Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 152: Chuyển biến (2)

Trước Sau

break

“Cậu có cách rồi à? Được, nói nghe xem."

Phản ứng của Phương Thanh Di rất bình thản. Cô cảm thấy Lâm Húc Dương đang tìm cớ để giấu đi vấn đề của chính mình.

“Thanh Di, hiện tại việc kinh doanh của công ty chúng ta chủ yếu vẫn là ở trong thành phố này đúng không? Không hề phát triển ra các khu vực khác?”

Lâm Húc Dương hào hứng hỏi.

“Ừ, phạm vi kinh doanh chủ yếu ở trong thành phố, tôi vốn định chiếm lĩnh thêm một thị trường ở nước ngoài nhưng lại thất bại.”

Phương Thanh Di gật đầu.

“Vậy là đúng rồi! Trước đó chúng ta định tìm ngôi sao đại diện phát ngôn, thực ra là cô có ý muốn phát triển mạnh ở thị trường trong nước đúng không? Để phô trương danh tiếng? Nhưng vì chuyện của Melina nên đã thất bại. Vậy tại sao chúng ta không lựa chọn cách khác. Nếu như bị tấn công liên tiếp khiến cho chúng ta không thể mở rộng ra, thì chúng ta cứ cố thủ ở nơi này được không?”

Lâm Húc Dương mặt mày hớn hở.

“Cố thủ? Ý cậu là?”

Phương Thanh Di hơi chau mày, hình như cô cũng đã nắm được điểm mấu chốt, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.

“Đúng vậy! Chúng ta làm nghiệp vụ kinh doanh cao cấp cho phụ nữ. Mà sự giao lưu giữa những người phụ nữ đẳng cấp vốn tương thông mà? Bọn họ tự nhận mình đẳng cấp, đương nhiên không chịu hạ thấp thân phận đi mua sự phục vụ thấp kém, nhưng bọn họ biết tới sự phục vụ cao cấp thông qua điều gì nào?”

“Tôi đang nghĩ, thực ra nó giống như câu nói mà chúng ta hay lưu truyền khi làm việc, đa số các người chủ đều quen biết nhau, nhất là trong cùng một thành phố, kinh doanh cái gì, đường đi thế nào chỉ cần trao đổi tin tức với nhau là được!”

“Vậy những người phụ nữ giàu có thì sao? Bọn họ hẳn là cũng liên hệ với nhau chứ? Một người mà dùng được sản phẩm tốt, nhận được sự phục vụ tốt thì sẽ giới thiệu cho các bạn của mình biết.”

“Có một câu nói là mây tầng nào gặp gió tầng đó đúng không? Giống như khi làm ăn thì phải chạy về phía những người có nhiều tiền vậy!”

“Này! Tôi đang nói cái gì thế này…Thanh Di cô có hiểu ý của tôi không?”

Lâm Húc Dương sốt ruột, hình như cảm thấy xấu hổ vì trình độ văn hóa của mình, anh muốn phân tích cho Phương Thanh Di nhưng nói thế nào cũng không đúng trọng tâm.

“Tôi hiểu ý của cậu rồi! Cậu định nhờ những người phụ nữ có tiền kia tuyên truyền giúp chúng ta đúng không? Hiệu ứng lan tỏa giữa những người giàu có, nhưng cậu nghĩ xem cụ thể nên làm thế nào đây?”

Lúc này Phương Thanh Di nở nụ cười, thực ra cô hiểu ý của Lâm Húc Dương nhưng cô muốn dẫn dắt người đàn ông này, coi như là một sự rèn luyện. Cô cũng muốn nghe xem kế hoạch của anh có giống với mình nghĩ hay không.

“Đơn giản! Chị Na! Chị Na rất nhiều tiền mà? Chị ấy chắc hẳn quen biết rất rộng! Trừ khách hàng của công ty đó thì có lẽ vẫn còn những người phụ nữ có tiền và có nhiều mối quan hệ khác đúng không? Đương nhiên ý của tôi là chỉ những người có diện mạo xinh đẹp, thân hình cũng kha khá, những người phụ nữ trung niên xinh đẹp có khí chất ấy?”

"Sau đó, khi công ty tổ chức lễ công bố phát triển sản phẩm, thì mời bọn họ làm người mẫu, để bọn họ sử dụng thử sản phẩm của chúng ta."

“Cô nghĩ xem, nếu mấy người chị Na đồng ý giúp đỡ! Tự bọn họ có thể đưa ra rất nhiều mối quan hệ mà!”

“Đừng nói toàn tỉnh, thậm chí toàn thành phố này, đa số những người họ quen biết đều là phụ nữ có tiền! Hơn nữa còn có năng lực tiêu dùng nữa!”

“Bọn họ giúp chúng ta tuyên truyền, có khi chẳng cần đến ngôi sao nữa, hơn nữa tôi cảm thấy chất lượng khách hàng mà họ đưa tới còn tốt hơn đấy!”

“Mặc dù ngôi sao lớn sẽ giúp quảng bá được nhiều nhưng trên thực tế liệu được bao nhiêu người có năng lực tiêu dùng?”

“Thanh Di! Chi bằng chúng ta thử mời nhóm chị Na tới làm đại diện phát ngôn! Cô thấy thế nào?”

Lâm Húc Dương nhìn Phương Thanh Di với vẻ mong chờ.

“Không tệ! Cách này rất hay! Nhưng đối với ngôi sao thì chúng ta gửi phí đại diện, còn họ thì chúng ta mời kiểu gì đây? Đối với rất nhiều người trong số bọn họ thì tiền không quá quan trọng, cậu đi mời họ, liệu họ có nể mặt cậu không? Những người phụ nữ có thể tạo được vị trí nhất định trong thành phố này đều không hề ngốc, cậu chỉ cần nói là họ sẽ biết ngay ý đồ của cậu!”

Phương Thanh Di gật đầu, nhìn Lâm Húc Dương khen ngợi.

“Mời thế nào à? Nói thật thì tôi vẫn không hiểu, theo như cô nói, những người phụ nữ này không quan tâm tới tiền, vậy họ quan tâm tới cái gì? Đúng rồi! Hay là để họ trải nghiệm miễn phí sản phẩm của chúng ta? Để họ cảm nhận hiệu quả, sau đó khuyên họ tuyên truyền giúp. Chúng ta cung cấp cho họ số lần phục vụ miễn phí, phổ biến sản phẩm cho họ? Tặng họ trang phục thiết kế của chúng ta! Đúng! Chắc chắn bọn họ cũng sẽ theo đuổi cá tính độc lập, thậm chí chúng ta có thể thiết kế trang phục riêng cho họ coi như là quyền lợi! Cô thấy cách này có được không?”

Lâm Húc Dương hỏi với vẻ không tự tin cho lắm!

“Đương nhiên là được rồi! Cách của cậu rất hay! Cách giải quyết cũng cực kỳ tốt! Tôi phải thừa nhận, trước mắt đây là phương án giải quyết tốt nhất! Nhưng cậu cũng đừng vui mừng quá sớm, có thể thực hiện được phương án này hay không vẫn cần phải xem mấy chị đẹp ấy có đồng ý không đã! Cậu có tự tin đi thuyết phục chị Na giúp đỡ không?”

Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương với vẻ vừa nghiêm túc vừa ung dung.

“Tôi đi thuyết phục chị Na sao? Không phải chuyện này nên do cô đích thân ra mặt thì tốt hơn à?”

Lâm Húc Dương hoang mang.

“Chắc chắn tôi cũng sẽ ra mặt chứ, nhưng nếu cậu đi nói với chị Na thì hiệu quả sẽ cao hơn, hơn nữa chúng ta chỉ cần có được chị Na, rồi nhờ chị ấy dẫn dụ những khách hàng khác, thì khi thực hiện kế hoạch này chúng ta sẽ càng thêm thuận lợi!”

Phương Thanh Di khẳng định

“Tôi…Tôi có thể thử…Nhưng mà tôi có hơi lo lắng…”

Lâm Húc Dương gượng cười.

“Lo điều gì?”

Phương Thanh Di nghi ngờ hỏi.

“Mặc dù tôi biết chị Na có thiện cảm với mình nhưng nếu tôi đi nhờ chị ấy thì liệu có cần phải tán tỉnh không! Tôi không làm được chuyện này! Nhỡ tôi bị ăn mất thì phải làm sao bây giờ?”

Lâm Húc Dương nửa đùa nửa thật.

“Cậu tự kiêu quá đấy! Cậu tưởng đi bàn chuyện thì nhất định phải tán tỉnh à? Suy nghĩ đen tối quá! Nhưng nếu đối phương là chị Na thì đúng là tôi cũng hơi lo thật! Nhưng chuyện này cậu không đi không được…”

Phương Thanh Di hình như cũng hơi do dự.

“Thực ra chị Na cũng không tệ, tôi không quan tâm lắm, nhưng cũng nên cân nhắc tới việc phát thưởng chứ? Tôi vừa làm bảo vệ, kiêm mát xa, giờ còn phải đi xã giao cho cô, tiền lương cô phát cho tôi có phải là quá ít không?”

Lâm Húc Dương ra vẻ nịnh nọt.

“Hóa ra là cậu chê lương thấp à, tôi cứ tưởng cậu…”

Phương Thanh Di đỏ mặt khi nói tới đây nhưng không nói tiếp nữa.

“He he…Cũng không phải chê lương thấp, ý của tôi là khi làm xong việc này thì cô có nên thưởng gì đó cho tôi hay không. Mặc dù tôi nợ cô tiền, lại nợ cả tình nhưng tôi làm công cho cô mà, anh em ruột còn cần tính toán rõ ràng, tiền lương cô cần đưa thì vẫn phải đưa chứ?”

Lâm Húc Dương mặt dày nói.

Thực ra anh không thật sự muốn nhắc tới chuyện này nhưng khoản nợ một triệu đè nặng lên người, anh không còn cách kiếm tiền nào khác, đành phải nhờ vào việc làm nhiều để kiếm thêm tiền ở công ty của Phương Thanh Di.

“Được! Nếu cậu làm được cho tôi chuyện này thì chắc chắn tôi sẽ thưởng! Còn nữa, nếu cậu mời được chị Na, thì kế hoạch kinh doanh sẽ do cậu phụ trách trợ giúp, đương nhiên lương của giai đoạn này cũng sẽ được phát dựa vào kế hoạch!”

Phương Thanh Di quả quyết đồng ý.

“Ha ha! Vậy thì tôi muốn hỏi tiền lương của việc thực hiện kế hoạch là bao nhiêu thế!”

Mắt Lâm Húc Dương chợt sáng lên.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc