- Phốc, haha, lần đầu ta thấy có người đến gặp ta rồi tỏ tình như vậy, ngươi là người đầu tiên đấy, hihi.
Cuối cùng Mẫn Ý nhịn không được cười lớn, đôi mắt cong lại hình trăng khuyết cùng nụ cười như hoa nở trên môi, nhìn nàng giống một nữ sinh dễ thương hơn là một nữ vương Hoàng đa͙σ.
- Làm sao? Ở đây cấm cua gái sao?
- Không cấm, nhưng đánh bại ta hãy nói.
Ầm....
Mẫn Ý đứng dậy, tay vỗ bàn một cái, cái bàn như bị vật gì tông phải bay đi, lao đến trước mặt Dương Tuấn, bỗng nhiên nổ tung, bụi bặm mù mịt.
- Tung hoả mù? Chạy rồi?
Dương Tuấn nhìn xung quanh, phát hiện sự hiện diện của Mẫn Ý đã biến mất trong phòng học.
Mẫn Ý chạy đến sân trường, nơi mà sức mạnh của nàng đạt cực hạn là những nơi rộng rãi và bằng phẳng, nên mới đánh lạc hướng Dương Tuấn mà chạy đến đây.
- Đây rồi....
Uỳnh....
Dương Tuấn đạp cửa sổ nhảy xuống đất, thân hình đập xuống đất, mặt đất chấn động, khí kình càn quét tứ phương, bụi bặm ngút trời, từng vết rạn nứt xuất hiện chi chít.
Mẫn Ý hét lên, trên đầu xuất hiện một đống đốm sáng kì lạ, sau đó ghép lại thành một chòm sao, Bạch Dương, quần áo nữ sinh thay đổi, trở thành áo hai dây và váy ngắn bằng lông cừu màu trắng, trên đầu mọc ra sừng cừu màu nâu xoắn tròn lại, vô cùng dễ thương.
Dương Tuấn ho vài cái, đứng dậy vô cùng chật vật, hắn không muốn sử dụng pháp lực bảo vệ bản thân, đây là một cách rèn luyện cơ thể cho thời điểm độ kiếp sắp tới.
- Dâm Trảo....
Dương Tuấn hét lên, đôi tay lần nữa phủ đầy vảy rồng màu đỏ, thời gian ngưng đọng, Mẫn Ý như tượng đá đứng im tại chỗ, động tác là đang lấy đà để đá Dương Tuấn lần nữa.
Keng, Dâm Trảo đã sử dụng tối đa 3 lần/ngày, cần 12h để hoàn lại.
Âm thanh hệ thống vang lên, Dương Tuấn cũng chẳng mấy quan tâm, sử dụng thân pháp tiến đến gần Mẫn Ý, hai tay đặt lên hai quả đào tiên của nàng nhào nặn mấy cái, cuối cùng cướp lấy ŧıểυ khố bằng lông cừu bên dưới.
Boong.....
Thời gian tiếp tục chảy, Dương Tuấn đứng đối diện Mẫn Ý, trên tay còn cầm cái ŧıểυ khố khả ái kia đung đưa, Mẫn Ý giật mình cảm giác bên dưới có chút lạnh, mặt đỏ bừng, chân quỵ xuống đất, khóc thét...
- Hu oaa, ngươi, ngươi, ngươi, oa...
Dương Tuấn mặc mơ hồ, mới lúc nãy hùng hùng hổ hổ, lấy đi ŧıểυ khố liền trở thành một bé gái khóc nhè, không thể tin được.
- Hức, mẹ ta nói, nam nhân nhìn thấy ŧıểυ bảo của ngươi thì phải gả cho hắn, ta không muốn đâu, oa~
Mẫn Ý nhắm nghiền mắt khóc lóc, bỗng cảm giác phía dưới không còn lạnh nữa, mở mắt ra thì Dương Tuấn đã biến mất, trên mặt đất còn có dòng chữ:
- Tại hạ bị mù, cáo từ....
Mẫn Ý nín khóc, miệng mím chặt, lần nữa rưng rưng nước mắt...
Oa~~~
(.....)
Dương Tuấn chạy từ trường Thiên Tinh về nhà, quên cả việc đạp thân pháp, cứ thế chạy bộ hết 3, 4km, về đến nhà đã thở hổn hển như đang xxx.
- Hộc, hộc, con gái khi khóc, thật đáng sợ.
Dương Tuấn dùng tay áo quệt mồ hôi trên mặt, thì thầm, sau đó cởi bỏ giày, đi vào trong nhà, vừa đến căn phòng khách đã ngã đùng ra ngủ say.
Ọp... Ẹp....
Tiếng sàn gỗ cũ kĩ chịu sức nặng của từng bước chân vang lên, một cô gái mặc kimono, tóc đen xoã dài đến lưng, bước đến bên cạnh Dương Tuấn đang say ngủ, vuốt ve mái tóc hắn.
............................
Mẫn Ý sau khi khóc lóc muốn gây lũ suốt hai giờ thì hậm hực về nhà, trên đường tiện một đá liền đá thủng một lỗ trên tường, sát khí hừng hực khiến bất cứ ai cũng cảm thấy được, tránh xa nàng mấy trượng.
- Hứ, lưu manh, thối tha, dâm tà,....
Mẫn Ý mặt đỏ như gấc vừa đi vừa mắng Dương Tuấn, bỗng nhiên một người xuất hiện trước mặt nàng ta, làm nàng giật mình đá đến một cước.
Pặc....
Một cây quạt giấy mỏng manh giơ lên cản lại cú đá của Mẫn Ý, là một cô gái mặc áo len, tóc màu vàng óng ánh, đôi mắt sắc bén, lạnh lùng, phía dưới là hai quả đào tiên căng mọng, eo thon thả, chân dài vận quần jean càng thêm thướt tha.
- Cô là ai?
Mẫn Ý cảnh giác rút chân, lùi về sau hỏi cô gái kia.
- Tiêu Bích Ngọc, 16 tuổi, học sinh trường tư thục Minh Bảo, Hoàng đa͙σ Sư Tử.
Cô gái kia vui vẻ mở miệng trả lời Mẫn Ý.
- Còn cô, Mẫn Ý, Hoàng đa͙σ Bạch Dương, học sinh trường Thiên Tinh. Tôi nói đúng chứ?
Bích Ngọc nói tiếp, nhìn Mẫn Ý mỉm cười hoà ái, nhưng Mẫn Ý lại cảm thấy như đang bị thứ gì đó đáng sợ nhìn vào.
- Cô, cô, sao cô biết tôi?
- Không quan trọng, tôi có việc quan trọng cần cô giúp....
- Việc gì?
- Chả qua là,..............
- Là sao?
Mẫn Ý thấy Bích Ngọc ấp a ấp úng thì bực mình, gằn giọng hỏi.
- Ừm, thì là, thì là tôi bị lạc đường, cô chỉ đường tôi đến chỗ tàu điện ngầm được không?
- Ừm, hướng đó đi.... Hể????
Mẫn Ý mặt mơ hồ, hôm nay đã có hai người hỏi nàng một câu mà khiến nàng sắp rối trí, hôm nay ta xuống giường sai hướng sao?