Đứng trước nấm mồ còn chưa xanh cỏ, không có lấy một cái bia mộ nào, Đình Đình như chết lặng, môi cô run rẩy, những giòng nước mắt ứa ra không ngừng, ông lão vẫn không ngừng xới đất vun cho nấm mộ:
Nào cô nương! Lại đây đi!
Hãy lại đây, khóc cho nó mấy câu để cho nó được siêu thoát, tội nghiệp, tội nghiệp!
Này cô!
Đình Đình vẫn đứng trơ ra không nhúc nhích:
Mau lại đây đi!
Đình Đình lặng bước những bước chân tới nấm mộ, quỳ gục xuống, đưa tay sờ nhẹ nấm mộ, trong suy nghĩ của cô vẫn không thể chấp được sự thật là Tấn sinh đã không còn, khóc nức lên, những giọt nước mắt thấm vào mộ nhưng làm sao nó có thể làm cho nấm mộ bớt khô cạn, làm cho Tấn sinh sống trở lại:
Tấn sinh chàng ơi!
Chàng ơi!
Không phải vậy đúng không?
Không phải đâu!
Sao chàng lại thành ra như vậy chứ?
Chàng hãy mau tỉnh dậy nói chuyện với thiếp đi, nói gì với thiếp đi!
Tấn sinh chàng ơi!
Chàng ơi!
Chàng đã hứa là không bao giờ bỏ rơi thiếp mà, chàng đã nói chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau đến suốt đời mà!