Đình Đình thứ tội cho ta, ta không thể nào phản bội nhj ca ta được.
Ha ha!
Đừng mà!
Hét lớn rồi bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, cố bước xuống giường, rót ly trà để uống:
Không sao đâu? Chỉ là mơ thôi, mơ thôi, có trấn an mình, nhưng vẫn chưa thấy hết sợ. Đang ngây người ra thì chợt có một tiếng, không hai tiếng nói chuyện thì thào:
Im lặng đi!
Từ từ thôi!
Suỵt! Đừng để ả thức giấc!
Thổi đi!
Đình Đình nhận ra rằng đó là thuốc mê, liền bịt mũi lại để không hít phải chúng.