Cậu nhân viên này của Tưởng Diên tên là Tiểu Thành, là người anh dẫn từ trong thôn ra ngoài, làm việc ở chỗ này của anh. Cậu ta là người có chút văn hóa ở trong thôn, học hành không ít nhưng nhà thiếu lao động, thấy cậu ta ở thành phố chẳng làm được trò trống gì bèn gọi cậu ta về giúp đỡ gia đình. Cậu ta đã ở trên thành phố quen, không muốn về nhà nữa, nhưng cậu ta không có thân phận gì ở thành phố, không tìm được công việc gì ra hồn, Tưởng Diên bèn bảo cậu ta làm kế toán, tài vụ cho mình. Anh không học hành nhiều, chắc chắn khoản tính toán sẽ không tốt bằng cánh sinh viên đại học, vì thế đã bảo cậu ta làm việc cho anh.
Anh cất điện thoại, sắc mặt trở lại bình thường, nói: "Chỉ là một con mèo lẳng lơ động dục, xem ảnh nó hứng tình mà thôi, không có gì cả."
Tiểu Thành cười tít mắt, nói: "Anh, bây giờ anh cũng xem mèo động dục rồi sao, thế có phải có nghĩa là anh cũng phát dục không? Nhưng anh cũng đến tuổi rồi, mẹ em cứ giục em tìm bạn gái ở thành phố cho anh, nếu người ở thành phố không hài lòng, bà ấy sẽ tìm người ở dưới quê cho anh, còn bảo anh đừng kén chọn quá, nếu tìm người ở trong thành phố thì con gái thành phố ai mà chẳng để mắt lên tận đỉnh đầu, nhìn người bằng lỗ mũi chứ, nhất định sẽ khinh thường cánh đàn ông quê mùa như chúng ta."
Tưởng Diên nghe thấy câu này thì bật cười, "Ai bảo họ khinh thường?"
Bên cạnh anh đã có một con mèo dâm đãng phát dục đến mức không thể kiềm chế, ngay cả ảnh chụp bướm nhỏ cũng gửi cho anh rồi, còn không phải đang bày tỏ khát khao được "yêu" sao?
Đã thể hiện rõ ràng đến thế, nếu không phải để mắt đến anh thì cần gì phải dụ anh đến làm cô?
"Chưa nói đến chuyện coi thường, nhất là chúng ta lại làm công việc này, người khác vừa nhìn là cho rằng chúng ta làm việc trong công trường, cảm thấy chúng ta là người thấp kém."
Tưởng Diên không nói gì, đứng hút thuốc ở một bên, khói thuốc lượn lờ che khuất biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Con người anh đúng là không có văn hóa gì, nhà anh nghèo, bố mẹ đều là nông dân. Gia đình anh sống trong một thôn làng rất lạc hậu, chỉ dựa vào việc trồng trọt chăn nuôi là chính. Học hết lớp mười là anh thôi học, anh cảm thấy học hành chẳng được ích gì, nhất là anh còn học hành chẳng ra sao, trong thôn cũng chẳng có mấy người nghiêm túc học hành. Bấy giờ người trong thôn đều muốn ra khỏi lũy tre làng lên thành phố kiếm tiền. Anh cũng vậy, muốn kiếm tiền nên đã lên thành phố lớn. Ban đầu làm phụ hồ trong công trường, sau đó làm được mấy năm lại cảm thấy công việc này không có tương lai nên đã làm việc với chủ thầu. Bản thân anh gom được chút tiền, thuê được một số người rồi tự mình làm chủ thầu, đã nhận thầu một vài công trình nhưng đến giờ vẫn chưa phát triển lớn, nên chỉ có thể nhận mấy mối làm ăn nhỏ lẻ gì đó. Anh cảm thấy ở thành phố hoa lệ cũng không tệ lắm, có thể kiếm tiền nên anh không muốn về quê sống nữa.
Dạo gần đây mẹ anh cảm thấy anh đã đến tuổi phải kết hôn, nên vẫn luôn gửi ảnh giới thiệu đối tượng cho anh, anh đều không ưng ý một ai. Thú thực, khuôn mặt này của anh không hề kém chút nào, có không ít con gái trong thôn để mắt đến anh, ngay cả trong thành phố cũng có rất nhiều người nhìn trúng anh, có điều đều là nữ nhân viên trong quán gội đầu, quán rửa chân mát xa gì đó. Anh chưa từng yêu ai, nếu phải nói nguyên nhân thì chính là không ưng ý ai, không hợp mắt, vì thế anh vẫn luôn độc thân. Mấy anh em ở trong thôn, ai nấy cũng vợ con đề huề, chỉ có anh đến giờ vẫn chưa "bóc tem", thi thoảng cơ thể nổi hứng xem phim đen không chịu nổi, anh đều tự dùng tay giải quyết.
Dạo gần đây đỡ hơn một chút, ở thành phố đã bán ống sục*, anh đã mua một cái, chuẩn bị dùng thử.
*Đồ chơi người lớn dành cho nam giới
...
Hôm nay Tưởng Diên hỗ trợ công việc ở công trường, lúc về nhà đã là bảy giờ tối. Thời tiết về đêm bắt đầu nóng nực, cả người anh nhớp nháp, nên trực tiếp cởi áo ra. Làm công việc này, cởi trần là chuyện bình thường, dù gì trên người cũng ướt đẫm, không thoải mái, còn dính bùn đất.
Cởi áo xong anh vắt áo lên vai, vừa hay thang máy đã đến nơi nên anh chuẩn bị ra ngoài. Đúng vào lúc này, Chu Kỳ vừa ra khỏi nhà để đổ rác thì đụng phải anh. Nhìn thấy anh cởi trần đi về phía này, ánh mắt của cô lập tức bị cơ thể anh thu hút.
Vì đổ mồ hôi, nên giọt mồ hôi chảy một mạch từ trán anh xuống dưới cổ rồi xuống người. Chảy xuống lồng ngực cường tráng của anh, còn chảy qua cả đầu vú màu nâu của anh. Cảnh tượng này, đối với cô mà nói, nhìn thấy là miệng khô lưỡi đắng.
Chu Kỳ sợ mình để lộ dáng vẻ thèm khát thực sự mất mặt, nên cô cười ngọt với Tưởng Diên, hỏi: "Anh về rồi à? Đã ăn uống gì chưa?"
Tưởng Diên gật đầu, "Ăn no rồi mới về đây."
Nói xong anh lấy chìa khóa mở cửa, Chu Kỳ đổ rác xong quay về, trên đường đi về lòng dạ của cô cực kỳ nôn nóng, không biết vì sao vừa nhìn thấy những múi cơ của anh, cô lại muốn duỗi tay sờ cơ bụng của anh. Lớn như vậy, nhất định sờ vào rất đã.
Nói không ngoa chút nào, vóc dáng của Tưởng Diên là cái đẹp nhất mà cô đã từng thấy. Tưởng tượng được cơ thể anh đè lên tường mà làm, cơ thể của hai người, cô trắng, anh ngăm đen dính chặt vào nhau, nhất định sẽ rất kích thích.
Thậm chí cô còn tưởng tượng được sức bền bỉ của Tưởng Diên tốt đến mức nào, những người làm công việc lao động chân tay như anh chắc chắn sẽ có thể lực rất lớn, được anh làm nhất định vô cùng sung sướng. Càng nghĩ cô càng cảm thấy người mình nóng hơn.
...
Đến tối, khi Chu Kỳ đang làm tổ trên sofa xem tivi, bỗng dưng nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm rất to, hơn nữa còn tràn nước ra ngoài. Nước trong phòng tắm chảy ra ngoài, Chu Kỳ thấy thế lập tức cuống lên. Cô vào nhà tắm xem qua, vòi nước trong nhà tắm đã vỡ, đang bắn nước tung tóe.
Cô định gọi điện bảo người đến sửa, nhưng nhớ ra Tưởng Diên ở phòng bên cạnh. Trên người cô mặc bộ đồ ngủ mà cô đã mặc vào lần chuyển đồ giúp anh, váy hơi ngắn, gần như chỉ cần khom lưng xuống là có thể nhìn thấy vùng u cốc của cô.
Cô nảy ra một ý tưởng, cởi quần lót ra, ném lên trên giường rồi mới đi tìm Tưởng Diên.
Tưởng Diên đang chuẩn bị đi tắm, nghe thấy Chu Kỳ đập cửa, anh mở cửa ra thấy Chu Kỳ cả người ướt đẫm, nhìn anh với vẻ đáng thương, nói: "Tưởng Diên, phòng tắm bên nhà tôi không biết bị sao nữa, đột nhiên vỡ ống nước, khiến người tôi ướt hết cả rồi, anh có thể sang sửa lại giúp tôi không? Bây giờ tôi không tìm được người."
Tưởng Diên nhìn cơ thể cô, đúng là từ tóc xuống đến váy đều bị ướt. Cô mặc bộ váy ngủ lần trước, bộ váy này cực kỳ ôm người, sau khi bị dính nước, nhũ hoa chạm vào váy, dựng lên. Vì dính nước nên đường nét bờ eo hiện ra, vô cùng thon gọn, không một chút mỡ thừa.
Anh nhìn mà thấy miệng khô lưỡi đắng, đóng cửa lại, sang sửa ống nước cho cô.
Đàn ông rất am hiểu phương diện này, chẳng mất bao lâu anh đã sửa xong ống nước cho Chu Kỳ. Người anh cũng bị vòi nước bắn ướt sũng, Chu Kỳ đứng bên cạnh, vừa rồi còn cố tình không đi thay quần áo. Thấy anh đã sửa xong, cô đưa cho anh một chiếc khăn bông sạch, "Anh lau người đi."
Vừa nãy Chu Kỳ cố tình vén váy mình lên, để nó dán vào bụng dưới, vì thế lúc này bên dưới của cô đã lộ ra sạch. Tưởng Diên nhận lấy khăn, cúi đầu xuống lập tức nhìn thấy khu rừng rậm dưới bụng nhỏ của Chu Kỳ.
Váy ngủ được vén lên một nửa, dán vào bụng dưới, đặc biệt khiến quang cảnh nơi u cốc của cô lộ ra ngoài.
Tưởng Diên nghĩ đến đây, thầm mắng một tiếng dâm đãng, duỗi tay ra kéo vạt váy của cô xuống, "Lông mu của cô chủ nhà lộ hết cả ra rồi."
Đúng lúc này Chu Kỳ túm lấy tay anh, chạm tay vào mu bàn tay anh, cố tình vẽ vòng tròn trên đó, mỉm cười hỏi lại: "Thế à? Ngại quá, vừa nãy không để ý đến, cảm ơn anh nha."