Đôi mắt của Dương Tuấn nhắm lại, sau đó mở ra, đồng tử màu hoàng kim xuất hiện, Quỷ Nhãn Tê Liệt nhìn vào Nhã Lý đang vui vẻ nhìn mọi thứ.
Xoẹt ---------
Từng tia chớp vô hình dung nhập vào cơ thể Nhã Lý, khiến máu huyết ngưng đọng, thân thể và khuôn mặt của Nhã Lý cứng đờ, đôi mắt sợ hãi nhìn Dương Tuấn, bởi vì đôi mắt màu hoàng kim của hắn vô cùng đáng sợ.
Keng....
Xử nữ: Hồ Nhã Lý.
Tuổi: 25.
Tu vi: Phá Linh tầng 8.
..................
- Vẫn có thể tê liệt những người có tu vi cao hơn mình sao? Mà khoan, cô ta là xử nữ?
Dương Tuấn mặt mơ hồ, rõ ràng là một nữ tử ở trong một sơn trại toàn nam nhân nhưng vẫn là xử nữ? Hư cấu vãi lone.
- Check hàng một chút....
Dương Tuấn cười dâm tà, bước từng bước một đến Nhã Lý, trên người toả ra dâm tức nồng nặc, khiến Nhã Lý không rét mà run, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm cả lưng.
Dương Tuấn cởi bỏ y phục của Nhã Lý ra, làn da trắng ngà do chịu nhiều sương nắng, hai quả đào tiên khá lớn đung đưa, nắm vào rất vừa tay, vừa mềm vừa đàn hồi, nụ hoa màu cam nhạt nhè nhẹ căng lên, Dương Tuấn véo nhẹ một cái, sau đó day nhè nhẹ.
- Hư, hừ hừ, thả, thả ta ra, nó đau quá~
Nhã Lý cơ thể tuy bị tê liệt nhưng vẫn run lên bần bật, miệng khẽ rên nhẹ từng tiếng nhỏ.
- Thử vị nào...
Ngậm ---------------
Dương Tuấn dùng lưỡi quấn quanh nụ hoa cứng ngắc, một vị mằn mặn và mùi hoa thơm dịu nhẹ, mặc dù là sơn tặc nhưng Nhã Lý lại rất biết chăm sóc thân thể mình.
Chụt chụt -----------
Âm thanh mυ"ŧ chùn chụt vang lên, nụ hoa bên trái của Nhã Lý ướt đẫm nước bọt của Dương Tuấn, mυ"ŧ xong thì hắn ta lại chuyển qua bên phải, lại tiếp tục công việc.
Một vụ nổ lớn xuất hiện, khói bụi nghi ngút, một mảng rừng lớn bị thổi bay, giống như có vật gì đó rất lớn rơi xuống, sau đó là từng tia sáng xoẹt qua, dừng lại trên không trung, đó là những tu tiên giả.
- Nghiệt vật, còn không mau lăn ra đây.
Một tên trung niên nam nhân cưỡi pháp khí phi hành đứng trên không trung hét lớn, xung quanh ông ta còn có 5 người khác, ba nam hai nữ, trên người toả ra khí tức cường đại.
Đúng lúc này lại có thêm gần 100 tia sáng xoẹt qua, lại thêm rất nhiều tu sĩ đến đây, nhưng tu vi yếu hơn 6 người đằng trước nhiều.
- Khục, khục, hừ, các ngươi ỷ đông hiếp ít, đừng có lên mặt.
Từ trong lớp bụi mờ mịt kia là giọng nói trong trẻo của một nữ nhân, nhưng lại có chút mềm mại như trẻ con.
- Tư Lạp Chân, đừng đùa giỡn nữa, mau giết nó đi, sau đó tìm công pháp nó sử dụng.
Từ trong đầu tên trung niên nam nhân đứng phía trước tên Tư Lạp Chân này vang lên giọng nói của một nữ nhân, đây là cách không truyền âm chỉ có Hư Linh cảnh mới có.
- Tử Thúy, ngươi đừng vội, chỉ cần lấy được công pháp của thứ nghiệt vật này thì tu vi của chúng ta có thể tiến vào một bước mới rồi, nhưng trước tiên vẫn còn những người này đây.
Tư Lạp Chân truyền âm lại cho người phụ nữ trẻ phía sau, bà ta độ khoảng 30 tuổi mà thôi, mái tóc đen nhánh xoã dài, trên người vận lam y xanh nhạt
Sáu người bọn họ đều là Thái Thượng Trưởng Lão của các đại môn phái đức cao vọng trọng, gồm Tư Lạp Chân là thái thượng trưởng lão của Chân Kiếm Môn, Tử Thúy thuộc Tử Hà Trang, ba nam nhân kia là Lưu Tôn, Càn Từ Sinh, Hổ Phách Khanh, đến cùng một môn phái tên Linh Lưu Môn, còn nữ nhân còn lại là Hoàng Ngọc Diễm đến từ Thú Sư Trang.
Tất cả bọn họ đều mang theo rất nhiều nɠɵạı môn và nội môn đệ tử trong môn phái đến đây, mục đích diệt trừ Mị Hồng Yêu vì giải thưởng từ Lục Tổng Chu Linh, người quản lý cả Chu Linh đại lục và tìm công pháp làm sao mà một gốc hoa hồng nhỏ chỉ trong một khoảng thời gian đã trở thành một cường giả Hư Linh cảnh thế này.
.................................
Keng, thỉnh kí chủ mau cứu lấy Mị Hồng Yêu đang gặp nguy hiểm, nếu không kí chủ sẽ hối hận không kịp.
Dương Tuấn còn đang ngơ ngẩn thì âm thanh hệ thống vang lên, đánh thức hắn, Dương Tuấn đưa Nhã Lý còn đang bị tê cứng vào một chỗ xa trong Hậu Cung vô tận, kẻo Mộc Khuê phát hiện lại bật đồ sát nữa thì mệt.
Ầm.....
Từng gốc từng gốc hoa hồng màu xanh lam đầy gai nhọn từ mặt đất trồi lên, nhọn hoắt như muốn đâm thủng cả thương khung, đâm xuyên qua thân thể từng tên đệ tử xấu số không kịp chạy.
- Nghiệt vật, xem chiêu....
Tư Lạp Chân rút kiếm, Đế Khí bát phẩm toả ra ánh vàng óng ánh, từ trong thanh kiếm toả ra một hư ảnh của một con rồng màu vàng óng ánh, là Đế Linh tạo ra Đế Khí này.
- Kiếm Phá Thập Phương....
Từ thanh kiếm xuất hiện thêm 9 hư ảnh kiếm màu hoàng kim, Tư Lạp Chân dùng pháp lực tụ ra một chưởng, cả 10 thanh kiếm xé gió bay đi, từng gốc hoa hồng đen không cản nổi kiếm khí xung quanh 9 thanh kiếm áo kia, đều bị cắt thành từng mảnh vụn, còn thanh kiếm thật cường đại hơn vẫn ở phía sau 9 thanh kiếm kia, là đòn sát thủ khi 9 thanh kiếm kia bị phá hủy.
- Chết đi, chết hết đi....
Từ trong khu rừng bị bao trùm bởi dây gai của hoa hồng vang ra giọng nói giận dữ của một cô bé, chính xác là một thiếu nữ chưa trưởng thành.
Uỳnh.......
Một cành hoa hồng cực lớn trồi lên, nhưng nhị hoa lại là một cái miệng lớn đầy răng nhọn, phun ra chất dịch màu xanh lam, là hoa độc.
Xì xì..... Oanh.....
Độc hoa nung chảy cả không khí, va chạm với ba thanh kiếm do Tư Lạp Chân xuất ra cản lại hoa độc kia, kết quả cả ba đều bị nung chảy, luồng hoa độc kia cũng bị cắt đứt, Tư Lạp Chân xuất ra hai thanh kiếm cắt đứt gốc hoa hồng cực đại kia.
- Gừ, đáng chết....
.................................
Dương Tuấn bên này vẫn còn đang chạy đến phía kia, tuy nhìn gần nhưng rất xa, chí ít cũng 3, 4 trăm dặm, trong lòng Dương Tuấn đang thắc mắc vô cùng, tại sao lại phải cứu người kia, lại còn không cứu sẽ hối hận không kịp, rốt cuộc là như thế nào?
Keng, nếu kí chủ thành tâm muốn biết, thì hệ thống sẵn lòng trả lời.
Keng, vì ước nguyện của kí chủ bấy lâu, vì hi vọng kí chủ ấp ủ vẫn chờ.
Keng, xin trân trọng giải thích, Mị Hồng Yêu chính là Trần Quỳnh Hân....
---- Trần --- Quỳnh --- Hân ----
Cái tên vang vọng trong đầu Dương Tuấn, đây là cái tên của người em gái hắn yêu thương nhất, nhưng nàng vì quá xúc động mà dẫn đến chết não, không ngờ linh hồn nàng cũng như hắn xuyên không đến đây, em gái hắn, còn sống.
Như vậy, chẳng lẽ Ngọc Lan cũng?
- Muội muội, ca đến cứu muội....
Dương Tuấn hét lên, tốc độ đẩy lên tối đa, mỗi giây đã đi hơn 2 dặm, giống như thuấn di mà chạy đến nơi Quỳnh Hân đang chật vật giao chiến.
Trận chiến bên này gần như đến hồi kết, khu rừng bằng dây gai của Quỳnh Hân đã bị cắt đứt gần hết, Tư Lạp Chân nhìn như rất dùng sức nhưng thực chất vẫn còn nhiều lá bài tẩy, bởi vì còn rất nhiều kẻ muốn làm ngư ông đắc lợi ở đây.
- Huhu, ca ca, cứu muội, muội không muốn, không muốn tiếp tục sống trong bóng tối cô đơn nữa.
Quỳnh Hân co người lại, hai tay ôm chân phía trước, đầu gục lên đùi khóc thút thít, tình cảnh vô cùng đáng thương, nàng đã sống, cô đơn, lạc lõng và bị truy sát đến bây giờ.
- Dừng lại, muội muội, đừng sợ, có ca đây.
.....Ta muốn độ kiếp....
Ầm....
Không biết Dương Tuấn từ đâu mà xuất hiện trong hư không, hét lớn, âm thanh vang vào tai Quỳnh Hân nhưng nàng lại nghĩ là ảo giác, đến khi nghe được âm thanh lôi kiếp đánh xuống, luồng lôi kiếp mạnh mẽ chấn lui Tư Lạp Chân, phá hủy cả pháp quyết hắn đang sử dụng, thanh Đế Khí quay về tay hắn.
Trong từng luồng lôi kiếp cuồn cuộn, đứng đó một thiếu niên cầm cự bổng, tóc dài bay phất phới, khuôn mặt ngước nhìn Lôi Vân, vô cùng anh dũng tiêu sái.
- Tuyệt Thiên Bổng.....
Dương Tuấn vung bổng, cả thanh bổng cuồn cuộn cương khí trắng tinh, bên trong là lực lượng kinh khủng, một bổng biến lớn, như muốn che trời đập xuống Lôi Vân vẫn còn đánh xuống Lôi Kiếp.
Oanh.....
Lôi điện bắn ra tứ phương, sáng rực cả thương khung, Lôi Vân sợ hãi tiêu tán, nhưng chưa kịp chạy đi thì lại bị kéo lại.
- Ta lại muốn độ kiếp....
Keng, tiêu hao 860 triệu Pháp Lực đạt Phá Linh viên mãn.....
Dương Tuấn tiếp tục tăng cấp, độ Lôi Kiếp, khiến cho cả Lôi Vân và những người quan sát xung quanh khuôn mặt đầy sợ hãi và khó tin.
Thế nào? Lúc nãy vừa độ kiếp xong lại tiếp tục độ?