắng?
Quan Hạo Lê nặn ít nước biển trên da tay của cô, "Cũng may, không dị ứng, trước tiên phải tiêm vào mông, sau đó truyền nước, như vậy sẽ rất nhanh khỏi."
Tiêm vào mông? Đằng Cận Tư không vui, cái mông nai con sẽ bị người khác nhìn sao? Huống chi Lê tử là loại công tử phong lưu? Anh không bao giờ đồng ý! Giọng điệu bá đa͙σ nói: "Trực tiếp truyền nước!"
Ách. . . . . . Quan Hạo Lê biết anh suy nghĩ sai lệch, đứa bé này khi còn bé chưa từng được tiêm vào mông sao? Chẳng lẽ không biết chỉ cần lộ ra một chút xíu thịt là được? Cũng không phải là muốn cởi hết quần. . . . . . 囧
"Chị dâu bị sốt rất nghiêm trọng, tiêm vào mông sẽ giúp hạ nhiệt, còn truyền nước biển chỉ là bổ sung nguyên tố vi lượng và năng lượng trong cơ thể mà thôi, tác dụng không giống nhau." Anh kiên nhẫn giải thích.
Trong lòng Đằng Cận Tư cực kỳ khó chịu, nhưng Lê tử là bác sĩ chuyên nghiệp, lời của cậu ta nói rất đúng, mình không có lý do gì phản bác, cơ hồ là bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng, bày tỏ mình đồng ý, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
"Những người khác đi ra ngoài." Anh lạnh lùng nói, nếu như mình biết tiêm, thì ngay cả Lê tử mình cũng đuổi ra ngoài, Hừ!
Nam Cung Thần che miệng lặng lẽ đi ra ngoài, ham muốn chiếm đoạt của cậu chủ càng ngày càng tăng, sớm muộn cũng sẽ có một ngày cậu ấy sẽ cưng chiều Lương ŧıểυ thư bò đến trên đầu cậu ấy ngồi đi, chẳng lẽ sau này thiếu phu nhân của Đằng gia thật sự là của cô gái nhỏ chưa tới hai mươi tuổi này, oh my god!
Quan Hạo Lê chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, lấy ống tiêm ra, chuẩn bị tiêm.
"Không được nhìn lén." Đằng Cận Tư lạnh lùng cảnh cáo một câu, lật ngược cô gái trong ngực, trong lòng khen ngợi Hạ Đông làm việc rất tốt, cho nai con mặc áo và quần, mà không phải váy, bằng không sẽ lộ rất nhiều!
Ngón tay nhẹ nhàng kéo quần cô xuống, ước chừng 2 cm thì dừng lại, bất động.
"Khụ. . . . . . Còn phải xuống một chút." Quan Hạo Lê bất đắc dĩ nâng trán, phải tìm vị trí mạch máu để tim mà, A Tư thật là keo kiệt!
Lời của anh vừa dứt lập tức gặp phải ánh nhìn căm tức của Đằng Cận Tư, xuống chút nữa, xuống chút nữa thì cái mông ngạo nghễ của nai con sẽ lộ ra hết! Đó là chỗ mà cậu ta có thể nhìn thấy sao? Tức chết anh!