Hắn đường hoàng bước vào cửa chính, những lính canh và gia nhân trong phủ vừa nhìn thấy hắn đã vội vã cuống quít:
- Tướng quân! Người đã trở về!
Gương mặt họ ai cũng hân hoan khi chủ nhân bỗng trở về . Một người lính canh đã chạy vào báo tin, chỉ một lát sau đã thấy từ phía trong phủ chạy ra một lão tầm ngoài sáu mươi, mặt mũi phúc hậu, vui vẻ mừng rỡ đón hắn:
- Tướng quân, ngài đã trở về, lão còn tưởng ngài sẽ đi mấy tháng trời!
Cao Lỗ mỉm cười gật đầu. Hắn hỏi thăm qua tình hình trong phủ có gì bất thường không và cả sức khỏe của lão. Có vẻ như đây là quản gia nhà hắn, trông tướng lão đủ biết là một người cẩn thận, chu đáo, chừng mực.
Lão quản gia bấy giờ không khỏi ngạc nhiên nhìn tôi… Tôi vẫn bị hắn vác trên vai như một cuộn hàng, nhìn mọi vật có chút khó khăn vì bị ngược chiều. Lúc nãy, tôi dù có chống cự, đập chân đập tay loạn xạ một hồi nhưng vì sớm biết sẽ không ăn thua nên đã tạm bỏ cuộc, đang mải tính kế khác…
- Tướng quân, đây là… ? – Lão tỉ mỉ quan sát đánh giá, tôi để ý rằng hình như người nhà hắn đều có điểm gì đó giống nhau, nhất là cách nhìn nhằm mục đích dò xét người khác…Từ hắn, Thúy Hương cho đến lão quản gia này.
- Phu nhân của các người! – Hắn đáp rõ ràng ngắn gọn, sau đó lập tức buông lời giao phó – Phòng của ta vẫn được dọn dẹp thường xuyên chứ? Nếu không thì lão cho người dọn lại, trong lúc đó ta cũng cần phải ăn tối…
Lão quản gia nhất thời không khỏi ngạc nhiên, thậm chí như chết lặng vì lời nói của hắn. Đôi mắt già nua nheo nheo càng cố chăm chăm quan sát tôi. Có lẽ lão thực sự bất ngờ. Cũng dễ thông cảm vì một kẻ như Cao Lỗ đột nhiên vác một cô gái về rồi thản nhiên tuyên bố đấy là vợ mình. Chắc hẳn trước nay gia nhân của hắn đều biết hắn sống cô độc, cũng chưa tính đến chuyện lập gia thất lần nữa…
- Tướng quân… lão…không nghe nhầm chứ? Đường đột như vậy…- Lời lão đầy kinh ngạc, giống như nhìn thấy một việc vô cùng hi hữu.
- Không nhầm đâu! – Hắn đáp.
- Ngài … từ bao giờ thế ạ? Lão không hề biết chuyện hệ trọng này… Bây giờ…
- Một tháng rồi, còn gì thắc mắc hãy để sau đi, hãy làm những việc ta vừa giao phó đã!
- Đủ rồi đấy! – Lúc này tôi không còn đủ kiên nhẫn mà la lên – Thả ta ra, ta không phải vợ ngươi!
Từ quản gia cho đến những gia nhân đứng đây đều ngỡ ngàng thêm một phen, có vẻ họ lại càng không tin vào những gì mình nghe thấy – những từ xuất phát từ cái miệng gay gắt của tôi:
- Các người nhìn đi, tướng quân của các người bắt ép, muốn cưỡng đoạt người ta! Các người có lương tâm thì mau cứu ta!
Họ nhìn nhau, mấy người lính gác xì xào với nhau, bán tín bán nghi:
“ Tướng quân anh dũng đạo mạo của chúng ta làm sao có thể bức ép con gái nhà lành?”
“ Nhưng dạo mấy tháng gần đây, rõ ràng tướng quân tính tình có thay đổi, có khi nóng lạnh thất thường…”
“ Đến mức bắt con gái nhà người khác về sao?”
Cao Lỗ hắn thấy vậy liền cảm thấy có chút khó chịu bực mình, bèn nghiêm giọng :
- Quản gia, lão không nghe những gì ta giao phó nữa sao? – Nói đoạn, chỉ trong nháy mắt, hắn chuyển tư thế từ vác sang bế xốc tôi lên, không quên dùng đôi mắt sáng quắc lườm dọa tôi một cái, khí thế uy hiếp rõ ràng.
Chứng kiến thái độ hắn như vậy, lão quản gia cũng phải dè dặt, các gia nhân khác thì khúm núm, lập tức im bặt. Lão quản gia sau một hồi hoang mang cũng cố gắng bình tĩnh, dẹp bỏ tò mò, kính cẩn mà thưa:
- Bẩm, từ ngày người đi, phòng của ngài vẫn do các nô tỳ thân tín dọn dẹp sạch sẽ ngày ngày, luôn sẵn sàng nghênh đón ngài về…
- Tốt, các ngươi lo làm việc của mình đi, ta cần phải trở về nghỉ ngơi! – Cao Lỗ ngắn gọn nói rồi bê tôi đi.
- Cứu ta, các người không thể để hắn tùy tiện như vậy! – Tôi cố ngoái đầu về phía đằng sau hò hét, mong chờ họ sẽ can thiệp, nhưng họ không dám có động thái gì, chỉ trơ mắt ra nhìn.
Có lão quản gia mở miệng lên tiếng, lúc đầu tôi còn tưởng lão muốn can thiệp, nào ngờ cũng chỉ là câu hỏi thăm:
- Tướng quân, vậy còn bữa tối của ngài…
- Khỏi, ta có thứ khác để nhấm nháp rồi! – Hắn càng bước mau lẹ cương quyết hơn.
Lời này rõ ràng đầy ẩn ý không tốt đẹp, tôi phải làm sao đây? Đầu óc tôi không ngừng suy nghĩ, làm thế nào mới thoát khỏi hắn lần này?
…
…
Không mấy lâu sau, đập vào mắt tôi dường như là khu nhà ở trang trọng nhất phủ, phía trước còn có cả hồ nước nhỏ, một cây cầu đá bắc qua hồ, nối đến một khoảng sân rộng rãi. Từ cây cảnh, thềm đá đều được xây dựng, bố trí rất vừa mắt, tổng thể kiến trúc trang nhã hợp lý. Lẽ nào đây là nơi hắn ở?
Chẳng kịp ngó nghiêng quan sát thêm, đã thấy mình bị bê đến trước cửa một gian phòng chính giữa, xung quanh hành lang trước cửa phòng vẫn có những người lính đứng gác nghiêm chỉnh.
- Tướng quân ! – Mấy người lính đều ngạc nhiên, vội vã lễ phép hỏi. – Ngài đã trở về?
- Được rồi, các ngươi lui đi, không cần đứng gác nữa! – Hắn nhìn qua họ rồi đẩy cửa bước vào.
Những người lính quả nhiên được đào tạo thói quen răm rắp phụng mệnh, đều không ai dám hỏi gì thêm, mặc dù ánh mắt của họ vẫn đầy tò mò nhưng vẫn nhanh chóng lui đi. Chỉ có một người lính hầu theo vào sau, nhanh chóng châm đèn thắp sáng phòng rồi lại rảo bước đi khỏi.
Lúc này tôi thực sự cảm thấy tình thế bị cô lập nguy cấp của mình, chưa kể đến việc hắn vừa đặt tôi xuống đất đã quay lại đóng cửa phòng, không quên cài then cửa.
- CAO LỖ! – Tôi hét toáng lên, nghe thật chói tai và ầm ĩ - Ngươi dám ngang nhiên bắt ta về đây, còn muốn làm chuyện xấu với ta nữa?
Hắn không nói gì, lúc này tỏ ra bình tĩnh bước vào sâu trong phòng. Tôi lúc này mới đưa con mắt quan sát một lượt.
Căn phòng này chính xác là phòng riêng của hắn rồi. Phòng cũng thật rộng, đồ đạc bài trí rất ngăn nắp và có quy củ.
Phía bên tay trái là những giá, kệ gỗ kê sát tường, chứa đầy những văn thư tài liệu. Phần lớn trong số chúng đều là các cuộn thẻ tre hay cuộn da thú, thời này người ta dùng chúng để ghi chép…
Gần phía kệ tài liệu là bộ bàn ghế gỗ, trên bàn còn một số cuộn da thú xếp ngay ngắn, khay mực, giá bút lông, một ngọn đèn cầy vừa được thắp.
Phía tường bên tay phải treo những bức hoành đồ lớn, có cả giá treo một đôi thanh gươm cùng mấy cây cung, nỏ…
Sát bên tường trong có một chiếc giường lớn… Cạnh giường có tủ kệ, giá treo y phục, tất cả đều làm bằng gỗ tốt.
Ngoài một số đồ đạc cần thiết khác thì phòng hắn không có gì là thừa thãi rườm rà, có lẽ hắn là người không thích xa hoa lãng phí, thư phòng cũng chỉ cần đủ đồ đạc để dùng, không giống như trong phim cổ, trong phòng quan lớn ắt phải có trưng bày nhiều cổ vật …
Hắn đi đến bên giường, tháo y phục ngoài, đầu tiên là áo choàng, thắt lưng, đai tay… treo chúng lên giá rồi điềm nhiên ngồi xuống giường.
Tôi đứng chết trân nhìn những hành động đó của hắn.
Lúc này hắn đã thoát y phục, chỉ còn lại lớp áo trong. Mái tóc hắn được thả ra, lần đầu tiên tôi thấy vẻ ngoài này của hắn, không có vẻ đầy uy nghi như trước nhưng lại trông rất phong trần, có cái gì đó nam tính quyến rũ. Đặc biệt là khi trước mắt tôi, khuôn ngực ngăm ngăm rắn chắc lộ ra một phần bởi cái cổ áo được nới rộng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nhất thời bị thu hút…
Sực tỉnh ra, tôi thấy thật không thể chấp nhận nổi. Chết tiệt, tôi còn đang ở trong hoàn cảnh nào chứ?
Hắn ngồi trên giường, ngạo nghễ như loài lang sói đã về hang của mình, dùng mắt nhìn con mồi đang rối trí trước mặt.
- Lại đây nào! – Giọng hắn thâm trầm như dụ dỗ, cánh tay vươn ra chờ đợi.
Hắn quả là mặt dày hết cỡ rồi, dám bất chấp lý lẽ cho mình có quyền gì với tôi? Những lời tôi ném vào mặt hắn vừa nãy đều không có tác dụng gì sao?
Thấy tôi không phản ứng mà chỉ nhìn hắn chòng chọc căm ghét, hắn lại còn nở một nụ cười đắc ý, khoan khoái bước xuống giường:
- Ta giúp ngươi!
- Ngươi…! – Tôi muốn hét ra lửa, lùi xuống đề phòng - Ngươi dám làm gì ta xem…. Ta…ta…
Hắn gọn gàng bước tới chộp lấy tôi, tôi vừa mới thấy trước mắt xoay một vòng chao đảo thì lại nhận ra cái lưng mình cũng vừa dán chặt xuống giường, đối diện là một gương mặt rất gần.
Tôi hoang mang…
Những ngón tay hắn khẽ vuốt theo một lọn tóc của tôi… bắt đầu từ trán, qua vành tai đến cổ rồi buông thả cho những sợi tóc rơi trước ngực… Động tác của hắn chầm chậm, cùng với ánh mắt ngập tràn cảm xúc… Hắn giống như đang bắt đầu bước vào một trò chơi đầy mê hoặc.
- Tốt lắm… – Môi hắn lẩm bẩm, con ngươi chăm chú nhìn tôi, cái nhìn rất lạ này không khỏi khiến bản thân tôi thấy hỗn loạn hơn…
- Tốt… tốt… cái gì chứ? – Tôi âu lo đẩy hắn ra, miệng lại không thể nói cho rành rọt được, ở khoảnh cách gần thế này, chỉ cần cảm nhận luồng hơi thở ấm nóng quẩn quanh của hắn đã đủ khiến tôi mất bình tĩnh – Ngươi mau xê ra… !
Đôi mắt hắn hơi nhíu lại như để tập trung cho sự nhìn nhận tinh tế, rất nhanh sau đó tôi có thể nhìn rõ một sự vui vẻ khó hiểu hiện trên gương mặt hắn.
Thừa cơ thấy trong giây lát tôi đang yên lặng nghi hoặc, hắn dùng mu bàn tay miết qua lại gò má tôi, thuận thế làm một đường miết xuống cổ, tại nơi đó vẫn chà sát nhẹ làn da tôi. Chỗ hắn lướt qua ngay lập tức thấy nóng bừng, dường như đôi má tôi cũng chuyển sang màu hồng đỏ…
- Ta nói tốt là vì… thời gian qua có lẽ ngươi đã được chăm sóc tốt… – Hắn thích thú cười – Da dẻ cũng căng mọng hơn, tóc cũng dài mượt hơn, ôm ngươi cảm thấy đầy đặn hơn…
A, Cao Lỗ đáng ghét, từ lúc nào hắn đã trở thành lang sói háo sắc như vậy? Trời ạ, tôi đang trong tình trạng khẩn cấp như vậy, còn không mau tìm cách để thoát… Làm sao đây?
Như thế này là không được! Dù trong lòng có để ý đến hắn nhưng đâu có thể để cho hắn chiếm được mình nhanh như vậy? Lời yêu còn chưa chính thức nói, cũng chưa trải qua giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau, làm sao có thể tùy tiện… ? Hơn nữa, như thế này thì vẫn có tính chất bắt ép…