Tại sao chứ, cứ nhất định phải là hắn, tôi thừa nhận tôi ghét hắn, tôi muốn chơi khăm hắn, nhưng tôi không muốn vì thế mà mất mạng…
Tay tôi tuy đang ôm đầu, mình mẩy run, sống lưng buốt lạnh, lẽ ra không dám thò mắt ra nhìn hắn, nhưng mà…
Từ lúc nãy đến giờ vẫn ngập mùi tử khí, hắn đã tiến sát đến trước mặt tôi, nhưng vẫn chưa xuống tay… Tôi lấy dũng khí cố ngước mắt lên một chút nhìn hắn.
Hắn lăm lăm lưỡi kiếm trong tay, đôi mắt trừng trừng muôn phần phẫn nộ. Lúc này tôi đang ngồi bệt co rúm mình, còn hắn đang đứng từ trên cao nhìn xuống, tự nhiên làm tôi cảm thấy mình càng nhỏ bé và nguy cấp hơn, ánh mắt tôi không tự chủ mà ngập tràn nỗi sợ hãi…tôi không muốn sợ hắn, nhưng thực sự là bây giờ tôi sợ chết…
Không giống như lúc tôi điên lên ở trên thuyền hay cuồng lên đòi hơn thua với hắn vừa nãy, bây giờ trông hắn kinh khủng đáng sợ lắm, tôi từ trước giờ gặp hắn chưa bao giờ thấy hắn phẫn nộ như vậy, hắn nhìn tôi như một kẻ trọng tội, mà đúng là vừa nãy tôi cũng có một phần lỗi, có muốn phản bác cũng không có ích… Có lẽ, đây là hình ảnh kinh dị nhất của Cao Lỗ mà tôi từng chứng kiến, hắn đã hóa thành ma vương hận thù, ma vương cuồng ngạo, mà dẫu sao tôi vẫn chỉ là con người…
Hắn vung cao lưỡi kiếm, tôi giật mình một cái lớn, ánh mắt hoảng loạn…
Trong chớp mắt lưỡi kiếm quét xuống như để xả hết mọi nỗi hận…
Tôi hoảng loạn tột cùng gào lên, trong khoảnh khắc nghĩ đến cái chết, nghĩ đến số phận bạc bẽo, nghĩ đến bà ngoại, nước mắt trào ra… thế là hết…
…
…
Một phút lặng lẽ như tờ…
Đau? Có lẽ hắn chém tôi một nhát gọn ghẽ đến mức không kịp đau…
Hai phút sau…
Nếu như đã chết, thân thể lơ lửng, tại sao tôi lại vẫn cảm thấy cái lành lạnh của nền đất bên dưới mình…
Tôi khẽ cựa mình, tại sao cảm giác vẫn chân thực đến vậy? Tôi cố bình tĩnh lại một chút…có khi nào tôi chưa chết?
Tôi khẽ mở mắt ra, vẫn thấy trước mặt là cái nền đất và cái chân hắn…
Tôi mở mắt to ngạc nhiên, ngay lúc đó hiếu kì nhìn lên, gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo như băng của hắn. Dường như khí lạnh ngập tràn, rất đáng sợ, nhưng hoàn toàn đối lập với không khí nặng nề và như có cơn giận phát hỏa của hắn. Bây giờ hắn lại hoàn toàn tĩnh lặng, trông gương mặt lạnh lẽo thê lương.
Lẽ ra một kiếm kia đã trút hận cho hắn rồi chứ?
Tôi nhìn xung quanh, a, hóa ra sát bên tôi, cắm ngập trên mặt đất, chính là lưỡi kiếm của hắn. Không khéo cựa quậy thêm chút nữa chắc chắn sẽ bị thương…
Hắn không giết tôi ư?
Tôi ngửa đầu lên nhìn hắn bằng con mắt hiếu kì và vẫn đầy sợ hãi lẫn đề phòng. Hắn buông một câu lạnh nhạt, trong ánh mắt dường như dịu đi ngọn lửa, nhưng đó lại là nỗi chán ghét, khinh thường tận cùng:
- Sẽ không có lần sau… – giọng hắn tuy có phần đe dọa, nhưng ánh mắt có cái gì đó thờ ơ lạnh lẽo, kiểu như muốn đem tôi ném bỏ đi vĩnh viễn – Sự chịu đựng của ta dành cho ngươi đã đến giới hạn, ta sẽ nói chuyện với bệ hạ, còn ngươi, dù thế nào…hãy cố để đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta!
Hắn rút thanh kiếm khỏi mặt đất, bình tĩnh nói thêm một câu rồi bỏ đi:
- Rẽ trái, đi hết hai hành lang rồi rẽ phải ra cửa sau!
Hắn đi, hắn đã đi rồi…
Tôi còn ngơ ngẩn không hiểu tại sao hắn căm tức đến vậy, cuối cùng nhát kiếm đó lại không giết tôi…
Tại sao? A, như hắn nói, là vì bệ hạ, chẳng hay đó chính là lý do để hắn do dự sao? Đúng vậy, nếu như tôi có muốn nghĩ rằng hắn còn chút nhân đạo mà không nỡ xuống tay thì hoàn toàn không hợp lý, hắn ghét, căm hận tôi đến vậy, chẳng có lý do nào để thương xót?
Hắn đã bộc phát đến cực hạn, cuối cùng lại chọn cách ném tôi vào một góc để khỏi trông thấy đã… Hắn còn nói, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn, cố gắng để hắn không phải nhìn thấy tôi… Thái độ cùng cực chán ghét như vậy, tự nhiên làm tôi không thấy có chút cảm ơn nào vì hắn không giết tôi…
Sao cảm thấy khó chịu quá, không chết, nhưng bị hắn coi thường đến tận cùng, lần này còn không phải là cái gai trong mắt, mà còn chán ghét đến mức muốn coi như trong suốt không tồn tại… Hừ, Cao Lỗ, bộ dạng ngươi như vừa nãy, lại còn làm như ban ân huệ cho ta sao, lại còn cấm ta không được xuất hiện trước mặt ngươi? Tưởng ta muốn dây vào ngươi sao? Không gặp thì thôi, không xung đột càng khỏe, chính tôi mới là người đề ra ý tưởng đường ai nấy đi, không nên can thiệp vào việc của nhau mà…
Làm ra cái bộ dạng lạnh lẽo còn âm u nguy hiểm hơn tức giận, lại còn xem người ta như phế vật muốn ném đi… được, tôi cũng coi hắn như phế vật, không phải lo nghĩ đến chuyện làm sao đối phó với hắn thì càng khỏe.
_________….__________
Tôi một mình ra về, lúc trở về đến thần điện, mọi người đều đã đi nghỉ hết…
Việc đầu tiên tôi làm, dĩ nhiên là đi tắm rửa sạch cái bộ dạng lem nhem của mình, việc thứ hai là nhảy lên giường ngủ.
Thần tiên đại ca, thần tiên đại ca… mai tôi có hẹn với anh ta…
…
Vì sợ lỡ chuyện, tôi ngủ cũng trong trạng thái cẩn thận, vừa nghe thấy tiếng gà gáy là lập tức đấu tranh tâm lý bật dậy, sửa soạn chuẩn bị thật tốt.
Tôi đang đứng trước gương đồng ngắm vuốt, buộc một kiểu tóc trẻ trung đáng yêu, tự mình nhìn mình trong gương hài lòng mỉm cười, tâm trạng thật là tốt.
Vốn không phải là hẹn hò gì mà…
Tôi rón rén mò ra khỏi thần điện như một con chuột, hình như không có ai theo dõi tôi, có thể tên Cao Lỗ đã quyết định làm ngơ tôi luôn một thể, tốt lắm…
Để tránh nhiều ánh mắt nghi kị, tôi còn đội một cái nón giống như mấy người ở đây đi họp chợ sớm, rảo bước ra chỗ hẹn với vị thần tiên nào đó…
Vừa ra khỏi cửa thành, đã thấy một bóng dáng thanh thoát, anh ta tuy cũng đội một chiếc mũ nan rộng vành như cũng để tránh nhiều ánh mắt lạ, nhưng trong mắt tôi, dáng vẻ anh ta vẫn nổi bật trong sớm mai, tựa như một vầng mặt trời ấm áp sáng lạn…
Tôi bước đến gần anh ta. Lúc này trời đã sáng sủa hơn nhiều, người đi kẻ lại bắt đầu đông đúc ra vào thành.
Anh ta kéo tôi ra một góc, khẽ tháo chiếc mũ ra, trên gương mặt đẹp đẽ không có điểm nào chê nở một nụ cười cũng hoàn mỹ tuyệt vời:
- Đã đến rồi sao?
- Ưm… – Tôi dán mắt vào anh ta, gật đầu lia lịa.
- Hôm qua ngủ ít hay sao? – Mắt anh ta hướng vào tròng mắt thâm trũng của tôi, lời nói dịu dàng quan tâm.
- Cũng có thể coi như vậy… – Mặt tôi tự nhiên đỏ ửng lên, song lại nghĩ đến nguyên do làm tôi mất một khoảng thời gian để ngủ… chính là tên Cao Lỗ, trong lòng lập tức ấm ức, khó chịu.
- Lát nữa lấy túi trà đắp quanh mắt, sẽ đỡ hơn đấy… – Anh ta nhìn tôi, đang nói thì tự nhiên ánh mắt chuyển sang thăm dò – Có chuyện gì không vui sao?
- Thôi, mặc kệ đi! – Tôi chép miệng – Tôi cũng đá sang một bên rồi…