Lâm Húc Dương hơi sửng sốt, tên đầu trọc cũng ngẩn ra. Họ không ngờ trong hoàn cảnh này lại có người đến mua đồ, lại còn là một người phụ nữ.
"Ngẩn người ra làm gì đấy? Không nghe thấy gì à? Tôi muốn mua một suất khoai tây!"
La Khởi có chút sốt ruột nói.
"Vâng, vâng, vâng, cô chờ một chút, tôi sẽ làm ngay!"
Sau khi Lâm Húc Dương kịp phản ứng lại thì trong lòng mừng như điên. Nếu lúc này có người dám đến mua khoai tây, đồng nghĩa với việc đánh nhụt khí thế của tên đầu trọc kia.
"ŧıểυ thư, khoai nhà này không ngon, tốt nhất cô nên sang nhà khác mà mua!"
Tên đầu trọc cười nói.
"Ông gọi ai là ŧıểυ thư? Có biết nói chuyện không đấy?"
La Khởi quay thẳng người lại.
Tên đầu trọc trừng mắt, hắn không ngờ người phụ nữ trước mặt lại dám nói chuyện với hắn như thế này.
"Trừng cái gì mà trừng? Chưa thấy gái đẹp bao giờ sao? Mấy người các ông ngồi ở đây làm gì? Ngáng đường à! Chưa nghe thấy câu này sao?"
La Khởi nhìn xung quanh rồi lạnh lùng nói.
Người phụ nữ này không hề nói những lời tục tĩu, nhưng lại chẳng khác nào mắng đám đầu trọc là chó.
Thấy người phụ nữ này táo bạo đến mức làm cho đám đầu trọc méo cả mặt, Lâm Húc Dương vừa mừng nhưng cũng vừa thoáng lo lắng. Dù sao anh cũng không biết người phụ nữ trước mặt mình, nếu cô ta vì chuyện này mà gặp phải phiền phức thì sẽ không tốt chút nào.
Nghe thấy lời nói của La Khởi, tên đầu trọc nheo mắt lại, hắn ta cau mày nhìn La Khởi rồi lại nhìn Lâm Húc Dương.
"Mấy người quen nhau à?"
Tên trọc hỏi.
"Không quen! Bà đây thấy trên mạng nói khoai tây nhà này ngon, lần đầu tiên tới đây mua, gặp ngay phải cái rắm. Nhưng mà mấy người là vệ sĩ gã này mới thuê hay sao? Anh ta là cậu ấm à? Ra ngoài trải nghiệm cuộc sống còn mang theo vệ sĩ ư? Như thế này có mà kinh doanh cái rắm gì? Trải nghiệm cái rắm gì, rõ là ăn no rồi rửng mỡ mà!”
La Khởi không ngừng chửi rủa.
Lời nói của La Khởi làm cho tên đầu trọc hết đỏ mặt rồi lại trắng bệch ra, hắn muốn phản bác lại nhưng không biết phải nói thế nào.
Cô đã bao giờ thấy vệ sĩ nào mà trông như thế này chưa? Cô đã bao giờ thấy vệ sĩ nào bộ dạng hung dữ ngăn chặn việc làm ăn của ông chủ mình hay chưa? Tôi đến đây để gây rắc rối đấy biết chưa! Sao cô lại không có tí mắt nhìn nào vậy hả?
Tên đầu trọc không ngừng than thở trong lòng.
"Tôi mặc kệ cô là ai! Không có việc gì tốt nhất đừng có đến đây mua đồ. Muốn mua ấy hả? Nhà phía trước kia cũng bán khoai tây đó!”
Tên đầu trọc lạnh lùng nói.
"Ôi dào, tôi muốn mua khoai tây nhà nào liên quan gì đến ông? Ông quản được sao? Đừng có ăn no rồi dửng mỡ!"
La Khởi quắc mắt nhìn tên đầu trọc.
"Này ŧıểυ thư! Tôi khuyên cô không nên lo chuyện bao đồng!"
Tên đầu trọc lạnh lùng cảnh cáo.
"Khoai tây của người đẹp đây, coi như tôi mời cô, cô mau đi đi!"
Lúc này, Lâm Húc Dương mang khoai tây đã chuẩn bị xong ra.
Mặc dù không quen biết người phụ nữ trước mặt, nhưng cô ấy có gan đến ủng hộ mình, Lâm Húc Dương cảm kích trong lòng.
Anh cũng không muốn người phụ nữ này gặp phải rắc rối vì chuyện này.
Còn La Khởi khi nghe thấy lời nói của Lâm Húc Dương, thì hơi nhíu mày. Mình đến giúp đỡ mà còn không nhận ra, lại còn kêu mình đi đi, sao người đàn ông này sao lại ngô nghê như vậy? Con thỏ bị bức đến đường cùng còn biết cắn đó! Bị ép như thế mà cũng không biết phản đòn! Con dao vẫn còn trên tay kia kìa!
Nghĩ vậy, La Khởi không nhận lấy suất khoai mà nhìn sang tên đầu trọc rồi lạnh lùng nói: "Cho ông một cơ hội xin lỗi tôi, sau đó cút đi, nếu không tôi sẽ khép cho ông tội danh chòng ghẹo phụ nữ nơi công cộng, còn có ý đồ dùng bạo lực uy hiếp!"
Nghe thấy lời nói của La Khởi, đôi mắt của tên đầu trọc trợn trừng lên!
Chòng ghẹo? Cô ta có nhầm không vậy, mình đâu có chòng ghẹo cô ta chứ? Cho dù muốn chòng ghẹo cũng đâu thèm chòng ghẹo loại đàn bà tính cách đàn ông vậy?
Dùng bạo lực uy hiếp? Mình nói có mỗi một câu mà gọi là dùng bạo lực uy hiếp á? Mình đã động tay động chân gì sao?
Có điều tên đầu trọc kia coi như biết nhìn người, hắn nhìn ra người phụ nữ này đến để giúp Lâm Húc Dương.
Điều này khiến tên đầu trọc tò mò, rốt cục Lâm Húc Dương kiếm đâu ra sự đào hoa này, một người là Phương Thanh Di, một người là Cung Ấu Hi, giờ thêm cái người đàn bà tính cách đàn ông này lại là ai nữa đây?
Là vì hắn ta đẹp trai, hay hắn ta có năng lực khác? Lẽ nào là vì người đàn ông này sung mãn quá khiến cho đám phụ nữ này không dứt ra được?
Nghĩ rồi, đầu trọc bình tĩnh lại rồi nói: "Người đẹp, tôi không có chòng ghẹo cô, cũng không có ý uy hiếp cô. Cô muốn mua khoai tây thì mua đi, tôi cũng không ngăn cản cô. Cô cũng nói rồi, đây là chốn công cộng, mấy anh em tôi ngồi đây cũng không ảnh hưởng đến ai.”
Tên đầu trọc nói xong bèn ngồi phắt xuống, xem ra cũng không muốn đôi co với La Khởi, nếu không với tính cách không thể nhẫn nhịn được của mình, hắn đã ra tay rồi.
"Ông làm ảnh hưởng đến tôi rồi. Nghe nói khoai tây nhà này rất ngon. Vốn dĩ tôi rất thèm ăn, nhưng vừa nhìn thấy mấy người tôi đã cảm thấy nuốt không trôi rồi. Không những ông làm ảnh hưởng đến tôi, mà còn ảnh hưởng đến những khách hàng muốn đến đây để mua khoai nữa! Ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của ông chủ này!”
La Khởi chỉ vào Lâm Húc Dương và nói một cách đầy phẫn nộ.
Nghe thấy lời nói của La Khởi, hai má tên đầu trọc giật giật, nhưng cuối cùng hắn ta chọn cách không thèm để ý đến cô ta.
"Được rồi, cám ơn cô đã nói giúp tôi, cô đi đi, chuyện của tôi tự tôi có thể giải quyết!"
Lâm Húc Dương thuyết phục.
Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Húc Dương, La Khởi chỉ tiếc sắt thì không thể rèn thành thép được, trong lòng thở dài, lấy điện thoại di động ra thề thốt: "Mấy người không đi đúng không? Vậy tôi sẽ gọi cảnh sát!"
"Gọi cảnh sát?"
Tên đầu trọc nhướng mày, khinh thường cười nói: "Vậy cô gọi cảnh sát đi! Xem cảnh sát tới sẽ nói thế nào!"
"Mấy người thật đúng là coi trời bằng vung! Chờ xem cảnh sát tới xử lý mấy người như thế nào!"
La Khởi nói xong liền quay số 110.
Lâm Húc Dương không ngờ người phụ nữ này lại quyết đoán như vậy, mình còn đang do dự xem có cần gọi cảnh sát hay không, thì cô ta đã gọi cảnh sát rồi.
Như thế cũng tốt, mình có thể lựa theo tình thế, cho dù Đặng Hạo và tên đầu trọc có muốn giận cá chém thớt, thì mình cũng có cớ, dù sao mình thật sự không quen người phụ nữ này.
Một lúc sau, có một chiếc xe cảnh sát dừng lại gần quảng trường âm nhạc, ba cảnh sát xuống xe, sau khi xác định phương hướng thì nhanh chóng đi đến gian hàng của Lâm Dịch Dương.
Thấy cảnh sát đến, nhiều người dân vây quanh xem náo nhiệt.
"Ai gọi cảnh sát!"
Một viên cảnh sát dẫn đầu nghiêm túc hỏi.
"Là tôi, tôi đã gọi, họ chòng ghẹo tôi và còn đe dọa tôi!"
La Khởi đứng lên và chỉ tên đầu trọc nói.
"Có chuyện này sao?"
Viên cảnh sát dẫn đầu nhìn tên trọc đầu và những người khác đang ngồi trước quầy hàng.
"Đâu có, đâu có. Cảnh sát Lý, chào anh, chào anh, lâu quá rồi không gặp. Cục trưởng Vương dạo này thế nào?"
Tên đầu trọc đứng dậy chào hỏi, còn tươi cười đưa điếu thuốc.
La Khởi cau mày khi nhìn thấy cảnh này.
Chẳng trách tên đầu trọc nghe thấy mình nói báo cảnh sát cứ thản nhiên như không, thì ra là quen biết nhau.
Nghe thấy tên đầu trọc nhắc đến cục trưởng Vương, viên cảnh sát họ Lý nhìn tên đầu chọc một lát, sau đó nửa như cười nửa như không hỏi: "Là cậu ở đây à? Lại gây ra chuyện gì rồi?"
"Đâu có, đâu có, chỉ là một chút hiểu lầm thôi! Giờ tôi đã là một công dân tốt tuân thủ pháp luật rồi!"
Tên đầu trọc cười.
"Thật sao? Vậy sao cô gái này nói là bị cậu gạ gẫm uy hiếp? Bất kể cậu có quan hệ gì với cục trưởng Vương, nếu như phạm tội, cần xử lý như thế nào thì sẽ bị xử lý như thế!"
Nhìn thấy rất nhiều người xung quanh, viên cảnh sát họ Lý lớn tiếng nói.
Khi nghe cảnh sát Lý nói, đám đông xung quanh dường như bắt đầu bình luận nhỏ to, nói rằng cảnh sát nhân dân nên thực thi pháp luật một cách công bằng như thế này.