Đêm đã xuống, ánh đèn neon phủ kín thành phố, tạo nên một không gian ảo tưởng với sắc thái đan xen và loang lổ. Mặt đất trở thành một thế giới ồn ào và náo động, nơi mà con người và ánh đèn hòa quyện vào nhau.
Thành phố này được bao phủ bởi sự phồn hoa phù, tạo nên một không gian lãng mạn và ảo tưởng, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy thế giới này không hoàn hảo. Các tòa nhà kinh doanh và kiến trúc cũ đan chéo vào nhau, tạo nên một phong cảnh đặc biệt với sự pha trộn giữa cũ và mới. Những con đường rộng lớn và tấp nập, nhưng cũng có những con hẻm nhỏ và cũ kỹ, bị thời gian quên đi và hư hỏng.
Lê Nghiên nhìn lên bầu trời với ánh sáng ảm đạm, cảm nhận được gió lạnh xuyên qua đầu ngón tay, và có một chút thích thú khi được tận hưởng một bữa ăn đơn giản.
Nhà hàng mới khai trương nằm gần phố Phấn Mặt ở khu Tấn Hoa, cũng chính là khu đèn đỏ. Bởi vì phố Phấn Mặt nổi tiếng là nơi không đêm, nên vùng này được gọi là khu đèn đỏ CBD. Vị trí nằm ở bên con hẻm nhỏ cạnh tòa cao ốc thế kỷ, nhìn từ xa, sự thịnh vượng đan xen với cô đơn, tạo nên một hương vị khó tả.
Trong tòa cao ốc thế kỷ, nhà hàng mới khai trương có hàng dài khách xếp hàng chờ bên ngoài. Dù Nghiên và Tư Văn đến rất sớm, họ vẫn phải chờ đợi hai mươi phút và chỉ có chỗ ngồi ở góc. Giá trên thực đơn vượt quá dự đoán của Lê Nghiên, cô chỉ có thể may mắn là có phiếu giảm giá, gọi món chia đều cho hai người sẽ không tốn quá nhiều tiền. Mặc dù chỉ còn chút ít tiền tiết kiệm, nhưng cô vẫn cắn môi đến đây ăn một bữa no nê, rốt cuộc cuộc sống đã quá khổ cực, không thể tước đoạt cả niềm vui ăn uống.
“Không thể tưởng được đi, nơi này nửa năm trước vẫn là Hộp Đêm, Tôi nghe bạn trai nói rằng ông chủ mới chán ghét những thứ hạng thấp nên đã bán hết các câu lạc bộ dưới đó."
“Cửa hàng Hộp Đêm.”
“Không phải, cái nào cũng có lãi ……” Cô cắt pizza tay đều chậm lại, người lại chủ động bán một tài sản kiếm ra tiền
“Có tiền có thể muốn làm gì thì làm.”
“……” Thật đau lòng mà.
"Chúng ta có muốn lên lầu chơi ở cửa hàng Hộp Đêm không?" Đinh Tư Văn chỉ lên trên lầu. Nghe nói lần đầu đến hội sở ở trên đó giá cả rất hợp lý, nhưng cũng giống như các cửa hàng khác, sẽ "chém" khách, càng đi nhiều lần thì tiền tốn càng nhiều.
"A! Không có tiền." Cô chỉ hy vọng hiện tại có thể tối đa tiết kiệm chi phí, hoàn thành việc học sớm một chút.
"Đúng rồi, cậu tìm được việc làm thêm chưa?"
"Cái này... Vẫn chưa biết có thể thành công hay không. Ông chủ công ty đó là một tên điên, yêu cầu rất nghiêm khắc, nếu không phải vì lương cao thì mình chắc chắn sẽ không đi." Để tránh xấu hổ, cô tùy tiện nói vài câu qua loa cho xong.
"Cuộc đời thật đáng buồn, kiếm đủ tiền nhanh chóng trốn chạy đi thôi." Đinh Tư Văn cảm khái một hồi, đột nhiên la lên, hành động cho thấy trạng thái kích động không thôi, chỉ vào người phía sau cô nói: "Trời ơi, soái ca kìa."
"Có chuyện gì vậy?" Lê Nghiên không biết cô ấy đang chỉ ai, quay đầu lại nhìn, cũng bị lay động bởi vẻ đẹp của chàng trai ngồi sau lưng. Ánh mắt cô sáng lên ngay lập tức, tán thưởng: "Đúng là đẹp trai thật."
Thanh niên đó có một gương mặt nửa sáng nửa tối, với một khí chất thay đổi liên tục, khiến người ta cảm thấy mờ mịt như sương mù che hoa, hoặc như nhìn trăng qua nước. Đôi mắt của anh ta giống như hồ Baikal băng, sâu và lạnh, như thể có thể đánh thức những ký ức đã bị chôn vùi. Gặp anh ta như thể là một sự trùng hợp, như thể họ đã từng có một ước định, nhưng đáng tiếc là những điều đó đã bị chôn vùi và không thể trả lời.
Anh ta có mái tóc vàng óng ả, gương mặt đẹp với ngũ quan cân đối, mặc trang phục Tây phương oversize, vòng cổ và nhẫn, tất cả đều là những món đồ thời thượng. Anh ta ăn mặc rất trào lưu, nhưng cũng rất khéo léo và tinh tế.
Khi gặp anh ta, Lê Nghiên cảm thấy tâm tình phức tạp. Người phương Tây thường dùng hình ảnh của Narcissus và hoa thủy tiên để miêu tả sự tự luyến, và anh ta chính là như vậy, đẹp đến mức tự luyến.
Có lẽ là vì ánh mắt của Lê Nghiên quá nóng rực, anh ta nhìn về phía cô với một cách rất bình tĩnh, như thể không có gì đặc biệt. Ánh sáng của nhà ăn bao phủ anh ta, làm cho đôi mắt lam của anh ta trở nên rõ ràng hơn, và hình dáng của anh ta trở nên đẹp hơn, với một sắc thái mê ly và quỷ quyệt.
Lê Nghiên rõ ràng thấy anh ta khẻ cười và nói chuyện với người đối diện, sau đó đứng dậy và rời đi. Quá trình đó diễn ra như nước chảy mây trôi, không có một tia cảm tình nào.
Tư Văn gõ gõ bàn, "Lê Nghiên! Cậu nhìn đắm đuối quá rồi đấy."
"A a!!! Không có không có!" Đúng vậy, cứ nhìn chằm chằm như thế quả thật thiếu lịch sự.
“Không có?”
“Chắc là cậu thấy sác nên nổi lòng tham đi.”
Lê Nghiên không nhịn được liếc nhìn về phía bên kia nhiều lần, cô dám khẳng định mình đã từng gặp anh trước đây. Gặp ở đâu, quen biết thế nào, cô đã không nhớ rõ từ lâu.
Ngẩn người hồi lâu, cô vẫn không nhớ ra đã gặp anh ở đâu, chỉ có một ấn tượng mơ hồ, có lẽ là ở nhà ga, điểm du lịch hay những nơi tương tự, người qua kẻ lại, liếc qua một cái rồi quên mất.
"Anh ấy đi rồi, có lẽ ánh mắt chúng ta quá nóng bỏng làm anh ấy sợ bỏ chạy." Tư Văn phiền muộn, thật vất vả gặp được soái ca mà còn chạy mất.
"Không phải đâu. Người như vậy sao lại sợ chứ. Ánh mắt anh ấy..." Lê Nghiên không tả nổi, anh cho cô cảm giác rất khác biệt, vừa là ánh nắng ấm áp, vừa là gió đông lạnh thấu xương, nóng lạnh đan xen.
"Kẻ giàu có chẳng cần đời. Cậu biết không, cái vòng cổ của anh ấy thôi đã đắt đỏ lắm rồi..." Tư Văn có nhãn lực rất tốt, đã ngắm kỹ từng phụ kiện trên người anh, tiếc là nói mấy thương hiệu Lê Nghiên cũng chẳng hiểu.
Nghĩ đến kẻ giàu có chẳng cần đời, cô lại nhớ tới Tề Minh Thư mà cô gặp sáng nay, thái độ phong lưu sau đó là sự khinh miệt. Mất công xua tan cảm giác ghê tởm, giờ cô muốn nôn ra bữa tối vừa ăn.
Vốn định đi dạo phố, uống trà sữa, nhưng nghĩ đến việc sắp phải quay phim AV, cô hoàn toàn mất hứng. Đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai tác dụng ngắn hạn định uống đúng giờ, trở về chung cư lật vài trang sách đã bắt đầu mệt rã rời. Trước khi ngủ, đánh răng nhìn vào gương, thấy bản thân tiều tụy, rối bời, qua loa.
Chẳng buồn than thở, cô ngã đầu là ngủ.
Ánh sáng nhạt lúc 5 giờ sáng kéo cô từ giấc mộng trở về thực tại, một buổi sáng hiếm có không buồn ngủ, cô bò dậy định đi rửa mặt. Vừa đẩy cửa, cô phát hiện chị sinh viên y khoa trong phòng ngủ chính vẫn đang nỗ lực phấn đấu, từ đêm khuya đến sáng sớm, gần như bỏ bớt cả giấc ngủ.
Lê Nghiên rửa mặt rất cẩn thận, dù ở phòng ngủ hay ở nhà gửi nuôi, cô luôn lo lắng đề phòng trong cuộc sống, bởi nếu mất đi chỗ ở này, tìm chỗ khác sẽ rất phiền phức.