Lâm Dĩ Nhiên gặp Khâu Hành vào mùa hè năm cô mười chín tuổi, khi cuộc sống của cô tưởng chừng đã sụp đổ hoàn toàn. Mùa hè ấy, sau kỳ thi đại học, cô không chỉ mất đi định hướng tương lai, mà còn mất đi gia đình, những người thân yêu nhất của mình. Đau khổ, lạc lõng và không còn gì để bám víu, cô vô tình gặp Khâu Hành – một người đàn ông cũng đang lặng lẽ gánh chịu nỗi đau sâu kín trong lòng.
Khâu Hành, người đàn ông lạnh lùng và ít nói, đã xuất hiện trong cuộc đời Lâm Dĩ Nhiên như một tia sáng giữa bóng tối. Anh không phải kiểu người dịu dàng hay hay an ủi cô bằng lời nói. Nhưng bằng cách của mình, anh đưa cô bước ra khỏi những con đường tuyệt vọng, từng chút một kéo cô ra khỏi vực sâu tăm tối. Dù cho anh luôn mang dáng vẻ thờ ơ, trong mắt cô, Khâu Hành chính là nơi trú ẩn bình yên giữa thế giới hỗn loạn này.
Những ngày tháng đầu tiên bên nhau như một chuyến xe tải không điểm dừng, chạy băng qua mọi khung cảnh khắc nghiệt của cuộc đời. Trong chiếc thùng xe cũ kỹ và tạm bợ ấy, Lâm Dĩ Nhiên tìm thấy một cảm giác an toàn mà cô chưa từng nghĩ tới. Dẫu nơi đó không hoàn hảo, nhưng nó chắc chắn và vững vàng – như chính Khâu Hành.
Họ cùng nhau trải qua hai khoảng thời gian ba năm đầy biến động. Với Lâm Dĩ Nhiên, tất cả những gì cô nhận được từ anh dường như là kết quả của những gì cô đã đánh đổi.
Lần ba năm đầu tiên, cô đánh đổi sự ngây thơ. Đó là những ngày cô rụt rè, yếu đuối, bám víu vào Khâu Hành để tìm một lý do để tồn tại. Nhưng đổi lại, anh đã dạy cô cách mạnh mẽ, tự mình đứng lên.
Lần ba năm thứ hai, cô đánh đổi bằng nước mắt. Những giọt nước mắt ấy không chỉ là nỗi đau, mà còn là sự trưởng thành, là cảm xúc thật của một cô gái dần hiểu được thế nào là yêu, thế nào là cảm thông.
Nhưng sự thật là, Khâu Hành chưa bao giờ cần cô phải đánh đổi bất cứ điều gì. Tất cả những gì anh làm, những gì anh trao, đều xuất phát từ lòng chân thành và một mong muốn duy nhất: giúp cô sống một cuộc đời bình yên. Anh không cần cô trả giá, không cần cô đáp lại. Đích đến của anh chưa bao giờ là chính anh, mà luôn là cô – một Lâm Dĩ Nhiên hạnh phúc, yên ổn và không còn hỗn loạn.
Đến năm thứ bảy yêu Khâu Hành, khi đứng trước tất cả những cảm xúc đã trải qua, Lâm Dĩ Nhiên không ngừng nghĩ về một điều duy nhất: “Rất muốn cùng anh kết hôn.” Bởi trong cuộc đời đầy sóng gió của cô, anh không chỉ là người đàn ông cô yêu, mà còn là người giúp cô tìm lại chính mình.
Chương 61 - “Đây là năm thứ bảy em yêu anh ấy, em muốn kết hôn với anh ấy.” (Hoàn) | 4 tuần trước |