Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Chương 67: Cuộc so tài lớn của hoa khôi

Trước Sau

break
Bóng đêm đen đậm như mực, đèn rực rỡ lóe ra xinh đẹp.

Đêm nay Mỹ Nhân lâu có vẻ càng náo nhiệt, trước cửa lầu chính xe ngựa như nước, người người di chuyển, giăng đèn kết hoa, ồn ào sôi sục.

Tống Vãn Ca đi vào Mỹ Nhân lâu vừa nhìn qua chính là khung cảnh tấp nập bức người, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt. Giật mình sửng sốt sau một lát, nàng mới giẫm lên bậc thềm chỗ tiến vào trong lầu.

Thấy trong đại sảnh kín người hết chỗ, không còn chỗ ngồi, Tống Vãn Ca lại là một trận kinh ngạc sững sờ. Trong lòng thầm nghĩ: hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Sao đêm nay khách ở Mỹ Nhân lâu nhiều như thế? Đêm qua cũng không thấy nhiều khách như vậy.

Bất quá, nghi hoặc hay nghi ngờ, Tống Vãn Ca cũng không còn thời gian đi trông nom chuyện không liên quan này. Nàng tới để đón Liên Mặc, khách trong lầu nhiều hay ít cũng không liên quan tới nàng.

Vốn sáng sớm nàng đã đến Mỹ Nhân lâu một chuyến, nhưng lúc ấy Liên Mặc mới vừa tỉnh lại, thân thể cũng rất suy yếu, không thích hợp hành động. Hơn nữa, Liên Mặc còn nói cho nàng biết Long Ngự Tà phái ám vệ tới bắt hắn, ban ngày đi ra ngoài dễ dàng bại lộ, đợi đến buổi tối lại hành động. Cho nên, nàng tới bây giờ trời tối rồi mới đi vào Mỹ Nhân lâu lần nữa.

Nàng quả nhiên không đoán sai, lần này Liên Mặc bị thương đều là bạo quân ác ma kia ban tặng. "A, hắn đã hại chết mình, vì sao ngay cả Liên Mặc cũng không buông tha? Hắn dựa vào cái gì mà hại Mặc? Hắn quả thật tàn nhẫn khát máu thế sao? Đối với việc mình chết đi, hắn rốt cuộc có vẻ tự trách, áy náy, hối hận, hoặc là thương tiếc hay không? Nói không chừng hắn sớm đã quên mình, mà đổi thành có niềm vui mới rồi”

Quên đi, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này. Vẫn là sớm mang theo Liên Mặc trở lại Liên Ca lâu một chút mới tốt, trước mắt cũng chỉ có trong Liên Ca lâu là an toàn nhất. Chuyện đi Thiên Ma giáo tìm kiếm Trần nhi chỉ có thể hoãn lại, vẫn là chờ Mặc dưỡng thương khoẻ, rồi tính tiếp.

Tống Vãn Ca thu lại suy nghĩ, xuyên qua đại sảnh ồn ào sôi sục náo nhiệt, thẳng lên lầu, hướng về phía Khuynh Thành các mà đi. Khuynh Thành đoán chừng là đã nói với người trong lâu mình là khách mời, cho nên một đường thẳng, không người cản trở nàng.

"Vãn Ca muội muội, muội đã đến rồi.” Khuynh Thành vừa thấy Tống Vãn Ca tiến vào, lập tức cười yếu ớt nhẹ nhàng nghênh đón.

"Khuynh Thành tỷ tỷ, Mặc thế nào?” Tống Vãn Ca cười lại với nàng ấy, để nàng ấy vô cùng thân thiết lôi kéo tay của mình.

Khuynh Thành lôi kéo Tống Vãn Ca đi đến trước bàn ngồi xuống, lại rót cho nàng một ly trà thơm, mới lên tiếng "Vãn Ca muội muội không cần lo lắng, Mặc nhạc công tốt lắm, vừa mới uống thuốc, hiện giờ đã ngủ. Đợi một hai canh giờ nữa, chờ đêm khuya, muội muội gọi hắn tỉnh lại, ta che dấu các người đi ra ngoài từ sau viện.”

"Uh, được, cám ơn Khuynh Thành tỷ tỷ.” Tống Vãn Ca cảm kích cười cười, nghĩ phải đợi một hai canh giờ nữa bất giác có chút nhàm chán, thích thú hỏi, “Khuynh Thành tỷ tỷ, hôm nay trong lầu có chuyện gì sao? Sao đêm nay khách lại nhiều như thế?”

Nghe Tống Vãn Ca hỏi như vậy, sau một lúc lâu Khuynh Thành không nói. Nụ cười yếu ớt trên mặt dần dần tan đi, sâu kín thở dài, trên vầng trán ẩn có vài phần sầu bi cùng phiền muộn.

"Khuynh Thành tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Trong giọng nói của Tống Vãn Ca có thân thiết rõ ràng. "Có phải gặp chuyện gì khó khăn không? Có thể nói cho muội một chút không? Nói không chừng muội có thể giúp đỡ gì đó.” Mặt Khuynh Thành hiện một phần tình cảnh bi thảm, thực hiển nhiên là gặp chuyện phiền toái gì rồi, nếu mình có thể giúp thì phải hết lòng chắc chắn nghĩa bất dung từ giúp tỷ ấy một phen, cũng như báo đáp tỷ ấy là ân nhân cứu mạng của Mặc. Hơn nữa, ấn tượng nàng đối với Khuynh Thành cũng rất tốt, cho dù không phải vì Liên Mặc, nàng có lẽ cũng sẽ giúp nàng ấy.

"Haiz, lần này ta quả thật là gặp phải chuyện phiền toái.” Khuynh Thành tạm ngừng, lập tức êm tai nói tiếp, "Vãn Ca muội muội, nói vậy muội còn không biết? Mấy ngày nay có một cô nương gọi là Mị Cơ đến Yên Chi lâu đối diện chúng ta, lần đầu lên đài đã tươi đẹp chấn động bốn tòa, dáng vẻ kiêu ngạo cùng tài nghệ tuyệt đối đàn áp tất cả các cô nương trong Yên Chi lâu. Hiện giờ, hoa khôi của Yên Chi lâu chính là Mị Cơ. Vốn dĩ, danh khí của Yên Chi lâu thua xa Mỹ Nhân lâu, nhưng từ sau khi Mị Cơ đến đây, tình thế chuyển biến lớn. Trước mắt, Yên Chi lâu đang muốn áp chế xu thế của Mỹ Nhân lâu chúng ta. Điều này cũng thôi đi, không ngờ buổi trưa hoa khôi đưa chiến thiệp lại đây, bảo là muốn nhất quyết phân cao thấp với ta, nói chỉ có nàng ta mới có tư cách làm đệ nhất hoa khôi ở Phượng thành. Ta vốn cũng không để chuyện này trong lòng, nghĩ rằng so tài thì so tài. Dù sao thì từ khi ta lên làm đệ nhất hoa khôi ở Phượng thành, cô nương tiến đến khiêu chiến tài nghệ không biết có bao nhiêu, nhưng cuối cùng đều mất hứng mà về. Từ trước đến nay ta đối với tài nghệ của mình đều rất tự tin, thật không nghĩ đến lúc này đây... “

Nói tới đây, Khuynh Thành lắc đầu ngừng lại, vẻ mặt thất bại.

"Khuynh Thành tỷ tỷ, Mị Cơ kia thật sự lợi hại như vậy sao” Ánh mắt Tống Vãn Ca lóe lóe, Mị Cơ? Tên này thật đúng là quen tai, hình như người thị thiếp mà Vũ Văn Huyền Băng mang theo bên người ở bữa tiệc quốc gia tên là Mị Cơ. Nhưng không biết hoa khôi này lại là người nào.

"Nàng ta quả thật rất lợi hại, ta và nàng ta đã tỷ thí hai đợt, vòng tỷ thí thứ nhất là tài đánh đàn và cờ, đợt tỷ thí thứ hai là thư pháp và hội họa. Trong bốn cuộc tỷ thí, thư pháp và tài đánh đàn ta bất phân thắng bại với nàng ta, mà cờ và hội họa ta đều thua nàng ta một bậc. Sau nửa canh giờ vòng tỷ thí thứ ba sẽ bắt đầu, nội dung tỷ thí là thi từ và ca nghệ. Trước mắt ta và Mị Cơ là hai đều hai bại, vòng tỷ thí thứ ba này cho dù ta thắng, bất quá cũng là bất phân thắng bại với nàng ta mà thôi. Huống chi, ta cũng không có lòng tin có thể hơn Mị Cơ ở thi từ và ca nghệ.”

Khuynh Thành thở dài, tiếp theo lại lo lắng nói: "Kết quả tỷ thí lần này không chỉ liên quan đến danh dự cá nhân ta, còn liên quan đến toàn bộ vận mệnh tương lai của Mỹ Nhân lâu. Tú bà Yên Chi lâu nói, nếu chúng ta thua, về sau Mỹ Nhân lâu vĩnh viễn đành phải ở dưới Yên Chi lâu của bọn họ, Yên Chi lâu mới là đệ nhất thanh lâu ở Phượng thành này. Ta chỉ sợ, sau khi thua mama sẽ không dễ dàng buông tha ta. Mấy năm nay, vì ta giành được danh hiệu đệ nhất hoa khôi, kiếm cho mama không ít bạc, lại cho bà ấy thể diện, cho nên ta nói chuyện ở trước mặt mama mới có vài phần phân lượng. Nhưng, nếu lần này ta bại bởi Mị Cơ, sau này không có thân phận đệ nhất hoa khôi bao phủ, kết cục sau đó, chỉ sợ sau này bán mình hay không không thể do ta lựa chọn.”

"Khuynh Thành tỷ tỷ, vì sao tỷ không chuộc thân cho mình rồi rời khỏi Mỹ Nhân lâu?” Tống Vãn Ca nghe xong nửa ngày, bỗng nhiên nhíu chân mày hỏi. Danh tươi đẹp của Khuynh Thành lan xa, hơn nữa khoá trước giành được danh hiệu hoa khôi đệ nhất Phượng thành, mấy năm nay tiền kiếm được khẳng định đủ để nàng ấy tự chuộc thân chứ?

"Muội muội quá ngây thơ rồi, có tiền cũng không nhất định chuộc thân được.” Khuynh Thành cười khổ lắc lắc đầu, nàng là cây hái ra tiền của Mỹ Nhân lâu, tú bà làm sao có thể để mình chuộc thân cho mình? Trừ phi có cường quyền áp chế. Hơn nữa, nàng cũng không muốn rời khỏi Mỹ Nhân lâu, nàng còn mong mỏi Hiên lang (Hiên ca đây, toàn gieo rắt mầm phong lưu =]]) ngẫu nhiên quay đầu chú ý, càng mong mỏi hắn có thể chuộc thân cho mình.

Nhưng, ngày này sợ là vĩnh viễn cũng đợi không được. Từ lần trước hắn đến Khuynh Thành các thổ lộ tâm sự của hắn với mình, say rượu khóc lớn (aizz vì Ca tỷ mà rơi lệ, lệ của người đàn ông không nhẹ a) một hồi, cũng không tới đây nữa. Lần từ biệt này, đã là hơn nửa năm.

Thiên cổ tình yêu nói với ai, yêu đến sâu sắc mình tự biết. Tương tư cay đắng, người trước người sau vẫn cười. Bỏ lỡ ngày cưới, mộng cắt đứt nhà trống tự mình sầu.

"Khuynh Thành tỷ tỷ đừng ưu sầu như vậy, muội giúp tỷ.” Tống Vãn Ca không đành lòng nhìn Khuynh Thành sầu lo phiền não như thế, vội vàng dịu dàng an ủi một câu. Nàng không rõ vì sao Khuynh Thành chợt đột nhiên tinh thần chán nản như vậy, mắt và chân mày đều là khổ sở cùng bi thương, còn tưởng rằng nàng ấy sợ sau khi thua trận đấu bị tú bà bức bách tiếp khách. Nhưng bất kể thế nào, nàng đã quyết định phải giúp nàng ấy đả bại Mị Cơ kia.

"Muội muội giúp ta như thế nào?” Khuynh Thành nghe vậy sửng sốt một chút, không phải nàng nghi ngờ tài nghệ của Vãn Ca muội muội, mà là Mị Cơ kia thật sự quá lợi hại.

“Nội dung tỷ thí vòng thứ ba không phải thi từ và ca nghệ sao? Ha ha, hai thứ này vừa lúc là sở trường nhất của muội. Khuynh Thành tỷ tỷ hãy yên tâm, muội nhất định sẽ giúp tỷ hòa nhau một ván. Danh dự đệ nhất hoa khôi ở Phượng thành này chỉ có tỷ tỷ mới xứng.” Tống Vãn Ca vỗ vỗ bả vai của Khuynh Thành, tràn đầy tự tin cười nói.

"Vãn Ca muội muội, tốt như vậy sao?" Khuynh Thành có chút chần chờ, để cho Vãn Ca muội muội giúp nàng tỷ thí, cho dù thắng nàng cũng sẽ cảm thấy ám muội. Nhưng trước mắt nàng cũng không còn cách nào, nàng không thể thua. Nàng cũng không phải tham mỹ danh đệ nhất hoa khôi, chỉ là sợ bị tú bà buộc phải bán mình tiếp khách. Tâm linh của nàng sớm đã bị Hiên lang hoàn toàn chiếm cứ, thân thể cũng của hắn, tự nhiên cũng chỉ muốn 'cam tâm tình nguyện giao cho Hiên lang' những người đàn ông khác đừng mơ tưởng chạm vào nàng một chút ít.

"Có gì mà không tốt, tỷ cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy chỉ cần có thể đả bại Mị Cơ kia là được.” Tống Vãn Ca cười trừng mắt nhìn, lập tức đi đến trước bàn trang điểm, tháo chiếc khăn trên đầu xuống, đem một đầu tóc giống như mực xoã xuống. "Khuynh Thành tỷ tỷ, mau tới đây giúp muội trang điểm, theo kiểu tóc của tỷ. Trên mặt cũng không cần trang điểm, mang theo một cái khăn che mặt là được. Còn quần áo nữa, cũng nhanh chóng lấy một bộ ra cho muội thay, màu phải thanh nhã một chút. Tốt nhất là màu trắng, bởi vì muội ưa mặc quần áo màu trắng.” Thân hình của nàng và Khuynh Thành không khác nhau lắm, quần áo của Khuynh Thành hẳn là vừa với thân thể của nàng. Mà giọng của nàng và Khuynh Thành cũng có tám phần tương tự, tin rằng giả dạng Khuynh Thành cũng không phải là việc gì khó.

"Ca Nhi muội muội, muội thật đẹp!” Khuynh thành có chút si mê nhìn Tống Vãn Ca đổi mới hoàn toàn, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Lúc trước Tống Vãn Ca giả trai, lông mi bị nàng vẽ thô hai phần, trên mặt cũng bôi một chút than bụi, khiến mặt nàng thoạt nhìn có đen một chút. Hiện giờ nàng thay áo lụa thuần trắng như tuyết, vết đen trên mặt cũng được nàng rửa đi, đơn giản hóa đồ trang sức trang nhã, hé ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành không hề che lấp hiện ra trước mặt Khuynh Thành.

Ngọc bích tràn đầy, ánh ngọc bắn ra. Như hình bươm bướm, hai hàng chân mày nhỏ, tóc mềm như đám mây, hai má hồng phấn. Im lặng tự mình bồi hồi, giống như tiên nữ trong đảo, dựa vào lan can rỗi rãnh đứng lặng, hiển nhiên như cô gái trong Ngũ Hồ. Như núi tuyết cao xinh đẹp, trong suốt lành lạnh, như hoa tuyết trắng, Nhiều điểm bức người. Dáng vẻ như tiên nữ trên cung trăng, đôi mắt ánh trăng, thật thanh lệ tuyệt luân, xinh đẹp không gì sánh được.

"Tỷ tỷ khen quá rồi, bất quá là hời hợt mà thôi.” Tống Vãn Ca không mấy để ý cười yếu ớt một tiếng. Nếu có thể, nàng tình nguyện diện mạo bình thường một chút, thêm một chút thanh tú nàng cũng đã thỏa mãn, khuynh quốc khuynh thành dễ dàng gây hoạ.

"Đẹp như ngọn sóng mềm mại, uyển chuyển như rồng bay trên mây.” Khuynh Thành phục hồi tinh thần lại, tán thán nói.

Hôm nay Khuynh Thành mới biết, thì ra nhân gi¬an lại có cô gái tuyệt sắc siêu thoát trần tục như vậy. So sánh với nàng ấy, mình giống như trong nháy mắt đã trở nên đột nhiên thất sắc. Nàng ấy chỉ nhẹ nhàng cười, đã có thể tinh xảo thanh lịch, Khuynh Thành các ấm áp mờ mịt thật tồi tệ, chỉ cảm thấy không xứng với khí chất siêu phàm thoát tục như tiên của nàng ấy. Nàng ấy xinh đẹp như thế, khiến người nhịn không được ghen tị, lại không thể ghen tị, chỉ sợ khinh nhờn nàng ấy.

"Tốt lắm, không nói nữa, thời gian tỷ thí cũng sắp đến rồi" Tống Vãn Ca vươn tay nhận khăn che mặt từ Khuynh Thành, vừa mới che xong, chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên.

"Tiểu thư, vòng tỷ thí thứ ba lập tức sẽ bắt đầu, mama bảo người nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng xuống lâu. Mị Cơ cô nương ở Yên Chi lâu đã đến, đang ở trên đài chờ tiểu thư.” Nói chuyện chính là nha hoàn Huyên Nghiên của Khuynh Thành.

"Đã biết, Huyên Nghiên ngươi đi nói một tiếng với mama, ta lập tức tới ngay.” Khuynh Thành lớn tiếng nói, dứt lời, có chút khẩn trương nhìn về phía Tống Vãn Ca. "Vãn Ca muội muội, lần này phải dựa vào muội rồi. Bất kể thắng bại như thế nào, tỷ tỷ đều cực kỳ cảm tạ sự giúp đỡ của muội.”

"Khuynh thành tỷ tỷ yên tâm đi, muội nhất định sẽ không thua!” Tống Vãn Ca lời thề son sắt nói, ý cười ở đáy mắt tràn đầy tự tin. Vỗ vỗ tay Khuynh Thành, thế này mới mở cửa đi về phía đại sảnh lầu một.

Lúc này trong đại sảnh lầu một, tiếng người ồn ào, ồn ào. Tất cả ánh mắt của khách đều nóng cháy nhìn về phía vũ đài hình tròn trước đại sảnh, vội vàng cùng đợi vòng tỷ thý thứ ba của hai đại hoa khôi.

Tầm mắt Tống Vãn Ca lạnh nhạt lướt một vòng bên trong đại sảnh, thế này mới bước liên tục lên vũ đài. Khi nàng thấy rõ mặt Mị Cơ thì không khỏi kinh ngạc một trận. Thì ra Mị Cơ này chính là Mị Cơ kia, nàng ta không phải thị thiếp của Vũ Văn Huyền Băng sao? Sao chạy đến Phượng thành Long Đằng quốc làm hoa khôi vậy?

Trong chuyện này chỉ sợ lại có âm mưu gì không thể cho ai biết? Vũ Văn Huyền Băng cũng không phải là hạng người lương thiện, Mị Cơ rất có thể là do hắn an bài đến Phượng thành này, chỉ không biết hắn lại có âm mưu quỷ kế gì.

Như vậy xem ra, nàng càng không thể thua cho Mị Cơ rồi, nhất định phải đả bại nàng ta, tuyệt không thể để cho âm mưu quỷ kế của Vũ Văn Huyền Băng thực hiện được.

"Khuynh thành cô nương đã chuẩn bị xong chưa?” Mị Cơ đột nhiên ra tiếng, mới kéo Tống Vãn Ca lại từ trong cõi thần tiên.

"Mị Cơ cô nương cũng chuẩn bị xong rồi chứ?” Tống Vãn Ca không đáp hỏi lại, không muốn nhiều lời với nàng ta. Nàng thật sự là không quá thích nữ tử này, quá yêu quá mị rồi, hơn nữa trong mắt còn luôn thường thường mang theo tính kế, lại còn dáng vẻ tự cho mình thanh cao ngạo mạn. Giống như chính mình rất giỏi, người khác đều nên ở dưới váy của nàng ta, quỳ bái với nàng ta.

"Bắt đầu đi.” Thái độ của Mị cơ đối Tống Vãn Ca lãnh đạm lơ đễnh, quay đầu nhìn về tú bà đứng bên cạnh nói.

"Được.” Tú bà gật gật đầu, lập tức lắc mông lên trước hai bước, mặt hướng về một đám khách trong đại sảnh cao giọng nói, "Các vị đại gia công tử, vòng tỷ thí thứ ba sẽ bắt đầu”, nói xong mọi người im lặng. “Một vòng tỷ thí này vẫn là chia làm hai trận, trận đầu tỷ thí thi từ, trận thứ hai tỷ thí ca nghệ. Quy luật như cũ, mỗi khi tỷ thí xong một trận, dùng tiếng vỗ tay lớn nhỏ của các vị đang ngồi làm căn cứ bình luận thắng thua. Tốt lắm, quy luật đã nói đến đây, trận tỷ thí thi từ chính thức bắt đầu. Từ xưa mỹ nhân dễ dàng lưu lại giai thoại nhất, cũng dễ dàng khiến cho tranh chấp nhất, nhưng người anh hùng nào có năng lực không thương mỹ nhân chứ? Cho nên, hiện giờ xin mời hai vị hoa khôi cô nương lấy mỹ nhân làm đề, tùy tiện ngâm thơ hoặc làm một bài phú đều có thể, phải biểu đạt ra hình tượng xinh đẹp sinh động của mỹ nhân, thời gian là một nén nhang”. Dứt lời, toàn bộ đại sảnh lầu thoáng chốc lặng ngắt như tờ, chậm đợi trận đấu bắt đầu.

"Khuynh Thành, vòng tỷ thí này con cần phải biểu hiện cho tốt đó, mẹ hi vọng có thể nhờ vào con.” Tú bà nói xong, sắc mặt không phải rất tốt nhìn Tống Vãn Ca một cái, xoay người bước xuống vũ đài.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nửa nén nhang qua đi, Mị Cơ đã có ý trong lòng. Thấy Tống Vãn Ca vẫn còn nhíu chân mày suy tư, trong lòng âm thầm đắc ý.

"Khuynh Thành cô nương còn chưa nghĩ ra sao.Ta đã làm tốt lắm đó.” Mị Cơ cao ngạo ngẩng đầu, trong mắt đào hoa yêu mị hiện lên mấy phần khinh thường.

"Nếu làm tốt rồi, vậy thì mời Mị Cơ cô nương đọc lên tác phẩm xuất sắc của mình đi.” Tống Vãn Ca lạnh lùng nói.

"Khuynh Thành cô nương nói đùa, tác phẩm xuất sắc chưa nói tới, bất quá là thuận miệng bịa chuyện thôi. Nếu không chê, cô nương và mọi người đến giám định và thưởng thức tác phẩm của ta một chút.”

Mị Cơ ra vẻ khiêm tốn, nói xong, môi son khẽ mở, nhẹ nhàng đọc lên:

[1]Vừa qua rừng liễu, đã tới buồng hoa,

Chỗ đang đi, chim trên cành, tiếng kêu xào xạc,

Khi sắp đến, bước quanh thềm, bóng lượn thướt tha.

Ve vẩy tay tiên, hương lan ngào ngạt,

Phất phơ tà áo, tiếng ngọc gần xa.

Mặt hoa đào, làn tóc mây xanh ngắt,

Môi anh đào, răng hạt lựu hương pha.

Tuyết múa, gió quay, lưng ong mềm mại,

Mặt tươi, da bóng, châu thúy chói lòa.

Thấp thoáng trong hoa, như mừng như giận.

Nhởn nhơ mặt nước, khi bổng, khi là.

Mày liễu cau cau, muốn nói mà còn e lệ,

Gót sen chầm chậm, muốn dừng mà vẫn dạo qua.

Phẩm chất đáng khen, giá trong ngọc sáng.

Áo quần rất đẹp, lộng lẫy văn hoa,

Kể dung mạo, hương lồng ngọc dát,

Ví phong tư, rồng cuốn, phượng sa.

Trắng như hoa mai tuyết phủ,

Sạch như bông huệ sương pha.

Nhàn tĩnh như cỗi thông mọc trong vô cốc,

Diễm lệ như mây ráng soi dưới trùng ba.

Văn vẻ như rồng bơi trong đầm uốn khúc,

Quang thái như trăng rọi trên sông Ngân hà.

Tây Thi đáng thẹn, Vương Tường kém xa.

Lạ thay đến tự phương nào? Sinh ở đâu ra?

Thật vậy, chốn Dao Trì khó bề sánh kịp, nơi tử phủ dễ kiếm đâu ra.

Hỏi người nào đấy? quả bậc tiên nga.

Mị Cơ ngâm xong, đứng thẳng lưng nghênh đón thanh âm trầm trồ khen ngợi, âm thanh ủng hộ cùng vỗ tay lại liên tiếp. Ngay cả Tống Vãn Ca cũng không thể không âm thầm tán thưởng nàng ta quả thật có chút tài năng, thơ kia làm thật đúng là tốt, chính mình không viết ra được.

Bất quá, Tống Vãn Ca tuy rằng tự mình không viết ra được, nhưng trong đầu nàng lại chứa văn hoá tích luỹ lâu năm. Phen nhíu chân mày suy nghĩ của nàng vừa rồi, là để cố gắng tìm kiếm thi từ ca phú mà tiên thơ thánh thơ cổ đại miêu tả có liên quan đến mỹ nhân ở trong đầu.

"Khuynh Thành cô nương, tới phiên cô nương.” Mị cơ cao ngạo nhìn Tống Vãn Ca, trong mắt hiển thị rõ vẻ đắc ý, giống như nắm chắc thắng lợi trong tay, cuối cùng người thắng nhất định sẽ là mình.

Tống Vãn Ca thản nhiên liếc Mị Cơ một cái, sau đó thi lễ với mọi người, nói: “Vậy Khuynh Thành cũng bêu xấu, nếu làm không tốt, kính xin mọi người thứ lỗi!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Bài thơ này vốn là bài cảnh ảo tiên cô phú (Bài phú của tiên cô nơi cảnh ảo) của Tào Tuyết Cần. Đoạn dịch thơ trên là do nhóm Vũ Bội Hoàng làm. Còn dưới đây là bài thơ gốc.

Phương ly liễu ổ, xạ xuất hoa phòng.

Đán hành xứ, điểu kinh đình thụ,

Tương đáo thì, ảnh độ hồi lang.

Tiên duệ xạ phiêu hề, văn xạ lan chi phức uất,

Hà y dục động hề, thính hoàn bội chi khanh thương.

Yếp tiếu xuân đào hề, vân kết đôi thuý,

Thần trán anh khoả hề, lưu xỉ hàm hương.

Miện tiêm yêu chi sở sở hề, phong hồi tuyết vũ,

Diệu châu thuý chi đích đích hề, áp lục nga hoàng.

Xuất một hoa gian hề, nghi sân nghi hỉ,

Bồi hồi trì thượng hề, nhược phi nhược dương.

Nga my dục tần hề, tương ngôn Nhi vị ngữ,

Liên bộ xạ di hề, dục chỉ Nhi nhưng hành.

Tiện mỹ nhân chi lương chất hề, băng thanh ngọc nhuận,

Mộ mỹ nhân chi hoa phục hề, siểm thước văn chương.

Ái mỹ nhân chi dung mạo hề, hương bồi ngọc triện,

Tỷ mỹ nhân chi thái độ hề, phượng chứ long tường.

Kỳ tố nhược hà: xuân mai trán tuyết,

Kỳ khiết nhược hà: thu huệ phi sương.

Kỳ tĩnh nhược hà: tùng sinh không cốc,

Kỳ diễm nhược hà: hà ánh trừng đường.

Kỳ văn nhược hà: long du khúc chiểu,

Kỳ thần nhược hà: nguyệt xạ hàn giang.

Viễn tàm Tây Tử, cận quý Vương Tường.

Sinh vu thục địa? Giáng tự hà phương?

Nhược phi yến bãi quy lai, Dao Trì bất nhị,

Định ưng xuy tiêu dẫn khứ, tử phủ vô song giả dã.

Dứt lời, Tống Vãn Ca nhẹ nhàng đọc, đúng là kiệt tác 《Lạc Thần phú》 có một không hai lưu danh nghìn đời của Tào Thực:

Hình dáng của nàng,

Nhẹ tựa chim hồng,

Uyển chuyển như rồng.

Rực rỡ thu cúc,

Tươi rạng xun tùng.

Phảng pht nh my che bng nguyệt,

Phiu diu nh gi bay ln tuyết.

Từ xa m ngm, trng nh rng mặt trời lúc ban mai,

Ti gần m xem, tơi nh đo phù dung trn dòng biếc.

To nhỏ vừa tầm,

Ngn di hợp độ.

Vai tựa vt thnh,

Eo nh đợc b.

Cổ gy thon di,

Da ngần hé lộ.

Sp thơm không dùng,

Phấn màu chẳng ngự.

Tóc búi mây bồng,

Mày uốn thon cong.

Ngoài môi thắm đỏ,

Răng ngà bên trong.

Con ngươi khẽ liếc,

Má lúm đồng tiền.

Phong tư kiều diễm,

Dáng tĩnh thân nhàn.

Nhu mì khoan nhã,

Mê hoặc tiếng thanh.

Phục trang khoáng thế,

Cốt mạo như tranh.

Khoác áo lụa ngời sáng,

Khuyên tai toả sắc xanh.

Tay đeo lông thuý vàng làm trang sức,

Người kết ngọc minh châu xung quanh.

Giày viễn du thêu hoạ tiết,

Quần mây lụa phất nhẹ nhàng.

Ẩn bóng lan toả hương ngát,

Dạo bồi hồi bên sườn non.

Rồi chợt nhẹ nhàng bay bổng,

Chơi đùa nhởn nhơ.

Trái cờ ngũ sắc,

Phải lộng quế che.

Nâng tay trắng ngần bên bến trong,

Hái cỏ chi đen nơi nước xiết.

Ta mến vẻ đẹp của nàng,

Lòng thổn thức khôn nguôi.

Không người mai mối lương duyên,

Đành nhờ ánh mắt tỏ lời.

Mong lòng thành được chấp thuận,

Cởi ngọc bội ngỏ thưa.

Ôi nàng thực hoàn mỹ,

Thông lễ nghĩa, hiểu thi từ.

Mang ngọc quỳnh đáp lại ta,

Chỉ nơi hẹn ước tại vực sâu.

Lưu luyến chân thành biết bao,

Chỉ e nàng dối lừa.

Cảm Giao Phủ bị bội ước,

Lo lắng do dự nghi ngờ.

Trấn yên niềm hoan hỉ,

Giữ lễ giáo mà e dè.

Rồi Lạc thần cảm động,

Bồi hồi dùng dằng.

Thần thái ly hợp,

Lúc tối lúc bừng.

Thân nhẹ bổng như hạc đứng,

Như sắp bay lại ngập ngừng.

Dẫm đường tiêu hoa nồng đượm,

Đi lối cỏ ngát mùi hương.

Ngâm nga mãi lòng yêu mến,

Tiếng ca buồn bã khôn cùng.

Rồi chúng tiên tụ họp,

Kéo bè bạn lại.

Hoặc đùa nước trong,

Hoặc bay trên bãi,

Hoặc hái minh châu,

Hoặc tìm lông biếc.

Hai Tương phi từ nam về,

Đem du nữ sông Hán tới.

Than Bào Qua cô đơn,

Kể Thiên Ngưu không bạn.

Áo nhẹ phất phơ trong gió,

Buông tay hồi lâu đứng lặng.

Thân tựa chim bằng,

Phiêu dật như thần.

Nhẹ nhàng đạp sóng,

Áo bọt nước sinh.

Cử động vô thường, như nguy như an.

Đứng đi khó đoán, như tiến như hoàn.

Mắt chuyển lưu tinh,

Vẻ ngọc rỡ ràng.

Ngậm lời chửa thốt,

Hơi đượm hương lan.

Dung mạo nhu mì,

Ta bữa quên ăn.

Ngâm xong một chữ cuối cùng, Tống Vãn Ca thả lỏng một hơi thật lớn. Vù, mệt chết nàng, thi phú dài như vậy, cũng may trí nhớ nàng tốt có thể hoàn chỉnh hết. Ha ha, ngẫm lại vẫn là cảm thấy rất thành công. Mặc dù là đạo văn Tào đại thi nhân, nhưng ai nói đạo thơ thì không cần bằng bản lãnh thật sự đâu? Đó hẳn là giết chết không ít tế bào não đấy.

Nhìn nhìn lại khách trong đại sảnh, ánh mắt si mê, tất cả đều thành hình dáng ngu si, rất rõ ràng đều đắm chìm ở trong mỹ mạo của mỹ nhân ‘Lạc thần’ trong bài thơ Tống Vãn Ca vừa mới đắp nặn ra, giống như thần nữ trong bài thơ kia đã nhảy ra, thật rõ ràng, xinh đẹp tươi đẹp đứng ở trước mắt mọi người nói cười vui vẻ.

"Thơ hay thơ hay, Khuynh Thành cô nương quả nhiên rất tài tình, từ ngữ hoa lệ mà không mạnh mẽ, ý thơ tươi mát, làm người ta thích. Hơn nữa chú ý sắp xếp theo đối ngẫu, câu đối và âm luật, ngôn ngữ chỉnh tề, ngưng tụ, sinh động, tuyệt đẹp. Sinh động miêu tả, lại thêm so sánh, tô đậm hài hoà, rắc rối biến hóa xảo diệu thoả đáng, làm cho người ta một loại lớn mà không phiền, cảm giác xinh đẹp mà không kinh hãi, khiến người cảm thấy như đang nhìn một bức màu vẽ tuyệt diệu, người trong cuộc thật sinh động, mà không làm cho người ta sinh ra loại cảm giác hư vô. Đối hình thể, ngũ quan, tư thái của Lạc Thần được miêu tả làm cho người ta truyền lại dung mạo cá lặn của Lạc Thần, dung nhan nhạn rơi. Đồng thời, lại có hoa sen trong nước, hoa văn trang sức thiên nhiên, tươi mát cao thượng. Hơn nữa miêu tả thần thái của Lạc Thần, khiến người cảm thấy gi¬ai nhân thoáng như hiện ở trước mắt, phong tư yểu điệu, làm cho người ta vui vẻ vong ngã. Thi phú này vừa ra, ngày sau sợ là dẫn đầu làng văn, không người có thể làm ra.”

Trong gian phòng trang nhã ở lầu hai không biết là chỗ nào vang lên tiếng than kinh hãi và dẫn đầu vỗ tay, thế này mới kéo về tâm thần mọi người trong phòng từ trong say mê. Lập tức vỗ tay như sấm, liên tiếp, kéo dài không thôi.

Rất rõ ràng, cuộc tỷ thí này Tống Vãn Ca thắng. Nhưng nàng đối với thanh âm ca ngợi này có vài phần nghi kỵ và nghi ngờ, cảm thấy tiếng nói bá đạo tà mị cuồng tứ lại lạnh như hàn đàm này có vài phần quen tai, nhưng nhất thời lại nhớ không nổi chủ nhân giọng nói này là ai.

Mà Mị Cơ nghe được giọng nói này, vẻ mặt đột biến, trong mắt nháy mắt dấy lên ghen tị và lửa phẫn hận.

Thấy con gái nhà mình thắng, tú bà quả thực cười híp mắt. Uốn éo cái mông lại đi lên vũ đài, có chút vừa lòng nhìn Tống Vãn Ca một cái, sau đó hướng về khách trong phòng nói: “Trận tỷ thí này cô nương Khuynh Thành trong lâu của ta thắng, kế tiếp tiến hành trận tỷ thí ca nghệ cuối cùng. Người tới là khách, trước hết Mị Cơ cô nương ở Yên Chi lâu biểu diễn đi.”

Nghe vậy, Mị Cơ thu hồi lửa dày đặc ghen ghét ở đáy lòng, hướng về mọi người trong phòng yêu mị cười nói: "Các vị quý ông, các vị công tử, bây giờ ta bêu xấu, kính xin các vị cho ta tràng vỗ tay lớn nha!” Dứt lời, lại là ánh mắt mị hoặc ném xuống mọi người. Nụ cười kia làm cho người ta mê say, giọng nói kia mị tận xương tủy, làm cho người ta nghe xong cả người nhẹ bay bay, giống như đám mây bay ở phía chân trời.

"Tươi cười rất mị hoặc lòng người, giọng nói thật sự kiều mị!” Tống Vãn Ca âm thầm nói ở đáy lòng, đây là cái cổ đại gọi là mị thuật ư?

Thừa dịp mọi người thất thần hết sức, Mị Cơ xinh đẹp cúi người ngồi xuống, dùng một loại nhạc khí kỳ quái hát đệm. Tống Vãn Ca biết nhạc khí kia, đàn tranh không giống đàn tranh, đàn cổ không giống đàn cổ, tỳ bà không giống tỳ bà, không phải tiêu cũng không giống sáo, đúng là nhạc khí nàng ta sử dụng ở trên tiệc quốc khánh lần trước.

“Không phải yêu phong trần, giống bị tiền duyên lầm. Hoa rơi hoa nở đều có thần mùa xuân quản.

Đi cũng chung phải đi, ở thì làm sao im lặng nếu hoa trên núi cắm đầy đầu, chớ có hỏi nô về.”

Một đoạn này Mị Cơ hát hơi sầu não, giọng trầm thấp dịu dàng lại triền miên gợi cảm, thẳng đem trái tim tìm vui của phần đông khách trong phòng gãi ngứa khó chịu. Hơn nữa biểu tình mờ mịt ai oán sầu lo kia, lại tăng lên dung nhan xem ra khúm núm thiên thành kiều mị của nàng ta, bảo người đàn ông tham luyến sắc đẹp trong phòng này làm sao có thể không quỳ ở dưới váy của nàng ta.

Một đoạn hát xong, từ của Mị Cơ lại chuyển, khúc nhạc trong chớp mắt lại đổi thành một loại làn điệu khác, nghiễm nhiên có một loại ý vị liếc mắt đưa tình hỗn hợp trong khúc.

“Nói rõ nói thề, tình mừng nói ý, dễ động xuân tình đầy giấy. Nhiều ứng niệm thoát không qua, là người tiên sinh nào dạy.

Không trà không cơm, không nói một lời, một mặt cung hắn tiều tụy. Tương tư đã là nhàn không bằng, lại có bản lĩnh của ngươi. “

Một đoạn này hát xong, ngay cả Tống Vãn Ca cũng không thể không cảm thán cảm kích biết chuyển điệu lại không mất phong nhã của nàng ta, hơn nữa cũng là tài tình khó được. Hơn nữa tiếng hát kia không hề thương cảm trầm thấp, mà là mềm mại đáng yêu vô cùng, mê hoặc người đến cực điểm, giống như gió xuân mơn trớn tim người, ngứa đến lòng người hốt hoảng, khiến xương cốt người như nhũn ra. Hoặc như tình nhân ở bên tai ngươi nói nhỏ nỉ non, tình nồng yêu ngữ, muốn nói còn ngừng, khiến ngươi như gặp phải điện tập kích, toàn thân tê tê, chỉ hận không thể xụi lơ ở trong ngực của nàng ta.

Mị Cơ hát xong một khúc, trăm mị ngàn kiều ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người. Tất cả khách ở đây nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại, ánh mắt si say, tầm mắt vẫn đang nóng bỏng vô cùng dừng ở trên người của nàng ta, thật lâu luyến tiếc rời đi. Hiệu quả này làm cho Mị Cơ càng cao ngạo và đắc ý, nhưng khi nàng nhìn về phía Tống Vãn Ca tư thái tao nhã đi lên vũ đài thì trong mắt lại hiện lên dày đặc ghen tị cùng oán hận.

Vốn nàng căn bản là không đem Khuynh Thành để vào mắt, thật không nghĩ đến bài thơ mỹ nhân nàng ta vừa mới làm ra lại chiếm được sự thừa nhận cao sâu sắc của điện hạ. Nàng đi theo bên người điện hạ nhiều năm, còn chưa từng thấy qua điện hạ đối với nữ tử nào ca ngợi như vậy, ngay cả mình cũng không được. Dĩ nhiên, Luyến phi Tống Vãn Ca đã chết kia không tính. Tống Vãn Ca kia là cấm kỵ trong lòng điện hạ, cũng là nữ tử duy nhất điện hạ động tâm sinh tình. Chỉ tiếc, hồng nhan bạc mệnh. Bất quá cũng chết tốt, miễn cho nàng lo lắng cố sức tự mình ra tay.

"Khuynh Thành cô nương, tới phiên cô nương.” Mị Cơ thu hồi tâm thần, giọng điệu không phải rất tốt hừ nói. Hí mắt nhìn nhìn Tống Vãn Ca, xoay người ôm nhạc khí của mình lui ra vũ đài.

Tống Vãn Ca tất nhiên có thể nhận thấy không thiện ý cùng ghen ghét của Mị Cơ đối với mình, chẳng qua nàng trực tiếp lựa chọn không nhìn. Đem lưu ly phượng cầm của Liên Mặc bày tốt, lập tức tao nhã vô cùng ngồi xuống. Thấy đại bộ phận khách trong phòng vẫn chưa hoàn hồn, vì thế vươn ngón trỏ ở trên dây cầm dùng sức gẩy, một tiếng bén nhọn chói tai rõ ràng lập tức vang lên, cả kinh mọi người trong khoảnh khắc hoàn hồn, đều cau mày, trên mặt mang vẻ giận nhìn về phía Tống Vãn Ca.

"Thật ngại quá, vừa rồi Khuynh Thành nhất thời lỡ tay, kính xin mọi người thứ lỗi!” Tống Vãn Ca cười nhẹ nhàng nói, hướng về mọi người đang ngồi khẽ gật đầu bày ra xin lỗi, thế này mới nhẹ giơ cổ tay trắng lên, mười ngón nhỏ và dài động dây đàn, động tác thành thạo mà tuyệt đẹp, tiếng đàn giống như nước chảy phát ra.

Một đoạn khúc nhạc ngắn thanh linh cao nhã dạo qua, Tống Vãn Ca thấy cơn giận của mọi người đã dần dần bình ổn, lực chú ý đều chậm rãi tập trung ở trên người của mình, thích thú khẽ hé đôi môi đỏ mộng, thâm tình hát:

Gương mặt quen thuộc của người trong mộng, chàng là hệ nóng ta trông coi

Cho dù nước mắt bao phủ thiên địa, ta sẽ không buông tay

Mỗi một khắc cô độc thừa nhận, chỉ vì ta từng ưng thuận hứa hẹn

Cảm động quen thuộc giữa ta và chàng, yêu sẽ thức tỉnh

Mọi sự tang thương chỉ có yêu là thần thoại vĩnh viễn

Sóng lên sóng xuống thủy chung không hủy chân ái ước hẹn

Trải qua đau đớn dây dưa bao nhiêu đêm tối giãy dụa

Nắm chặt hai tay để ta và chàng không bao giờ rời xa nữa

Bài hát này là nàng hát cho Liên Mặc, chính là hi vọng cuộc đời này bọn họ đừng chia lìa nữa. Thâm tình dày đặc Liên Mặc đối với nàng giống như là một thần thoại mỹ lệ mãi mãi không thay đổi, bất luận bao nhiêu luân hồi luân phiên, bất kể thế sự biến đổi như thế nào, lòng hắn đối với nàng, như trước, tình yêu hắn đối với nàng, vĩnh hằng. Tình ý của hắn, nàng không thể hồi báo, cũng hồi báo không được.

Ha ha, mấy ngàn năm si ngốc chờ đợi cùng vô oán vô hối hy sinh trả giá của Liên Mặc, bảo nàng làm sao hồi báo? Có năng lực lấy cái gì hồi báo? Chỉ có thương hắn, cố gắng đi đến thương hắn, cho đến khi yêu hắn giống hắn yêu mình, không cho hắn bị chút đả thương gì nữa, một chút cũng không.

Trên gối tuyết đóng băng yêu say đắm, thật tình ôm nhau mới có thể hòa tan

Ngọn lửa lay động trong gió, bất diệt cũng không nghỉ ngơi

Chờ hoa nở xuân đi xuân lại đến, năm tháng vô tình cười ta mê

Tâm như sắt thép mặc cho thế giới hoang vu, tưởng niệm vĩnh viễn cùng

Mọi sự tang thương chỉ có yêu là thần thoại vĩnh viễn

Sóng lên sóng xuống thủy chung không hủy chân ái ước hẹn

Trải qua đau đớn dây dưa bao nhiêu đêm tối giãy dụa

Nắm chặt hai tay để cho ta và chàng không bao giờ xa cách nữa

Năm tháng vui buồn chỉ có yêu là thần thoại vĩnh viễn

Ai cũng không quên đi lời thề từ xưa từ xưa

Nước mắt của chàng hóa thành bướm khắp bầu trời

Yêu là cánh chim bay lượn hai trái tim cùng nhau tự tại bay

Chàng là thần thoại mỹ lệ duy nhất trong lòng ta

Tiếng đàn du dương uyển chuyển ở đầu ngón tay Tống Vãn Ca chậm rãi lưu động, tiếng ca thâm tình dễ nghe động lòng người lại truyền khắp toàn bộ đại sảnh. Trong phòng yên tĩnh nghe không đến chút tạp âm gì nữa, chỉ trừ bỏ tiếng đàn cùng tiếng ca của nàng.

Hát xong một âm cuối cùng, Tống Vãn Ca che dấu suy nghĩ, một cái thu thế, khúc ngừng lại. Khúc ngừng mà dư âm không ngừng, lượn lờ vòng vòng, bên tai không dứt.

Mọi người thật lâu si say vào dư âm văng vẳng trong tiếng ca ngọt ngào bên tai và không mất triền miên, thật lâu mới ở trong tiếng kêu gọi liên tục của tú bà lấy lại tinh thần. Lập tức liều mạng vỗ tay, vỗ tay như sấm, quanh quẩn ở bên trong đại sảnh, đinh tai nhức óc, tầm mắt nóng rực mãnh liệt lại theo sát nhất cử nhất động của Tống Vãn Ca mà di động.

Mị Cơ thấy thế sắc mặt đã là tức giận đến phát xanh, âm thầm cắn răng phẫn hận không thôi. Thực hiển nhiên, cuộc tỷ thí này lại là Tống Vãn Ca hơn một chút. Kết quả như vậy là nàng trăm triệu thật không ngờ. Bất quá, nàng cũng không chán ngán thất vọng, tuy hai cuộc tỷ thí vòng thứ ba nàng đều thua, nhưng tổng hợp lại kết quả hai trận tỷ thí đầu đến xem, Khuynh Thành gần lắm cũng chỉ là đánh ngang tay với nàng mà thôi. Rốt cuộc cuối cùng ai có thể thắng được hoa khôi đệ nhất Phượng thành, còn chưa biết được đâu.

Vỗ tay gián đoạn, tú bà nhanh chóng nắm lấy cơ hội lên tiếng: "Các vị đại gia, các vị công tử, xin mọi người im lặng. Đêm nay Mị Cơ cô nương và Khuynh Thành cô nương của chúng ta tỷ thí đến đây là kết thúc, kết quả cuối cùng là hai người bất phân thắng bại. Nhưng hoa khôi đệ nhất Phượng thành từ trước đến nay chỉ có thể tuyển ra một người, cho nên chúng ta còn phải nghĩ cách khác để cho hai vị cô nương Mị Cơ cô nương và Khuynh Thành cô nương phân ra thắng bại.”

Tú bà nói tới đây, tạm ngừng, lại nói tiếp: “Theo ý ta, không bằng để cho Mị Cơ cô nương và Khuynh Thành cô nương của chúng ta tự ra một đề, người có thể làm khó đối phương là người thắng cuối cùng. Dĩ nhiên, thời gi¬an phải hạn chế ở trong vòng nửa nén nhang. Không biết các vị đại gia công tử đang ngồi, ý của các vị như thế nào?”

"Tốt, cách này của mama rất hay," lơi này của tú bà vừa nói ra, lập tức được mọi người trong phòng hưởng ứng.

Tống Vãn Ca cũng hiểu được cách này không sai, nhíu chân mày vượt qua tự hỏi đã nghĩ xong khảo đề. Ngẩng đầu lên, đối diện với vẻ mặt của Mị Cơ. Biểu tình khó hiểu, chắc là chuẩn bị đề nào rất khó giải để làm khó mình rồi.

"Cô nương trước hay vẫn là ta tới trước?” Tống Vãn Ca thản nhiên hỏi. Binh đến tướng chặn, nước tới đắp đất chặn, muốn nhìn một chút nàng ta có thể nghĩ ra đề khó gì đến đố mình.

"Ta ra đề trước đi.” Mị Cơ không có ý tốt cười cười, mị vừa nói. "Xin mời Khuynh Thành cô nương tùy tiện làm một bài thơ, chỉ là trong từ phải chứa một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười, trăm, vạn, hơn nữa trong từ phải theo thứ tự từ vừa đến vạn, lại từ một vạn trở về trước, cô nương có thể suy nghĩ đề này, không vượt qua nửa nén nhang thời gi¬an nha.”

"Không cần, bây giờ ta có thể trả lời vấn đề của cô nương.” Tống Vãn Ca không để ý tới biểu tình từ cuồng ngạo đến kinh nghi sau khi vừa nghe mình nói xong của Mị Cơ, cười lạnh một tiếng, lập tức đọc lên thi từ mình đã nghĩ tốt:

Một lần chia biệt

Hai nẻo tương tư

Nói rằng ba, bốn tháng

Ai ngờ năm, sáu năm

Đàn bảy dây không muốn gảy

Tám lối viết không còn hồn

Bài ca chín khúc đứt đoạn

Đình mười dặm ngóng trông mỏi mòn

Trăm nỗi ai oán

Ngàn nỗi nhớ mong

Vạn niềm trách chàng chẳng đừng.

Vạn tiếng ngàn lời nói chẳng hết

Trăm điều buồn bã, mười phần chán ngán

Ngày chín tháng chín lên cao trông nhạn

Trung thu tháng tám trăng tròn mà người chẳng tròn

Tháng bảy ngày rằm, đốt hương thắp đèn khấn nguyện trời xanh

Ngày nóng tháng sáu mọi người phe phẩy quạt mà lòng thiếp lạnh giá

Tháng năm lửa lựu lập lòe bỗng gặp mưa trận xối nát tan

Tháng tư tỳ bà chín vàng, thiếp vừa muốn soi gương lòng rối bời bời

Hoa đào tháng ba mặc cho nước cuốn

Tháng hai thả diều đứt dây

Ôi! (Ức = nhớ) chàng hỡi chàng!

Chỉ mong kiếp sau chàng là gái thiếp làm nam Nhi.

(Ngư Ca Tử dịch - Bài Quyết biệt thư)

Lúc này thật phải cám ơn đại tài nữ Trác Văn Quân kia rồi, nếu không mình thật sự bị Mị Cơ kia làm khó.

Tống Vãn Ca vừa đọc xong, lập tức nghênh đón vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng trầm trồ khen ngợi. Sắc mặt Mị cơ lập tức trở nên khó nhìn, lại không tiện phát tác, chỉ có thể oán hận trừng mắt Tống Vãn Ca, chờ nàng ra đề mục đến đố mình.

"Tới cô nương ra đề mục rồi, xin Khuynh Thành cô nương chỉ giáo!” Mị Cơ cắn răng nói, nàng có chút hoài nghi Khuynh Thành trước mắt này có phải đã đổi người hay không? Sao lập tức trở nên sáng tạo nhanh nhẹn như thế, tài nghệ vô song? Hay là hai trận đấu đầu là nàng ta ẩn dấu rồi, cố ý bại bởi chính mình trong tỷ thí cờ và hội hoạ?

"Mị Cơ cô nương, ta cũng không làm khó dễ cô nương, xin mời cô nương đưa ra hai câu đố. Bất quá” Tống Vãn Ca cười nhạt nhìn Mị Cơ một cái, lời nói xoay chuyển, “Hai câu đố này phải có cách thức giống nhau như đúc, hơn nữa giữa đáp án và đáp án phải tồn tại quan hệ săn mồi. Được rồi, cô nương có thể suy nghĩ, thời gi¬an tương tự là nửa nén nhang nha.”

"Cái này" Sau khi Mị cơ nghe được đề của Tống Vãn Ca, vẻ mặt ngượng nghịu. Nhíu chân mày suy tư hơn nửa ngày, thẳng đến thời gi¬an nửa nén nhang đã qua, vẫn trả lời không được, không thể không xanh trắng mặt nhận thua.

"Khuynh Thành cô nương, ta nhận thua, mời nói ra đáp án!"

"Ha ha, đề này thật sự không khó, đáp án có rất nhiều loại!” Tống Vãn Ca cố ý nói chẳng thèm ngó tới, chỉ là muốn tức chết Mị Cơ, ai bảo lúc trước nàng ta thanh cao ngạo mạn như vậy? "Nếu Mị Cơ cô nương khiêm tốn, ta đây sẽ nói ra đáp án. Tỷ như hai câu đố theo thứ tự là ‘một vật ngồi cũng nằm, đứng thẳng cũng nằm, đi cũng nằm, nằm cũng nằm.’ Cùng câu ‘một vật ngồi cũng ngồi, đứng thẳng cũng ngồi, đi cũng ngồi, nằm cũng ngồi’, cách thức câu đố không có biến hóa nha. Đáp án theo thứ tự là rắn và ếch, mà rắn có thể ăn ếch, vừa vặn phù hợp quan hệ săn mồi. Thế nào, có phải rất đơn giản hay không”

Tống Vãn Ca cười nhẹ nhàng dứt lời, không hề để ý tới tiếng ủng hộ trầm trồ khen ngợi trong phòng của các vị khách, trực tiếp ôm Lưu ly phượng vĩ cầm của Liên Mặc đứng dậy đi xuống vũ đài. Trò hay đã kết thúc, nàng đã giúp Khuynh Thành đánh bại Mị Cơ, kế tiếp không còn chuyện của nàng nữa. Hiện giờ đêm đã khuya, Mặc phỏng chừng đã sắp tỉnh, nàng sớm một chút mang theo Mặc quay về Liên Ca lâu đi, miễn cho lại sinh sự.

Giọng nói nam tính ở lầu hai kia, khiến nàng không hiểu sao rất bất an, lại thấy biểu tình biến hoá của Mị Cơ sau khi nghe thanh âm kia, khiến nàng không khỏi đoán, người đàn ông trong phòng kia có phải là Vũ Văn Huyền Băng?

Nhưng, hắn không phải thái tử Hổ Khiếu quốc sao? Sao lại chạy đến Phượng thành này?
break
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc