Bá Đạo Tổng Tài: Ngọt Ngào Nhưng Luôn Khiêu Khích

Chương 10

Trước Sau

break


Nguyễn Duật Nghiêu thông qua trợ lý Đổng biết được cô là vợ của Tô Chính Đông, cho nên bây giờ Nguyễn Duật Nghiêu gọi điện cho cô hỏi nhà họ Tô có ai đang ở nhà cũng là chuyện bình thường.


"Mẹ chồng tôi và Tô Chính Đông cũng ở nhà, còn có cả em gái của anh ấy." Trâu Niệm thành thật nói.


Nguyễn Duật Nghiêu nhướng mày với vẻ hứng thú  "Sao cô lại ra đây?"


Trâu Niệm nhìn anh, ánh mắt anh rất sắc bén, nhất thời Trâu Niệm không tìm được lời gì để nói.


Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười, nói với giọng từ tính  "Thôi bỏ đi, cũng đã khuya rồi tôi không đến nhà nữa, cô đi đâu, tôi đưa cô đi."


"Không cần đâu, cảm ơn Nguyễn tiên sinh." Trâu Niệm đang nói, anh đã nắm vào cổ tay cô.


Những ngón tay mảnh khảnh của anh siết chặt cổ tay cô với một lực vừa phải, người đàn ông quay người mở cửa phía ghế phụ lái.


Anh quay lại nói với Trâu Niệm  "Nếu không muốn để người khác nhìn thấy chúng ta dây dưa ở ngoài đường vào nửa đêm thì lên xe."


Nguyễn Duật Nghiêu dáo dác nhìn xung quanh, Trâu Niệm cúi đầu, những người sống quanh đây đều là người có máu mặt, người trẻ tuổi thường ngủ rất muộn, cũng có người về khuya, nếu để người khác nhìn thấy sẽ có lời ra tiếng vào.


"Đến ngã tư cho tôi xuống là được." Trâu Niệm lên xe, ngượng ngùng nói.


Khi đến ngã tư phía trước, Trâu Niệm nói với anh  "Nguyễn tiên sinh, tôi xuống xe ở đây."


"Cô đi đâu thế?" anh hỏi.


"Cám ơn Nguyễn tiên sinh, tôi xuống ở đây là được rồi."


Trâu Niệm khẽ cau mày, ý của anh là gì?


Chiếc xe phóng nhanh qua ngã tư mà Trâu Niệm muốn xuống, anh không dừng lại mà lái xe vào con đường đi vào thành phố, Trâu Niệm buồn bực, người này thật quá thô lỗ.


"Dừng lại chỗ nào trong thành phố cũng được." Trâu Niệm nhìn sang khuôn mặt nghiêng của Nguyễn Duật Nghiêu, ngũ quan tinh tế không chê vào đâu được, vẻ mặt nghiêm nghị khiến người khác phải e sợ, nhất là khi cô nói xuống xe anh lại không dừng.


Suốt dọc đường, trong đầu Trâu Niệm hiện lên những suy nghĩ kỳ quái, anh vẫn im lặng tập trung lái xe.


Khi đến một khách sạn năm sao trong thành phố, xe của Nguyễn Duật Nghiêu từ từ dừng lại trước cửa khách sạn, Trâu Niệm rất lấy làm lạ.


Anh đã bảo cô xuống xe cùng anh.


"Nguyễn tiên sinh..." Trâu Niệm nhanh chân chạy theo, không hiểu ý định của anh.


Nguyễn Duật Nghiêu quay đầu lại nhìn cô, anh mặc bộ vest chỉnh tề, nói chuyện với giọng điệu áp bức, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngấn nước của Trâu Niệm  "Tối nay, cô gọi điện cho tôi à?"


Trâu Niệm gật đầụ


Khóe môi người đàn ông hơi cong lên  "Về hợp đồng dự án hay vấn đề cá nhân khác?"


"Hợp đồng dự án." Trâu Niệm nói.


Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu  "OK, chúng ta vào trong từ từ bàn."




 


Anh bước vào sảnh khách sạn, có người kính cẩn đến đón tiếp, anh nhỏ giọng dặn dò người đó vài câu, sau đó xua tay bảo người đó đi sắp xếp, người đó lại kính cẩn gật đầu với anh.


Anh quay đầu lại nhìn Trâu Niệm đứng ở cửa.


Trâu Niệm do dự, theo anh vào khách sạn như vậy có vẻ không tốt cho lắm, nhưng hợp đồng... nếu làm mích lòng anh thì có lẽ hợp đồng này cũng xem như tiêu tùng.


Lúc này, trong ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu cũng như đang truyền tải thông tin này với cô.



break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc