Trong đình bách hoa, Tống Vãn Ca mỏi mệt dựa vào trên lan can, ngẩng đầu ngóng nhìn phong cảnh liễu xanh lướt trên đầu hè bên ngoài lan can, hương hoa bay khắp bầu trời dừng ở trên đường mòn, dường như trải lên một tầng thảm trắng. Mà trong ao xanh nước chảy từng mảng lá cây xanh đậm lơ lửng tô điểm ở giữa, lại trùng điệp dường như đồng tiền xanh tròn tròn ở trên mặt nước, thật sự là phù hợp với cảnh đẹp trong câu thơ ‘Hoa liễu rơi lấm tấm trên đường phô bày tấm thảm trắng. Lá sen chạm mặt nước, như các đồng tiền xanh chen chúc’[1] của Đỗ Phủ.
Phong cảnh nhìn tốt đẹp như thế, khiến cho tâm tình Tống Vãn Ca từ từ bình an, tâm tình cũng càng thêm trong sáng sung sướng. Đã lâu không có bước chậm tới vườn bách hoa này giải sầu rồi, khiến nàng thực muốn đi ngay. Đứa nhỏ sinh ra đã hơn hai tháng, nàng cũng bị đè nén ở trong phòng hơn hai tháng.
Không có cách, Liên Mặc nói nàng sinh đứa nhỏ mất rất nhiều máu, cho nên mỗi ngày sau khi sinh phải đại bổ cho nàng, các loại linh dược quý hiếm cùng hàng hóa bổ dưỡng ăn đến nàng sắp buồn nôn. Người khác ở cữ chỉ cần một tháng, lúc này nàng ngồi hơn hai tháng. May mắn, tra tấn, ngày cuối cùng chấm dứt, thân thể nàng hiện giờ khoẻ mạnh vô cùng, rốt cục không cần tiếp tục trốn ở trong phòng nữa.
Bất quá, nghĩ đến quá trình mười phần chết chín khi sinh đứa nhỏ kia, nàng cho tới bây giờ vẫn còn sợ hãi, chỉ hy vọng về sau đừng sinh con nữa. Tuy rằng nàng còn muốn cùng Liên Mặc sinh một đứa nhỏ, nhưng thật sự rất sợ hãi. Không có cách nào, cái loại đau đớn sinh sản này trải qua thật sự là quá đáng sợ quá khó chịu rồi, muốn mạng người mà.
Haiz, mỗi khi nghĩ đến chuyện này luôn làm cho Tống Vãn Ca ở thế khó xử. Nàng có thể nhìn ra đáy mắt Liên Mặc đang nhìn đứa nhỏ ẩn hiện ao ước cùng khát vọng, lại bị hắn cực lực áp lực cùng khắc chế. Nàng biết Liên Mặc luyến tiếc để nàng trải qua đau đớn sinh nở lần nữa. Nhưng, Liên Mặc săn sóc dịu dàng như vậy, sẽ chỉ làm nàng càng thêm đau lòng.
Sâu kín thở dài, Tống Vãn Ca xoay người đi vào bên cạnh đứa nhỏ. Đứa bé trắng nõn hồng hào kia, vẫn còn nằm ở trên giường mềm mại thoải mái ngủ say. Giường êm này là nàng riêng bảo Liên Mặc để ở trong đình bách hoa, từ sau khi có thể bước ra cửa phòng, mỗi ngày nàng đều ôm đứa nhỏ đến đình bách hoa nằm phơi nắng mặt trời, thưởng thức phong cảnh, thú vị trong đó khiến nàng rất là hưởng thụ.
Xem đứa nhỏ giờ phút này ngủ được thật ngon, thân thể nho nhỏ cuộn mình giống tằm cưng, ngón tay út trắng nõn nà đặt ở miệng vô ý thức mút thỏa thích, chóp mũi bóng trắng nõn thỉnh thoảng lay động hai cái, dáng vẻ ngủ say hương vị ngọt ngào kia thật sự là đáng yêu vô cùng.
Ánh mặt trời ấm người kèm theo gió nhẹ, cùng mùi hoa, theo lụa mỏng buông xuống ngoài tiểu đình bay lả tả tiến vào, dừng ở trên người đứa nhỏ, đem da thịt trắng nõn phấn nộn kia đồ lên một tầng ánh sáng trong suốt màu vàng, giống như em bé bằng gốm sứ mạ vàng tinh xảo bên ngoài, xúc giác tinh tế trơn bóng làm người ta không thể không tràn ngập yêu thương cùng luyến tiếc đối với nó.
“Thật là một bé cưng khiến người yêu!” Tống Vãn Ca vươn tay nhẹ điểm chóp mũi nhỏ bé, thật sâu hít hít mùi sữa thơm tỏa ra trên người nó, lại hôn vài cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của nó.... Hai tròng mắt chớp cũng không chớp nhìn mắt buồn ngủ của đứa nhỏ, dịu dàng giống như có thể chảy ra nước, toàn thân đều quanh quẩn một luồng ánh sáng rực rỡ dày đặc mẫu tính.
Nàng thật sự rất yêu rất yêu đứa nhỏ này, hận không thể thương đến trong tận đáy lòng. Mỗi lần thấy đứa nhỏ chảy nước miếng đối với nàng, khi vui vẻ cười ‘Khanh khách’, nàng đau đớn lúc trước cũng đáng, cũng càng thêm cảm tạ tình yêu sâu của ông trời đối với nàng, vài lần chịu khổ đều không có đem đứa nhỏ của nàng cướp đi.
"Con dậy rồi à, mẹ thương!” Tống Vãn Ca lấy lại tinh thần, lập tức nhìn thấy đứa nhỏ đang mút vào ngón tay út nhìn mình, một đôi mắt to đen lúng liếng như nước trong veo sáng ngời, đem bóng dáng của mình ánh rõ ràng trong đó.
"Ê a" bé cưng chớp chớp hai mắt thật to, vươn hai tay nhỏ bé, xem dáng vẻ như muốn Tống Vãn Ca ôm.
"Ha ha, con ngoan, mẹ ôm nào.” Động tác Tống Vãn Ca dịu dàng đem bảo bối âu yếm bế lên, ngọt ngào thỏa mãn cười cong mặt mày. "Con à, cười một cái nào, cười một cái, mẹ thương con.”
Tống Vãn Ca vui vẻ đùa với bé cưng, hôn trán của nó, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, điểm chóp mũi của nó, chọc đứa nhỏ cười vui ‘khanh khách’ không ngừng.
"Con à, mấy ngày nữa mẹ dẫn con đi tìm cậu nhỏ Trần nhi được không? Chờ mẹ tìm được cậu nhỏ Trần nhi rồi, sau này mẹ, cha Mặc, còn có cậu nhỏ Trần nhi và con vui vẻ sung sướng sống chung một chỗ, con có chịu không?” Tống Vãn Ca đem gương mặt của mình dán ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn bóng loáng của đứa nhỏ chà chà, trên vầng trán tràn đầy hưng phấn.
Hai ngày trước Liên Mặc đã nói với nàng, bây giờ Trần nhi đang ở Thiên Ma Cung. Hôm nay hắn đi ra ngoài hỏi thăm chỗ của Thiên Ma cung cũng chuẩn bị sẵn sàng, nói là mấy ngày nữa sẽ dẫn theo mình đi Thiên Ma Cung tìm Trần nhi.
Ha ha, vừa nghĩ tới lập tức có thể nhìn thấy Trần nhi của nàng, nàng lại vui vẻ hưng phấn không thôi. Xa Trần nhi đã hơn nửa năm rồi, cũng không biết hiện giờ Trần nhi thế nào.
Nhưng, thiên Ma Cung, nghe qua không giống như là danh môn chính phái gì, giống như là một tổ chức tà giáo. Hi vọng mình và Liên Mặc đến Thiên Ma cung có thể thuận lợi tìm được và đưa Trần nhi về.
Không biết tại sao, vừa nghĩ tới mấy ngày nữa phải rời khỏi Liên Ca lâu này, đáy lòng Tống Vãn Ca lại ẩn ẩn sinh ra một cảm giác bất an, giống như đều không thể đoán trước chuyện sẽ xảy ra.
"Chỉ mong là mình suy nghĩ nhiều thôi”
Trong hoàng cung Long Đằng, nếu nói hiện giờ trong toàn bộ hậu cung Tần phi nào được thánh sủng nhất, chuyện này không thể nghi ngờ là đệ nhất Hoàng quý phi Gia Luật Vân La ở Tê Phượng cung. Hậu cung ba ngàn mỹ nhân, toàn bộ sủng ái đều ở một người.
Gia Luật Vân La này là Vân La công chúa Khương Di quốc đưa tới hòa thân, hơn nửa năm trước, nàng từ ám vệ một đường hộ tống an toàn đến hoàng đô. Vẫn còn nhớ rõ ngày đó, khi nàng tóc mây hoa nhan vào cung yết kiến thì cả triều văn võ phải sợ hãi, đơn giản là dung nhan khuynh thành của nàng giống như đúc với dáng vẻ Luyến phi nương nương đã qua đời của bọn họ.
Mà Long Đằng đế lại thất thố chạy như điên xuống ngai vàng giữa kim loan, tinh thần vừa hốt hoảng vừa si mê nhìn nàng chằm chằm thật lâu, lập tức lại kích động không thôi đem nàng ôm chặt trong lòng, sau đó mang theo nàng vung tay áo bãi triều mà đi.
Ngay ngày hôm sau Vân La công chúa tiến cung, Long Đằng đế lâm triều tuyên bố, sắc phong Vân La công chúa thành đệ nhất Hoàng quý phi Long Đằng, vào ở Tê Phượng cung, địa vị này sánh vai cùng Hoàng phi Phong Linh Tuyết, nhưng quyền thế xa xa ở phía trên Hoàng phi. Bởi vì tất cả chuyện lớn nhỏ trong hậu cung, Long Đằng đế đều giao cho vị Hoàng quý phi mới phong này toàn quyền xử lý, nhưng chấp chưởng phượng ấn hậu cung cũng không gi¬ao cho nàng.
Tuy rằng Vân La công chúa chưa lên ngai vàng hoàng hậu, nhưng danh hiệu Hoàng quý phi đã gần với vinh hạnh đặc biệt cao nhất của hoàng hậu. Hơn nữa Long Đằng đế đối với nàng ngàn y trăm thuận, cực kỳ sủng ái, vô cùng bao dung, trong một tháng có hai phần ba thời gian là ngủ lại ở Tê Phượng cung của nàng.