Lâm Húc Dương cho rằng sau khi mình nói ra những lời giải thích này, chắc cô gái này sẽ mắng mình là tên khốn nạn rồi sẽ khóc lóc chạy đi.
Nhưng mà không ngờ, Cung Ấu Hi hoàn toàn không có ý đứng dậy, ngược lại khóc càng lớn hơn, cô vừa lau nước mắt vừa nói: “Anh nói dối, rõ là anh không thích em! Anh lấy cớ còn vụng về hơn lần trước nữa! Rốt cuộc em có điểm nào khiến anh không hài lòng chứ?”
Lâm Húc Dương sửng sốt, sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn Cung Ấu Hi nói: “Tôi nói thật, trong lòng tôi thật sự có người phụ nữ khác!”
Thấy Lâm Húc Dương nghiêm túc đến thế, Cung Ấu Hi khóc nức nở liếc nhìn người đàn ông trước mặt, cuối cùng vẫn nức nở nói: “Anh gạt em, anh nói anh có người trong lòng? Vậy anh nói cho em biết người đó là ai? Lần trước khi chúng ta trò chuyện anh có nói với em anh từng bị tổn thương tình cảm, anh bị bạn gái cũ phản bội, không muốn yêu nữa, bây giờ lại thích người khác rồi? Anh gạt em, anh hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với những người phụ nữ khác mới đúng.”
Nghe Cung Ấu Hi nói như thế, trong lòng Lâm Húc Dương không biết làm sao, anh hoàn toàn không ngờ cô gái này lại nhớ rõ lời nói mà anh thuận miệng nói lúc trò chuyện khi trước, có điều như thế có cảm giác như càng khó giải quyết hơn rồi.
Lâm Húc Dương nhìn cô gái đang không ngừng khóc trước mặt, anh không hiểu sao lại có chút đau lòng, nói thật anh không muốn Cung Ấu Hi khóc, nhưng mà chuyện đã ở trước mặt, nếu như không nói rõ sau này sẽ càng phiền phức hơn thôi?
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Húc Dương hiện lên vẻ do dự, sau đó đành nói: “Là Phương Thanh Di, người tôi thích là Phương Thanh Di.”
Nghe Lâm Húc Dương nói, Cung Ấu Hi bỗng ngừng khóc, cô không thể tin được nhìn người đàn ông trước mặt, ngạc nhiên hỏi: “Sao có thể là Phương ŧıểυ thư chứ, không phải anh đã nói chị ấy chỉ là chủ nợ của anh thôi sao? Hai người không thể nào?”
“Hờ... Lúc trước tôi cũng nghĩ như thế, nhưng mà cuộc sống có một số chuyện sẽ không phát triển như đúng những gì mình muốn, đặc biệt là tình cảm, hoặc cũng có thể là do ở cùng với Phương Thanh Di lâu rồi, tôi phát hiện ra mình dần dần thích cô ấy.”
Lâm Húc Dương lạnh nhạt giải thích.
“Nhưng mà... nhưng mà Phương ŧıểυ thư đã kết hôn rồi mà! Chị ấy có chồng mà! Hai người làm sao có thể?”
Cung Ấu Hi không tin nổi đáp.
“Tôi cũng đã kể chuyện Phương Thanh Di cho cô nghe rồi, tôi nghĩ cô cũng biết, chẳng qua cô ấy kết hôn trên danh nghĩa mà thôi, ly hôn là chuyện sớm muộn, như vậy tôi sẽ có cơ hội ở cùng với cô ấy.”
Lâm Húc Dương không thể không tiếp tục giải thích.
“Anh... anh nói thật sao?”
Mặt Cung Ấu Hi tái nhợt.
“Đúng vậy! Thật trăm phần trăm!”
Lâm Húc Dương nghiêm túc gật đầu.
“Vì sao? Dù sao Phương ŧıểυ thư cũng đã kết hôn rồi, vì sao anh thà chọn chị ấy cũng không muốn chọn em chứ?”
Nước mắt của Cung Ấu Hi lại rơi xuống lần nữa.
“Em kém cô ấy ở chỗ nào chứ? Vì sao anh lại lựa chọn như thế?”
Nghe Cung Ấu Hi nói, Lâm Húc Dương cũng không biết nên an ủi thế nào nữa.
“Lúc trướcem cảm thấy có lẽ hai người ở cùng một chỗ sẽ không tốt, em bảo anh dọn đến ở cùng em, anh lại không muốn, nếu sớm biết như thế em trực tiếp tìm cho anh một căn nhà để anh sống một mình, bây giờ lại thành như vậy... hu hu...”
Cung Ấu Hi vẫn còn khóc.
“Được rồi, chuyện tình cảm vốn là như thế, có đôi khi duyên phận hay trêu đùa người ta như vậy đấy, thật ra nghĩ lại nếu không phải có một số chuyện ngoài ý muốn, có lẽ tôi cũng không có cơ hội quen biết với cô đúng không? ŧıểυ Hi ngoan, đừng khóc, khóc mặt lem luốc rất xấu, cô xinh đẹp tài giỏi như thế, chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn.”
Lâm Húc Dương do dự một lúc, vẫn vươn tay vỗ vai cô.
Em biết... Em cũng không muốn khóc... Nhưng em không thể kìm được... Tại sao lại như vậy chứ... Không thể nào như vậy được...”
Cung Ấu Hi như bởi vì quá đau lòng mà không biết nên nói gì nữa.
Cô bỗng ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn liếc nhìn Lâm Húc Dương rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Có lẽ lúc này không nhìn vào người đàn ông này nữa mới có thể khống chế được cảm xúc đau lòng của mình, cũng có lẽ là Cung Ấu Hi muốn trốn tránh theo bản năng, trốn tránh chuyện làm mình đau lòng này.
Nhưng Cung Ấu Hi vừa mới đứng dậy, đã nhìn thấy La Khởi đang tức giận đứng ở trước mặt mình.
“Chị Khởi, sao chị lại đến đây?”
Cung Ấu Hi ngạc nhiên hỏi.
La Khởi nhìn thoáng qua Cung Ấu Hi đang khóc nức nở, ánh mắt đầy sự tức giận, cô không chút do dự tiến lên tát một cái vào mặt Lâm Húc Dương.
Bốp!
Tiếng tát lanh lảnh vang lên, Lâm Húc Dương bị cái tát này làm cho ngơ ngác, Cung Ấu Hi cũng không ngờ La Khởi không nói tiếng nào đã xông lên tát một cái, chỉ biết ngơ ngác đứng sững ở đó.
“Cô làm gì thế?”
Khi Lâm Húc Dương phản ứng lại thì có hơi tức giận hỏi, cái tát này làm cho đầu anh rất đau, anh cũng không muốn vì nguyên nhân này mà vào bệnh viện.
“Chị Khởi, sao chị lại đánh anh Húc Dương?”
Cung Ấu Hi cũng nhanh chóng khuyên can.
“Chị đánh anh ta đó! Cái tên khốn nạn nhà anh, anh có phải đàn ông không hả? Còn khiến cho con gái khóc? ŧıểυ Hi thích anh như thế, anh đối xử với em ấy như vậy có đáng mặt đàn ông không hả? Từ nhỏ đến lớn gần như ŧıểυ Hi chưa bao giờ khóc, anh lại dám làm cho em ấy khóc!”
La Khởi càng nói càng tức giận, tiến lên một bước định tát thêm một cái nữa.
Nhưng lần này Lâm Húc Dương đã có chuẩn bị sẵn, lúc La Khởi vươn tay ra thì bị anh bắt lấy.
“Cô đừng có quậy! Tôi chọc ŧıểυ Hi tức giận, cô đánh tôi là do tôi đáng đời, nhưng cô có thể tìm hiểu tình hình trước rồi nói được không?”
Lâm Húc Dương không nhịn được giải thích.
“Không cần phải tìm hiểu, anh làm ŧıểυ Hi khóc thì phải đánh, tôi không giết anh đã coi như anh gặp may rồi!”
La Khởi tức giận mắng, cái tay không bị Lâm Húc Dương bắt lấy lại đánh thẳng lên mặt Lâm Húc Dương.
Lâm Húc Dương bị đánh nghiêng mặt sang một bên, sau đó nhanh chóng bắt lấy cái tay khác của người phụ nữ này.
“Chị Khởi, đừng đánh, chuyện này không liên quan đến anh ấy.”
“Cô đủ rồi đó! Cô là phụ nữ tôi mới không tính toán với cô, nếu cô là đàn ông tôi đã sớm đánh trả lại rồi!”
Cung Ấu Hi và Lâm Húc Dương lên tiếng một trước một sau.
“Mẹ nó, anh còn dám đánh trả! Anh thử đánh tôi đi! Rác rưởi!’
La Khởi nghiến răng nghiến lợi, hai tay dùng sức giãy dụa, có điều Lâm Húc Dương nắm rất chặt, hoàn toàn không cho cô cơ hội nào cả.
Nhưng mà đương nhiên người phụ nữ này sẽ không dễ dàng bỏ qua, hai tay bị túm lấy, đôi chân mang giày cao gót lại đá một phát lên bụng của Lâm Húc Dương.
Ui...
Lâm Húc Dương bị đau, ngã ngồi xuống ghế, La Khởi đang bị túm chặt cũng theo đà ngã đè xuống người anh.
Hai tay La Khởi được buông ra, người phụ nữ này lập tức ngồi trên người Lâm Húc Dương cào cấu lung tung, giống như một con mèo đang nổi điên.
Người đang đè trên người anh là một phụ nữ, còn là một người phụ nữ có quan hệ không tệ với Cung Ấu Hi, trong lòng Lâm Húc Dương rất bực bội nhưng cũng ngại không dám đánh trả, chỉ có thể ra sức bảo vệ mặt mình.
“Chị Khởi! Đủ rồi! Chị còn đánh anh Húc Dương nữa, sau này em sẽ không bao giờ quan tâm đến chị nữa!”
Cung Ấu Hi quát lên một tiếng, sau đó chạy lên dùng cơ thể của mình chắn trước mặt Lâm Húc Dương.
Lần này một người phụ nữ ngồi trên eo anh, một người phụ nữ khác lại dùng nửa người trên đè lên mặt Lâm Húc Dương.
Tư thế mập mờ nhưng không khí lại chẳng có chút mập mờ nào, Lâm Húc Dương buồn bực muốn khóc, rốt cuộc anh đã trêu ai chọc ai cơ chứ.