Lâm Húc Dương nhìn theo ánh mắt của tên đầu trọc. Là La Khởi và một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đang đi đến.
Người đàn ông này mặc đồ vest chỉnh tề, thân hình hơi mập, mặt chữ điền, hai mắt sáng như đuốc, đi đường luôn nhìn thẳng, làm cho người ta có cảm giác ông ta tuy không giận dữ nhưng lại đầy uy nghiêm.
Cô gái đanh đá như La Khởi, lúc đi phía sau người đàn ông này lại giống hệt như một đứa bé ngoan nghe lời.
Thấy hai người đi đến, tên đầu trọc cung kính chào: “Ông chủ Cung, xin chào!”
“Ừm, xin chào, vết thương không có gì đáng ngại chứ?”
Ông chủ Cung gât đầu, giọng điệu ôn hòa.
“Không sao, không sao, không có gì đáng ngại hết!”
Tên đầu trọc nhanh chóng cười trả lời.
La Khởi đứng ở bên bĩu môi khinh thường nhưng mà cũng không nói nhiều.
“Ừ, vị này chắc là Lâm Húc Dương đúng không?”
Ông chủ Cung đảo mắt nhìn Lâm Húc Dương.
“Tôi là Lâm Húc Dương, ông là?”
Thấy tên đầu trọc còn cung kính như thế, Lâm Húc Dương nói chuyện cũng vô cùng khách sáo.
“Tôi là Cung Thừa Đức, Cung Ấu Hi là con gái của tôi!”
Cung Thừa Đức lạnh lùng nói nói một câu.
“Ồ, chào bác trai, cảm ơn bác đã giúp đỡ!”
Lâm Húc Dương thành khẩn cảm ơn, dựa theo biểu hiện của tên đầu trọc, cũng không khó đoán ra người đứng phía sau giải quyết phiền phức giúp anh chính là người này.
Tuy Lâm Húc Dương vẫn không biết rốt cuộc Cung Thừa Đức muốn cái gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh muốn cảm ơn.
“Chú Cung muốn tìm Lâm Húc Dương nói vài chuyện...”
La Khởi nhìn tên đầu trọc nói một cách không lấy gì làm vui vẻ, lời này có ý là những kẻ không liên quan nhanh chóng đi khỏi đây đi.
“Ồ, vậy mọi người nói chuyện đi, đúng lúc tôi cũng muốn quay về nghỉ ngơi!”
Tên đầu trọc cũng không dám chậm chạp, vỗ vai Lâm Húc Dương rồi xoay người rời đi.
Tuy tên đầu trọc không nói rõ nhưng Lâm Húc Dương vẫn hiểu rõ người đàn ông này đang muốn ngầm ra hiệu với mình.
Lúc này Phương Thanh Di cũng đã quay lại, nhìn thấy Cung Thừa Đức liền đi tới mỉm cười chào: “Xin chào tổng giám đốc Cung, chúng ta đã từng gặp nhau...”
Cung Thừa Đức nhìn thấy Phương Thanh Di đứng bên cạnh Lâm Húc Dương, trong mắt lóe lên chút thần sắc khó phát hiện ra, sau đó cười nói: “Phương ŧıểυ thư, xin chào, không ngờ cô cũng ở đây.”
“Vâng, tôi ở đây để chăm sóc cho bạn.”
Phương Thanh Di cười giải thích.
“Bạn của cô? Hai người là?”
Cung Thừa Đức có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Húc Dương, sau đó nghi ngờ hỏi.
“Tổng giám đốc Cung đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, vết thương của cậu ấy có chút liên quan đến tôi, cho nên tôi mới đến đây để chăm sóc cậu ấy.”
Phương Thanh Di giải thích.
“Chú Cung muốn nói chuyện với Lâm Húc Dương!”
La Khởi vốn đã nhìn Phương Thanh Di không vừa mắt, lặp lại lời này một lần nữa, ý bảo người phụ nữ này mau rời đi.
“Không sao...”
Cung Thừa Đức xua tay, cũng không có ý bảo Phương Thanh Di đi, ông ta nhìn Lâm Húc Dương nói: “Tôi tới đây thật ra là muốn trao đổi với cậu về chuyện con gái của tôi.”
“Cung Ấu Hi đã xảy ra chuyện gì sao? Cung tiên sinh, có lời gì xin thì cứ nói thẳng.”
Lâm Húc Dương hơi lo lắng hỏi, thật ra ngoài lúc Phương Thanh Di đến đây có nhìn thấy Cung Ấu Hi ra, sau đó cũng không gặp lại cô ấy nữa, chẳng trách Lâm Húc Dương có chút lo lắng.
“Nó không sao hết, nhưng có lẽ cậu cũng biết, chuyện này có thể giải quyết là bởi vì ŧıểυ Hi nhờ tôi giúp đỡ, đây là lần đầu tiên tôi thấy ŧıểυ Hi quan tâm đến một chuyện nào đó như thế.”
Cung Thừa Đức nghiêm túc nhìn Lâm Húc Dương nói, ánh mắt của ông ta giống như có thể nhìn thấu một người vậy.
“Vâng, chuyện này thật sự rất cảm ơn Cung Ấu Hi, chờ cháu khỏe rồi, nhất định cháu sẽ cảm ơn cô ấy.”
Lâm Húc Dương gật đầu.
“Ừm, việc này cậu không cần bận tâm. Tôi nói thẳng vậy, người nhà họ Cung chúng tôi không phải có ý chê nghèo tham giàu gì cả, tôi đứng đây với tư cách của một người bố nói chuyện với cậu. Tôi thấy con gái của tôi rất thích cậu, nhưng tôi nghĩ chắc cậu cũng hiểu rõ, cậu và con gái tôi là người của hai thế giới khác nhau, nếu như hai người đến với nhau, có lẽ cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì đối với cả hai người!”
Cung Thừa Đức nghiêm túc nói.
Nghe người đàn ông này nói như thế, Lâm Húc Dương sững sờ một chút rồi lộ ra nụ cười gượng gạo. Ông ta đây là đang lấy thân phận người bố đến đây để khuyên anh từ bỏ con gái của ông ấy đây mà, đúng là một phân đoạn cẩu huyết trong phim truyền hình!
“Cung tiên sinh, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, tôi và Cung Ấu Hi chỉ là bạn bè! Tôi cũng không có suy nghĩ gì khác cả.”
Lâm Húc Dương giải thích.
“Có hiểu lầm hay không thì trong lòng tôi hiểu rõ, tâm tư của ŧıểυ Hi khá là đơn giản, nhưng mà lại rất cố chấp đối với sự việc hay với người nào đó. Tôi thấy con bé rất thích cậu, nhưng mà thân phận của hai người có sự chênh lệch quá lớn, không thích hợp ở bên nhau. Cho nên tôi hy vọng cậu có thể hiểu rõ nỗi khổ của một người làm bố như tôi. Mặc kệ là cậu nói rõ ràng để ŧıểυ Hi hết hy vọng cũng được, hoặc là cậu hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của ŧıểυ Hi cũng tốt, tôi thật sự vô cùng hi vọng cậu không ảnh hưởng đến tương lai của con bé!”
Cung Thừa Đức khẽ nhấn mạnh.
“Ông chủ Cung, tôi thật sự không rõ ŧıểυ Hi có tình cảm gì với tôi không, nhưng mà tôi cũng không có ý định làm ảnh hưởng đến việc phát triển tương lai của cô ấy. Chúng tôi là bạn bè, là bạn bè có thể cùng chung hoạn nạn, nhưng mà ông lại bảo tôi biến mất hoặc là nói rõ ràng gì đó với cô ấy, chuyện này làm tôi rất khó xử!”
Lâm Húc Dương nhíu mày, nếu như không phải Cung Thừa Đức ăn nói vẫn khá khách khí, anh suýt chút nữa đã không kiềm được cơn giận rồi.
Nói cứ như anh đang lừa gạt Cung Ấu Hi, đang vọng tưởng thứ gì vậy đó. Cần hiểu là đến tận bây giờ Lâm Húc Dương còn chưa biết gia cảnh của nhà Cung Ấu Hi rốt cuộc là như thế nào.
“Được rồi, có thể là tôi có hơi hấp tấp. Như thế này đi, tôi sẽ không để cậu hy sinh uổng công đâu, một triệu có đủ không?”
Cung Thừa Đức khẽ nhíu mày lại, lấy chi phiếu từ trong ngực ra.
Trong mắt ông ta, Lâm Húc Dương liên tục mượn cớ là vì muốn nhận được chút tiền báo đáp, ông ta là một người buôn bán, đương nhiên sẽ lựa chọn dùng cách thẳng thừng.
“Hả? Cung tiên sinh, tôi nghĩ ông thật sự hiểu lầm rồi, đây không phải là vấn đề tiền bạc!”
Lâm Húc Dương hơi sửng sốt, anh có cảm giác cái Cung tiên sinh Thừa Đức đang đứng trước mặt này có chút khó hiểu, sao lại dây dưa đến chuyện tiền bạc rồi.
“Hai triệu thì sao?”
Cung Thừa Đức tiếp tục hỏi.
“Cung tiên sinh, tôi thừa nhận tôi rất thiếu tiền, nhưng giữa tôi và con gái ông thật sự không có gì hết. Chúng tôi chỉ là bạn bè, tôi cũng không thể vì chuyện này mà nhận tiền của ông được!”
Lâm Húc Dương nói với lời lẽ ngay thẳng.
“Năm triệu!”
Cung Thừa Đức tăng giá lần nữa.
Nghe thấy con số này, Lâm Húc Dương, La Khởi và Phương Thanh Di đứng bên cạnh cũng mở to mắt.
Chỉ vì muốn Lâm Húc Dương rời khỏi Cung Ấu Hi mà người đàn ông này đồng ý bỏ ra năm triệu ư?
Phương Thanh Di biết rõ tình hình, hận không thể chạy lên đồng ý thay Lâm Húc Dương rồi nhận lấy số tiền này. Cô hiểu rõ có lẽ Cung Ấu Hi thật sự có ý này, nhưng Lâm Húc Dương tuyệt đối không hề thích Cung Ấu Hi.
Lúc Lâm Húc Dương nghe thấy con số này thì trong lòng cũng run rẩy, năm triệu đó!
Người đàn ông này không nói đùa chứ? Chỉ vì cái gọi là rời bỏ Cung Ấu Hi ư?
Anh và Cung Ấu Hi cũng có chuyện gì đâu chứ, sao mà nói là rời đi được!
Lâm Húc Dương khá động lòng, anh thật sự rất muốn nhận số tiền này, có được năm triệu này rồi thì cả đời này anh cũng không cần lo nữa.
Nhưng trong đầu thoáng hiện lên một vài ký ức, Lâm Húc Dương cắn chặt quai hàm, lắc đầu gượng cười: “Cung tiên sinh, chuyện của ŧıểυ Hi, tôi tự khắc sẽ đi nói rõ ràng, tuy tôi rất muốn nhận lấy số tiền này của ông, nhưng tôi không thể nhận được! Tôi và Cung Ấu Hi là bạn tốt, cũng giống như chiến hữu từng kề vai chiến đấu, là anh em, hơn nữa nếu như không có cô ấy giúp đỡ, có lẽ tôi cũng không thể yên ổn nằm trong bệnh viện như bây giờ rồi. Tôi cũng chỉ có lòng cảm ơn cô ấy, không có bất cứ suy nghĩ nào khác cả! Tuy bây giờ cũng không phải thời đại chú trọng nghĩa khí giang hồ này nọ, nhưng ông bảo tôi vì chuyện này mà phản bội tình cảm anh em, cho dù ông cho tôi gấp mấy lần cái giá này, cũng xin thứ lỗi là tôi không thể làm theo được!”