Toàn bộ khách mời đại hôn giữa Thanh Trúc Thánh Vực cùng Ngân Nguyệt Tiên Trì đều là tản đi, hiện tại là tranh giành thực sự giữa hai cái Bán Thánh, cấp bọn họ trăm lá gan cũng không dám ở lại nhìn.
- Thế nào? Chuộc vẫn là không chuộc?
Trầm Khiếu Phong vẫy vẫy trong tay Dương Tuấn, Mộc Khuê hơi lưỡng lự, nhưng mà đúng lúc này dị tượng phát sinh, thần quang rực rỡ từ người Dương Tuấn bốc lên, Trầm Khiếu Phong giật mình, mà đúng lúc này bả vai hắn bị một bàn tay nắm chặt, bất ngờ trước mặt Trầm Khiếu Phong xuất hiện thêm một cái bàn chân đạp tới.
- Thảo, đánh ta?
Trầm Khiếu Phong mắng một câu, bàn tay chắn trước mặt, cản lại cái này một cước phi tới, mà đúng lúc này Dương Tuấn trong tay ông ta kì diệu thoát ra, trên người có từng luồng thần huy dập dờn, trên tay Dương Tuấn hiện lên một thanh chiến phủ, chính là Chiến Thiên Thần Phủ.
- Mẹ, Kỳ Tôn lão gia hỏa ngươi bắt nạt ta chủ nhân, hôm nay ta phải trút giận giúp chủ nhân.
" Chiến Thiên " tay duỗi ra, chỉ hướng Trầm Khiếu Phong mắng, Mộc Khuê hơi giật mình, bởi vì người trước mặt này không phải phu quân nàng biết.
Trầm Khiếu Phong hai quyền đụng vào nhau, hướng " Chiến Thiên " mắng, tiên nguyên lực hoá hình, tạo thành song quyền khổng lồ, mà " Chiến Thiên " biến lớn thân hình, trở thành đại hán cao 3 trượng, Chiến Thiên Thần Phủ hoá khổng lồ, toàn thân bọc lên hoả diễm màu tím.
- Chiến Thiên Thần Phủ thức thứ ba, Tử Diễm Phách...
" Chiến Thiên " hô lên, cự phủ hừng hực tử diễm bổ xuống, Trầm Khiếu Phong phóng khai chiến lực, song quyền phân chia, một cái nắm lấy cự phủ, một cái vung tới Chiến Thiên, Chiến Thiên một chưởng vỗ ra, hoá giải cự thủ, đồng thời bị dư kình chấn lui, ầm ầm ầm đụng lên núi lớn, phá hủy một dãy sơn mạch của Lục Trúc Thánh Vực.
- Có chút thực lực, nhưng vẫn chưa đủ....
Trầm Khiếu Phong nói, lực lượng Thiên Luyện Bán Thánh phóng khai, tinh thần lực ba động liên kết thiên địa, đùng đùng đùng, từ tinh không rơi xuống hàng ngàn viên tuệ tinh (sao chổi), Chiến Thiên huy động cự phủ, một phách xuống liền phá huỷ rất nhiều tuệ tinh, mảnh vụn bắn ra tứ phía, ầm ầm ầm, Lục Trúc Thánh Vực bị cày nát, không thể nói gì khác ngoài một chữ Tàn.
- Phong Phù có vết rách, không lớn nhưng để ngươi chui ra được...
Trầm Khiếu Phong nắm lấy gáy Chiến Thiên, một chưởng vỗ lên hắn đỉnh đầu, lập tức thần huy trên người Chiến Thiên thu lại, mà thanh Chiến Thiên Thần Phủ này bị Trầm Khiếu Phong nắm lấy, không để nó chui vào trong thức hải, tinh thần lực Trầm Khiếu Phong tuôn ra, cắt đứt phong ấn bên trên Chiến Thiên Thần Phủ, để nó có thể tự do ra vào thức hải.
- Hả? Ta làm sao? Ai da....
Dương Tuấn tỉnh lại, lắc lắc đầu, nhưng mà Trầm Khiếu Phong lại cho hắn một gõ lên đầu, nói, Dương Tuấn xoa xoa đầu, mà Trầm Khiếu Phong cũng thả xuống Dương Tuấn, ném Chiến Thiên Thần Phủ cho hắn.
- ŧıểυ tử, ngươi sau này tốt dùng cái này chiến phủ, dẫu sao nó cũng là ngươi bảo mệnh Tổ Khí.
- Hả? Thanh phủ này ở trong đầu ta, là bởi vì nó là ta Bảo Khí?
Dương Tuấn ngờ nghệch, Trầm Khiếu Phong thở dài, bắt đầu nói, Tiên Khí người thường biết có hai loại, là Bảo Khí cùng Cấm Khí, nhưng những người này không biết, còn có một loại Tiên Khí nữa là Tổ Khí, một loại Bảo Khí truyền thừa trong thời gian ít nhất trăm vạn năm, khai sinh tự mình linh trí, siêu phàm cái gọi là Khí Linh ảo ảo thực thực, mà trở thành một sinh mệnh riêng biệt, sở hữu cảm xúc riêng biệt, uẩn dưỡng càng lâu, còn có thể sinh ra tự nó thân thể, hơn nữa nó còn có tu vi, khi phóng khai có thể tăng lên tu vi cùng chiến lực chủ nhân lên cực hạn.
- Bớt nói nhảm, hiện tại ngươi giải quyết chuyện này đi.....
Trầm Khiếu Phong nói một câu khó hiểu, bỗng nhiên ông ta xé ra hư không, lập tức trốn vào trong, mà 500 cường giả kia từ đầu cũng đã sớm chạy, hiện tại Trầm Khiếu Phong thừa cơ chạy trốn, để lại Thánh Vực một mảnh hỗn độn này cho Dương Tuấn xử lý.
- Thảo nê mã, gia hỏa chết bầm...
Dương Tuấn nhìn quanh, nhìn thấy Thánh Vực hỗn độn, một mảnh rộng lớn chu vi hoàn toàn bị hủy, rất may toàn bộ đệ tử đã được Mộc Khuê mang đi, hiện tại, Lục Trúc Thánh Vực xem ra là bị phá hủy hoàn toàn, Dương Tuấn khuôn mặt đỏ lên, giận dữ mắng tục.
- Phu quân, chàng với cái này thúc thúc tính làm sao đây?
Bàn tay nhỏ trắng nõn của Mộc Khuê nắm lên vai Dương Tuấn, "hí" một tiếng, Dương Tuấn chầm chậm xoay người, Mộc Khuê hiện tại đôi mắt phát ra hung quanh, xung quanh là hung lệ chi khí bao lấy, tựa như Hung Thần ác sát, người người sợ hãi.
- Ách, ta đến bồi là được...
Dương Tuấn hiện tại cãi cũng không dám cãi, híc, một cái Nhất Thiên Bán Thánh hắn đánh còn không lại, huống chi là Nhị Thiên Bán Thánh phu nhân đây, ai, số ta thật khổ mà.
- Ca, ngươi không cần lo, ta vẫn còn một ít đồ....
Uyển Nguyệt thả xuống một cái nhẫn trữ vật, Mộc Khuê thả tinh thần lực đi vào trong, lập tức mắt mở lớn, bên trong rộng như một cái quốc gia, thần thạch cực phẩm chiếm hơn nửa diện tích, mà tiên quyết bậc cao, tài liệu luyện khí cùng Đế Thảo, Tôn Thảo chất thành núi, một bút tài phú này Thánh Vực muốn lấy ra cũng khó.
- Đừng thắc mắc, ta lúc trước tài sản quá nhiều, cất xuống mấy trăm cái bí cảnh, tiện lấy ra một cái mà thôi.
Uyển Nguyệt bình thản nói, Yêu Luân hiện ra, lập tức bước vào trong, trước khi đi còn để lại một câu nói khiến người người chấn kinh, ài, ai bảo người ta là Thiên Nữ sủng ái đây.
- Hì hì, bồi cũng đã bồi, nên đến lúc tặng ta món quà gặp mặt đi?
Dương Tuấn mỉm cười tiện tiện, bất ngờ trên khuôn mặt Mộc Khuê hiện lên một tầng ửng đỏ, nàng mặc dù phân ra một cái phân thân, nhưng ở dưới chung đụng với Dương Tuấn, phu phụ tình cảm tất nhiên sẽ có, hơn nữa còn là nồng đậm không ít, hiện tại gặp người mình nhớ nhung, tất yếu sinh ra ý loạn tình mê dáng vẻ, để một Nhị Thiên Bán Thánh lộ ra mê người vẻ đẹp.
- Đi....
Dương Tuấn không nói hai lời ôm lấy vòng eo nhỏ của Mộc Khuê, lập tức đi vào trong không gian hậu cung, tìm đến một chỗ riêng tư, lập tức một toà phòng ốc xa hoa dựng lên, Dương Tuấn chầm chậm bế Mộc Khuê đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, mà Mộc Khuê nào giống một Nhị Thiên Bán Thánh cường đại người người tôn kính, hiện tại là một nữ phụ mỹ lệ nằm ở trên giường, bày ra mê hồn dáng dấp, đối với mình phu quân câu dẫn thú tính.
- Ưm.....
Dương Tuấn nhẹ đặt lên làn môi hồng phấn của Mộc Khuê, mềm mại như nhung, khiến người ta tham lam mυ"ŧ lấy, Dương Tuấn dĩ nhiên cũng ôm lấy Mộc Khuê, điên cuồng mυ"ŧ lấy làn môi này của nàng, chiếc lưỡi nhỏ của Mộc Khuê đưa ra, Dương Tuấn cũng không ngần ngại dùng lưỡi quấn lấy lưỡi nhỏ của nàng, hai cái quấn nhau như hai đầu rắn nhỏ, mật ngọt từ miệng Mộc Khuê trào ra, vương trên nàng khoé miệng, điên đảo tiêu hồn nam nhân.
- Ân, ân sủng ta đi, phu.... quân....
Dương Tuấn thả ra làn môi mê người này, đúng lúc miệng nhỏ Mộc Khuê kề sát tai Dương Tuấn, phun ra một luồng lan hương nóng hổi, nhẹ nhàng nói một câu nhưng khiến Dương Tuấn máu huyết nhất thời sôi trào, y phục trên người cả hai đều cùng một loại huyền diệu động tác thoát ra, để hai cơ thể trần như nhộng dính chặt vào nhau, Dương Tuấn hai tay mân mê lấy hai quả đào tiên no tròn, một cỗ xúc cảm mềm mại, co dãn truyền qua lòng bàn tay, Dương Tuấn tay đều qua rất nhiều nhũ phong nhào nặn, nhưng đối với Mộc Khuê hắn là thích thú nhất, nhất là biểu cảm trên khuôn mặt nàng.
- Ân, ưm, a~
Mộc Khuê tay nhỏ đưa cận miệng, miệng nhỏ hơi hé ra, nhè nhẹ cắn lấy mu bàn tay, mà cổ họng lại vọng ra đầy dâm dục âm thanh, khiến thủ pháp Dương Tuấn không ngừng biến nhanh, mạnh, chốc chốc lại véo lên Mộc Khuê nhũ hoa, khiến nàng không nhịn được nấc lên một tiếng da^ʍ đãиɠ.
Dương Tuấn cười cười, cự vật đặt ở phía trước mật động ướt đẫm, đầu cự vật len vào nơi giữa đùi Mộc Khuê, Mộc Khuê ân một tiếng, cảm giác quen thuộc này lại đang dâng lên, hung vật to lớn nóng hổi chen vào chỗ riêng tư nhỏ hẹp, nàng bản thể tư nhiên một thân xử nữ, lập tức đầu cự vật chạm lên ranh giới đó, Mộc Khuê định nói gì đó, nhưng miệng đã bị Dương Tuấn chặn lại, dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn nàng, cự vật xông thẳng, phá xuyên cái này ranh giới, Mộc Khuê khẽ cắn răng, nàng tuỳ ý có thể dùng tiên nguyên lực xoá bỏ cơn đau, nhưng nàng không muốn, nàng muốn nhớ kỹ cái này ký ức.
Một giờ đổi ra vô số tư thế, mà Mộc Khuê dĩ nhiên lên đỉnh vu sơn đến mấy lần, mà tên dằn vặt nàng lại không có dấu hiệu xuống sức, một mực sức dai đẩy cho nàng không biết trời đâu đất đâu, cuối cùng thân thể uể oải, thốt ra một câu cuối cùng, mật động ào ạt bắn ra mật dịch, mà Dương Tuấn cũng chạm tới cực hạn, cự vật bành trướng, phần đầu mở rộng, tinh hoa trắng đục bắn ra, hoà vào bên trong mật dịch, tạo thành một cái hỗn hợp đặc sệt.
Mộc Khuê mệt mỏi thiếp đi, lấy cánh tay rắn chắc của Dương Tuấn làm gối, ngủ một giấc say, mà Dương Tuấn cũng yêu thương vuốt ve mái tóc của nàng, có một loại kỳ lạ yêu thương giữa cả hai, hơn cả tình cảm phu phụ bình thường, mà giống như là ở rất nhiều kiếp sống chồng lên, Dương Tuấn mỉm cười, ném suy nghĩ sau đầu, ôm Mộc Khuê ngủ say.