"Ừ? Cô quen tôi sao?”
Phương Thanh Di sửng sốt một chút, sau đó mới phát hiện ra mình vừa mới nói một câu vô nghĩa.
Nếu cô gái này có thể kêu chính xác tên công ty và chức vụ của cô thì chắc chắn cũng phải quen biết gì đó.
“Ừ, đúng vậy, thật ra chúng ta đã từng gặp nhau một lần, một số quan điểm và thiết kế của công ty chị, tôi đều rất thích và tán thành.”
Cung Ấu Hi lịch sự trả lời.
“Từng gặp một lần...”
Phương Thanh Di trầm ngâm một lúc, hình như đang cố nhớ lại xem đã gặp cô gái xinh đẹp này ở chỗ nào, bỗng hai mắt cô sáng lên, vội vã hỏi: “Cô họ Cung, vậy thì bố của cô là Cung...”
“Đúng vậy... đúng là bố của tôi, Phương ŧıểυ thư biết là được, không cần phải nói ra đâu.”
Cung Ấu Hi không ngờ Phương Thanh Di lại biết được thân phận của cô nhanh như vậy, nhanh chóng lên tiếng bảo cô ngừng lại, sau đó khẩn trương nhìn thoáng qua Lâm Húc Dương.
“Nè, hai người đang nói chuyện gì thế? Sao cứ như đánh đố nhau vậy, trễ thế này rồi chúng ta còn không về sao?”
Lâm Húc Dương tò mò hỏi.
“Cậu không hiểu là bởi vì cậu không đủ thông minh...”
Phương Thanh Di trừng mắt nhìn Lâm Húc Dương, sau đó cười nói với Cung Ấu Hi: “Cung ŧıểυ thư, nghe danh không bằng gặp mặt, không ngờ chúng ta lại quen biết nhau trong tình huống thế này, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi lái xe chở cô về nhà được không?”
“Không cần, lát nữa tôi gọi xe đến là được, hoặc là dùng app gọi xe cũng được.”
Cung Ấu Hi uyển chuyển từ chối.
“Sao vậy được, cũng có sẵn xe mà, tiễn cô một đoạn đường cũng chẳng có gì, hơn nữa bây giờ cũng quá trễ rồi, cô muốn gọi xe tôi cũng yên tâm, bây giờ mấy cái phần mềm gọi xe loạn lắm, Phương Thanh Di, hay là cô lái xe chở cô ấy về đi?”
Lâm Húc Dương trực tiếp hủy bỏ ý tưởng của Cung Ấu Hi.
“Lên xe đi, Lâm Húc Dương nói đúng đó, buổi tối cũng không kẹt xe, lái xe cũng không phiền gì.”
Phương Thanh Di mở cửa xe bảo hai người lên.
“Vậy... Cảm ơn nhiều...”
Cung Ấu Hi suy nghĩ một lát rồi cũng không từ chối nữa, lên xe cùng với Lâm Húc Dương, chẳng qua cô ngồi ở hàng ghế sau.
“Đến chỗ nào?”
Phương Thanh Di khởi động xe rồi hỏi.
“Đến đường Ngọc Thanh là được...”
Cung Ấu Hi trả lời.
Phương Thanh Di ừ một tiếng, giẫm chân ga chạy xe đi, rồi để lại một làn khói đen trong bóng đêm.
Chẳng qua ba người ở trên xe cũng không có chuyện gì để nói, cứ yên lặng như thế đưa Cung Ấu Hi đến nơi.
“Cảm ơn anh Húc Dương, ngày mai anh còn đi bán hàng không?”
Sau khi xuống xe Cung Ấu Hi cảm ơn.
“Đương nhiên, đó là công việc của tôi mà!”
Lâm Húc Dương cười trả lời.
“Nhớ chừa cho tôi một phần nha! Tôi đặt trước rồi đó, tạm biệt...”
Cung Ấu Hi vẫy tay đi vào khu chung cư ở phía trước.
Phương Thanh Di chở Lâm Húc Dương về bãi đậu xe của khu chung cư, hai người vẫn luôn im lặng đi đến chỗ đợi thang máy.
“Sao cậu lại quen biết cô ấy thế? Vì sao cô ấy còn gọi cậu là anh Húc Dương nữa?”
Phương Thanh Di tò mò hỏi.
“Chuyện này kể ra thì rất dài, tôi cũng không ngờ là sẽ quen biết cô ấy, dù sao cũng coi như là có duyên, còn việc vì sao cô ấy lại gọi tôi là anh, đó là bởi vì tôi lớn tuổi hơn cô ấy thôi.”
Lâm Húc Dương thành thật trả lời.
“Ừ, cậu cũng may lắm đấy, không ngờ còn quen biết cô ấy, thật ra đêm nay tôi không tới thì cậu cũng không có việc gì, cô ấy có thể cứu cậu ra khỏi nơi đó an toàn.”
Giọng điệu nói chuyện của Phương Thanh Di có chút kỳ lạ.
“Tôi cũng không biết, hơn nữa hình như cô ấy cũng từng nói như thế thật, chỉ là trong lúc hoảng loạn di động của cô ấy bị rơi mất rồi, tôi nghĩ một lúc thì thấy tìm cô là đáng tin hơn.”
Lâm Húc Dương nhún vai, sau đó tò mò hỏi: “Nghe lúc nãy các cô nói chuyện thì hai người có quen nhau à? Rốt cuộc Cung Ấu Hi là ai? Lai lịch không nhỏ ư? Mà lâu như vậy rồi tôi mới biết tên công ty của cô tên là Ngự Mỹ Ưu Phẩm đó? Công việc là gì?”
“Không biết! Cậu muốn biết thân phận của cô ấy thì tự mà hỏi cô ấy đi, hỏi tôi làm gì? Cậu cũng không đến công ty của tôi, công ty của tôi làm về cái gì thì có liên quan gì đến cậu chứ?”
Không hiểu sao bỗng nhiên Phương Thanh Di lại tức giận.
“Nè, cô làm sao thế? Sao tự nhiên lại nổi giận vậy? Tôi nói sai gì ư?”
Lâm Húc Dương tỏ vẻ vô tội nhìn Phương Thanh Di.
“Không có gì, tôi tức giận lúc nào chứ! Tôi chỉ cảm thấy cậu quá vô dụng thôi! Lớn như vậy rồi sao làm việc còn không biết nghĩ đến hậu quả thế hả? Sau này có xảy ra chuyện gì thì tự mình nghĩ cách xử lý đi!”
Có lẽ Phương Thanh Di cũng cảm thấy bản thân mình đang thất lễ, nhưng mà không biết vì sao cô vẫn không thể khống chế được tính tình của mình.
“Cái này chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, hơn nữa người có thể giúp đỡ mà tôi nghĩ đến cũng chỉ có cô thôi!”
Lâm Húc Dương bĩu môi không biết làm sao.
“Vậy sao? Tôi thấy quan hệ của cậu và Cung Ấu Hi cũng rất tốt, cậu cứ đi tìm cô ấy là được rồi, chẳng trách cậu lại chọn xe bán hàng ở quảng trường âm nhạc, chẳng trách cho dù tôi có khuyên thế nào cậu cũng không chịu đến công ty tôi, xem ra cậu đã có tính toán sẵn từ trước đúng không? Xem ra vẫn là tôi đã xem nhẹ năng lực của cậu!”
Giọng điệu nói chuyện của Phương Thanh Di vẫn rất hung dữ.
“Phương đại ŧıểυ thư à, sao tôi cảm thấy không thể nghe hiểu cô có ý gì thế?”
Lâm Húc Dương nhíu mày, đối với anh mà nói thì hình như lời này đang có ý châm chọc.
Nhưng mà vì có việc nhờ người, anh cũng bực bội không thèm lên tiếng thừa nhận.
Anh bỗng nghiêng đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Phương Thanh Di, đột nhiên cười hỏi: “Phương Thanh Di, đừng nói là cô thấy tôi ở cùng với Cung Ấu Hi nên ghen đấy nha?”
“Nói bậy gì đó! Cậu suy nghĩ nhiều rồi! Tôi là loại ghen vì đàn ông ư? Lâm Húc Dương, tôi cảnh cáo cậu, lúc tôi chuẩn bị đi ngủ bị cậu gọi dậy đã rất bực bội rồi, cậu đừng có chọc tức tôi nữa!”
Ánh mắt Phương Thanh Di nhất thời bối rối phản bác.
“Được rồi, được rồi, tôi cũng chỉ nói đùa thôi mà, cô không cần phải châm chọc tôi vậy chứ? Xin bớt giận, cô xem thang máy đến rồi kìa, chúng ta mau về nhà nghỉ ngơi đi được không?”
Thấy Phương Thanh Di như tức giận thật, Lâm Húc Dương nhanh chóng tươi cười làm lành.
Sau khi hai người bước vào thang máy thì không nói thêm câu nào nữa.
Mở cửa nhà ra, Phương Thanh Di trực tiếp đi thẳng về phòng mình, thuận tay còn đóng luôn cửa lại, để Lâm Húc Dương đứng đó sững sờ một mình, không biết rốt cuộc người phụ nữ này đang phát bệnh gì nữa.
Phương Thanh Di nhốt mình trong phòng, hít thở sâu vài cái rồi mới có thể ổn định cảm xúc lại.
Tuy cô không muốn thừa nhận lời Lâm Húc Dương nói, nhưng mà vì sao trong lòng nghĩ đến chuyện Lâm Húc Dương và Cung Ấu Hi ở cạnh nhau, nhìn qua quan hệ còn rất ngọt ngào, cô lập tức không thoải mái trong lòng.
Không lẽ cô thật sự ghen ư? Sao lại thế được chứ?
Bản thân cô chỉ là đang tội nghiệp Lâm Húc Dương mà thôi, chỉ là không muốn người đàn ông này vì giúp cô mà rơi vào kết cục cùng đường?
Ghen, sao có thể chứ! Đây là một chuyện vô cùng vớ vẩn!
Cái tên Lâm Húc Dương này, muốn bản lĩnh không có bản lĩnh, muốn tiền không có tiền, gương mặt đẹp trai một chút thì thế nào chứ?
Mình muốn tìm một người đàn ông đẹp trai hơn cậu ta thì có gì mà khó chứ?
Sao có thể ghen được?
Mình chỉ là vì bị quấy rầy lúc nghỉ ngơi, tâm trạng không tốt mà thôi, chỉ là nhìn thấy đối thủ làm ăn cho nên tâm trạng không tốt mà thôi.
Phương Thanh Di không ngừng ám chỉ bản thân, trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Lâm Húc Dương vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi về lại phòng.
Anh cũng không để trong lòng chuyện ngày hôm nay, chỉ là phản ứng của Phương Thanh Di làm anh có hơi buồn bực một chút.
Có lẽ bởi vì buổi tối ầm ĩ một trận như vậy, anh cũng có hơi buồn ngủ, nằm lên giường không lâu thì ngủ.