Ba Của Nhóc Con Ngày Nào Cũng Giả Nghèo

Chương 10

Trước Sau

break

 

Cậu bé bối rối.

 

Cậu bé nghĩ chắc bố phát hiện ra rồi, không thì sao lại hỏi vậy?

 

Lộ chỗ nào nhỉ?

 

Bọt Nhỏ nghĩ mãi không ra, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nhìn thấy chiếc khăn lót lưng ghi "Mẹ ơi, con là chú bò võ công của mẹ", mặt bầu bĩnh chợt sáng lên, vội vàng giơ chiếc khăn kia lên: "Bố ơi, con thấy chiếc khăn này đẹp hơn!"

 

Chiếc khăn này in hình gấu, không có chữ về mẹ.

 

Như vậy là không liên quan đến mẹ.

 

Bọt Nhỏ hơi rụt rè chớp mắt.

 

-

 

Phản ứng né tránh của cậu bé đã nói lên tất cả.

 

Cố Duyên Chi cảm thấy phức tạp.

 

Trước khi Bọt Nhỏ ra đời, anh đã đọc rất nhiều sách nuôi dạy con, tự nhận mình là người cha giàu kinh nghiệm lý thuyết. Nhưng vấn đề "con trai mới 5 tuổi đã có người thích, làm cha nên hướng dẫn thế nào" vẫn khiến anh đau đầu.

 

Cố Duyên Chi nghĩ một lát, quyết định giao việc này cho người có kinh nghiệm hơn: "Bọt Nhỏ, cuối tuần bố đưa con đến nhà ông bà nhé?"

 

Bọt Nhỏ thấy bố không hỏi nữa, tưởng mình qua mắt được, thở phào: "Dạ."

 

Cậu bé cũng nhớ ông bà, nhưng: "Bố lại đi công tác à?"

 

"Ừ. Bố phải đi khu 3." Cố Duyên Chi cố gắng dành thời gian cho con, nhưng vì công việc vẫn phải đi xa. Mỗi lần đi, anh hoặc là gửi con cho bố mẹ, hoặc là dẫn theo.

 

Lần này anh định đưa Bọt Nhỏ cùng đi, sáng thứ Bảy đi, chủ nhật về, không cần xin nghỉ học. Nhưng phát hiện bí mật của con, anh nghĩ để ông bà nói chuyện sẽ tốt hơn.

 

"Đi hai ngày, chủ nhật về, bố sẽ mua kẹo mây về cho con."

 

Lần trước Phương Tử Ngộ và Thẩm Định gửi một hộp, cậu bé ăn một cái là mê liền.

 

Quả nhiên, nghe nhắc đến kẹo mây, mắt Bọt Nhỏ sáng rực: "Là loại kẹo mây chú Phương và chú Thẩm gửi cho con lần trước phải không!"

 

Lần trước hai chú gửi kẹo ngon lắm! Ngọt lịm, tan ngay trong miệng. Bọt Nhỏ nhớ lại hương vị kẹo mây, khuôn mặt bầu bĩnh đầy vẻ say sưa.

 

Cậu bé nhớ đến Tạ Diệc Thư, giơ hai ngón tay: "Bố ơi, con muốn hai hộp."

 

Một hộp mang đến lớp cho mẹ!

 

Cố Duyên Chi gật đầu. Anh không từ chối yêu cầu nhỏ này, chỉ nhắc nhở: "Bố sẽ mua nhiều hộp, nhưng mỗi ngày con chỉ được ăn một cái."

 

Hồi nhỏ Bọt Nhỏ bú sữa, ăn cơm đều rất ngoan, Cố Duyên Chi không để ý, vô tình nuôi con hơi mập.

 

Bác sĩ gia đình nói Bọt Nhỏ hơi thừa cân. Hiện tại chưa ảnh hưởng sức khỏe, nhưng cần chú ý kiểm soát ăn uống, không sau này sẽ thành béo phì.

 

Bọt Nhỏ cũng nhớ lời bác sĩ.

 

Cậu bé rất để ý ngoại hình, nhất là giờ đã tìm được mẹ, càng muốn giảm cân để gây ấn tượng tốt: "Dạ, mỗi ngày một cái. Trừ khi con ngoan lắm, được thưởng thêm một cái."

 

Cố Duyên Chi đồng ý: "Đúng rồi."

 

Anh nhìn mấy chiếc quần trên giường: "Chọn xong chưa?"

 

"Xong rồi, bố ơi, con mặc bộ này."

 

Cuối cùng cậu bé chọn áo sơ mi, áo vest len và quần jean.

 

Mặc vào trông rất bảnh bao.

 

Chỉ có điều áo hơi chật.

 

Cố Duyên Chi cũng phát hiện ra: "Có chật không? Có muốn đổi cái khác không?"

 

Chiếc áo này bà nội mua hồi đầu năm, chỉ mặc một lần. Hồi đó vừa vặn, giờ hơi chật.

 

Bọt Nhỏ cũng phân vân, cuối cùng lắc đầu: "Không chật đâu, con mặc cái này."

 

Chỉ hơi chút thôi.

 

Chỉ cần hóp bụng lại là vừa ngay.

 

Bọt Nhỏ ngây thơ nghĩ.

 

-

 

Hôm nay tài xế đến sớm, 7 giờ 15 đã đợi dưới nhà.

 

Bọt Nhỏ vẫy tay chào bố, đeo ba lô lên xe. Nghĩ đến việc sắp gặp mẹ, cậu bé thấy tim mình như muốn bay lên.

 

Như thường lệ, tài xế đỗ xe xa một chút, dắt cậu bé vào trường.

 

7 giờ 30 trường mẫu giáo Vân Sơn còn khá vắng, Bọt Nhỏ vừa vào cổng đã lon ton chạy, mặc cho tài xế gọi chạy chậm kẻo ngã.

 

Khi Bọt Nhỏ đến lớp, Tạ Diệc Thư đang xếp cốc nước.

 

Đây là ngày đầu tiên cậu làm bảo mẫu, nhiều việc còn lóng ngóng. May mà trường mở cửa lúc 7 giờ nhưng không có nhiều trẻ đến sớm.

 

Bọt Nhỏ là học sinh đầu tiên đến lớp Nấm nhỏ.

 

Nhìn thấy cậu bé, Tạ Diệc Thư dừng tay, mỉm cười chào: "Chào buổi sáng Bọt Nhỏ."

 

Cậu bé phấn khích, khuôn mặt bầu bĩnh ửng hồng: "Chào buổi sáng thầy Tạ!"

 

Thấy Tạ Diệc Thư đang xếp cốc, cậu bé nhiệt tình đề nghị: "Để con giúp thầy!"

 

Tạ Diệc Thư vui vẻ khi có thêm trợ thủ: "Cảm ơn Bọt Nhỏ."

 

Cốc của các bé cần xếp lên giá theo số thứ tự. Tạ Diệc Thư đã dọn dẹp xong lớp học, nhà vệ sinh, phòng ngủ trưa, sau khi xếp cốc xong sẽ khử trùng đồ chơi và sách tranh.

 

Với sự giúp đỡ của cậu bé, công việc hoàn thành rất nhanh.

 

Tạ Diệc Thư dẫn Bọt Nhỏ đi rửa tay, lấy từ tủ ra chiếc bánh sừng bò mà Vương Tử Kiều mua cho, chia cho cậu bé một cái: "Cảm ơn Bọt Nhỏ đã giúp thầy, thầy mời con ăn bánh."

 

Bánh được bọc trong túi giữ nhiệt, khi xé ra mùi sữa thơm lừng tỏa ra.

 

Tạ Diệc Thư chưa ăn sáng, ngửi thấy mùi thơm bụng đã đói cồn cào, cắn một miếng. Đúng như lời Vương Tử Kiều nói, bánh giòn tan, vị giác được thỏa mãn hoàn toàn.

 

Cậu cắn thêm miếng nữa, đứng dậy đi lấy nước cho mình và Bọt Nhỏ, quay lại thấy cậu bé ngơ ngác ôm chiếc bánh, vỏ chưa mở, không nhịn được véo nhẹ má cậu bé: "Ăn đi."

 

Bọt Nhỏ ngẩng lên nhìn mẹ, lại cúi xuống nhìn chiếc bánh, do dự một lúc rồi lắc đầu: "Con không ăn. Con mang về nhà ăn cùng bố."

 

Đây là bánh mẹ cho.

 

Dù không thể nói với bố là mẹ cho, nhưng cậu bé muốn chia cho bố một nửa.

 

Tạ Diệc Thư nghĩ đến hoàn cảnh gia đình cậu bé, trong lòng hiểu ra. Cậu từng cùng Ngụy Thạch mang sữa ở trường về cho em uống: "Vậy con nhớ cất vào cặp, đừng quên."

 

Bọt Nhỏ gật đầu lia lịa: "Dạ!"

 

Cậu bé chạy đi cất bánh, nhìn thấy bức vẽ trong cặp, lại lon ton chạy về đưa cho Tạ Diệc Thư: "Thầy Tạ, tặng thầy."

 

"Cảm ơn Bọt Nhỏ." Tạ Diệc Thư tưởng là quà đáp lễ cho chiếc bánh, cười nhận lấy. Nhìn bức vẽ, cậu không chắc cậu bé vẽ có phải mẹ không nên hỏi: "Bọt Nhỏ vẽ mẹ à?"

 

Bọt Nhỏ giật mình.

 

Tạ Diệc Thư không nhận ra sự hiểu lầm trong câu nói của mình, càng không biết cậu bé trước mặt đã hiểu sai hoàn toàn ý mình.

 

Bọt Nhỏ thở gấp.

 

Cậu bé tưởng mẹ đã nhận ra mình, xúc động quên cả hóp bụng.

 

Tiếng chỉ đứt vang lên trong lớp học yên tĩnh.

 

Cả hai đều ngơ ngác.

 

Tạ Diệc Thư nhìn Bọt Nhỏ, Bọt Nhỏ nhìn Tạ Diệc Thư.

 

Giây sau, mặt cậu bé đỏ bừng.

 

Cậu bé biết đó là tiếng gì rồi.

 

Mắt cậu bé hoe đỏ.

 

Một chiếc cúc áo sắp rơi ra!

 

Tác giả có lời muốn nói:

Lại đứt một chiếc nữa √

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc