“Không. Trong đám người coi thường gã luôn luôn có một hoặc vài người đặc biệt kích thích thần kinh gã.” Ngôn Tố nắm bàn tay nhỏ bé ướt đẫm của cô, camr thấy bàn tay ấy mềm như không xương, êm ái trơn nhẵn, sờ thích hơn cả con vẹt nhà anh, sờ cũng thích hơn Mozart và Elvis. Anh ổn định lại tâm trạng, nói ngắn gọn: “Đây là lần đầu tiên gã cài bom, gã cần thí nghiệm, cần đánh lạc hướng chú ý của cảnh sát.”
Chân Ái nhíu mày, nghĩ thông suốt: “Gã không chỉ có tâm trạng bộc phát, mà còn bố trí mưu sát tỉ mỉ. Giết thêm những kẻ khác dĩ nhiên an toàn và đảm bảo hơn so với tập trung giết kẻ thù, càng cách xa tầm mắt của cảnh sát. Hàng loạt vụ đánh bom tiếp theo, trong vô số người bị hại luôn có một nhóm người gã thật sự muốn giết. Nhưng đến lúc đó, cảnh sát làm soa biết được mục tiêu thật sự của gã rốt cuộc là ai? Tìm không được mục tiêu thật sự liền khó có thể tìm được hung thủ thật sự.”
Ngôn Tố cong cong khóe môi như có như không, cô đúng alf thông minh đến mức đáng yêu.
Cô nói xong bỗng cười một tiếng: “May là có anh, anh nhất định có thể ngăn cản gã, đúng không?”
Được cô tin tưởng và nịnh nọt như vậy, sắc mặt Ngôn Tố hơi ngượng ngùng. Chợt nhận ra, dường như anh đã nói rất nhiều với cô, cô không chỉ nghe đến say mê, còn hiểu rõ tất cả, thậm chí có thể đuôit theo tiết tấu của anh, trao đổi vơi anh, thật alf đặc biệt. Anh mơ hồ “ừ” một tiếng, lẳng lặng quyết định rửa tay cho cô thêm lần nữa.
Chân Ái hoàn toàn rơi vào vòng suy luận đó, không nhận ra tay mình đã được rửa sạch từ lâu: “Vậy anh nhìn ra được gã làm việc có trật tự, là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ là từ cấu tạo bom à?”
“Đối với kẻ đánh bom bình thường mà nói, quả bom kia đã vô cùng tinh tế rồi. Gã còn sử dụng cân bằng thủy ngân, gã rất có trí tưởng tưởng và sức sáng tạo, làm tác phẩm của mình trở thành nghệ thuật.”
Chân Ái đổ mồ hôi lạnh, người có thể nghiên cứu vũ khí giết người như nghệ thuật, quả nhiên biến thái khủng khiếp. Người như vậy thật không thể giữ lâu: “Vậy làm sao anh biết kẻ tình nghi ở trong hình của anh?”
“Bom là một loại vũ khí có lực sát thương và sức phá hoại rất mạnh, là sự kết hợp cảu trí tuệ và lực lượng siêu nhiên, quá trình chế tạo càng nguy hiểm, khoảnh khắc nổ tung lại càng mang đến sự đồng cảm và hưởng thụ không hề tầm thường cho người chế tạo. Khiêu vũ với nguy hiểm hơn mấy trăm nghìn giờ, gã đó sẽ bỏ qua khoảnh khắc phát huy công dụng sao?”
Chân Ái hiểu thông suốt gật đầu: “Cho nên gã sẽ ở hiện trương chờ xem vụ nổ.”
Lời này khiến Ngôn Tố sửng sốt, anh quên mất một chi tiết! Anh lấy điện thoại di động ra, không quan tâm bàn tay còn ướt, gọi điện thoại cho Blake: “Phạm vi kẻ tình nghi thu nhỏ lại, hắn luôn ở trong gian triển lãm văn hóa nào đó. Như vậy mơi có thể thường xuyên quan sát bom trên bậc thang mà lại không bị bất cứ ai nghi ngờ.”
Anh nhanh chóng nói xong rồi cúp điện thoại, sát đến ôm Chân Ái, khen ngợi: “Cô gái thông minh.”
Chân Ái đột nhiên bị anh ôm lấy, trong vòng ngực rộng lớn cường tráng của anh tràn ngập mùi hương nam tính khiến tim cô suýt nữa loạn nhịp, may mà chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Cô cười ngài ngung, vui vì có thể giúp được anh.
“Thật ra thì còn một khả năng khác.” Ngôn Tố buông cô ra, “Có lẽ những bác sĩ hoặc cảnh sát muốn sắm vai nhân vật cứu vớt người khác để thảo mãn chủ nghĩa anh hùng, nhưng nghĩ đến, một là họ không đủ thời gian độc lập, hai là liều thuốc nổ quá lớn, cho nên bị loại bỏ.”
“Nếu như là cảnh sát không bằng trực tiếp nổ sung. Nếu như là bác sĩ không bằng trực tiếp tiêm virus…” Nói đến đây, lòng Chân Ái giật thót, vội vàng câm miệng.
Ngôn Tố không để ý, tắt vòi nước, vắt khăn tay, ra sức lau khô tay cô. Lúc này hai người mới đứng dậy đi xem đoạn phim giám sát. Đúng lúc chuyên gia bom mìn của Sở Cảnh sát mang theo mảnh bom chuẩn bị rời đi, Ngôn Tố nheo mắt nhìn, đột nhiên bảo dừng lại: “Chờ một chút.”
Anh cầm lấy một mảnh nhỏ trong tay chuyên gia: “Chính giữa mảnh này có vết khắc là sao?”
Chuyên gia: “Không phải vết nổ để lại, hẳn là người chế tạo để lại dấu ấn. Thông thường mà nói, người chế bom cho rằng nó là tác phẩm nghệ thuật, sẽ để lại ký hiệu riêng trong bom. Đều rất đơn giản, không nhìn ra bất kỳ thông tin gì.”
Ngôn Tố không tỏ ý kiến khẽ nhướng mày hỏi: “Mảnh vụn ghép lại ra ký hiệu gì?”
“Chắc là một hình tam giác, đỉnh có đường thẳng.”
Ngôn Tố nghĩ ngợi, sải chân dài tiếp tục bước đi, vừa ra hiệu Chân Ái đi theo anh vừa lấy điện thoại di động ra goi: “Cảnh sát Blake, kẻ đánh bom hôm nay rất có thể mặc đồ trắng.”
Chờ anh cúp mày, Chân Ái truy vấn: “Tại sao hôm nay gã có thể mặc đồ trắng?”
“Đỉnh tam giác có đường thẳng, đảo ngược hình này lại nhìn xem.”
Chân Ái nhớ đến buổi diễn thuyết mấy giờ trước của Ngôn Tố, lập tức nói: “Đó là hình chiếc chén.”
“Thông minh.” Ngôn Tố cười khó phát hiện, rất hài lòng vì cô đã nghiêm túc nghe bài diễn thuyết của mình. “Đó là hình chén thánh.”
“Ý anh là gã sùng đạo?”
“Không chắc, nhưng ít nhất gã hiểu rõ cũng tán đồng với câu chuyện trong giáo lý. Nghĩ đến tính cách trầm lặng, khắc nghiệt lại quái gở của gã, người như vậy nhất định sextuaan thủ quy tắc bất thành văn kia.”
“Quy tắc kia…” Trong đầu Chân Ái lóe sáng, “Sau lễ Lao động tháng Chín* không mặc đồ trắng?”
Labor Day, ngày lễ lao động của Mỹ, được tổ chức vào ngày thứ Hai của tuần đầu tiên trong tháng 9.
Ngôn Tố nghiên người liếc nhìn cô, không cất lời nhưng có ý khen ngợi.
Mùa thu đến không mặc dồ trắng. Mà bây giờ Chân Ái nhìn sắc xanh mơn mởn ven đường: “Lập xuân rồi.”
Đến phòng giám sát trường học, Ngôn Tố ấn Chân Ái ngồi xuống ghế hành lang, khom người xuống, ánh mắt ngang bằng với cô: “Ngồi yên ở đây, tôi lập tức ra ngay, được không?”
Mặt Chân Ái ửng đỏ,, không rõ anh bỗng nói bằng giọng điệu ngọt ngào như dụ dỗ trẻ con là sao? Cô không phản ứng anh liền hiểu lầm.
Anh khá nghiêm túc vỗ vai cô : “Đừng sợ, tôi sẽ bắt được gã nhanh thôi.”
Chân Ái mỉm cười: Thật ra thì tôi không sợ.
Ngôn Tố đi vào xem đoạn phim. Giống với cảnh sát nói, nơi đặt bom là góc chết. Phía dưới bên trái của đoạn phim giám sát, chỉ thấy một cánh tay dặt chiếc hộp nhỏ lên bậc thang. Thời gian là hơn sáu giờ sáng.
Góc chết... Càng xác định kẻ gây án chính là sinh viên, giáo viên trong trường.
Thứ Ngôn Tố muốn xem không phải là đoạn phim giám sát khoảng thời gian này, mà là lúc anh đi ra khỏi khu dạy học. Trong đoạn phim, Chân Ái đi theo sau anh, có người vây đến nói chuyện với anh. Một khắc nào đó, dưới góc phải đoạn phim xuất hiện một người đàn ông đội chiếc mũ đen rộng vành, đi nhanh về phía Ngôn Tố.
Gã đi lướt qua bả vai Chân Ái, nhét món quà vào tay Ngôn Tố, một tay khác của gã thả thứ gì đó vào mũ của Chân Ái. Gã quay người rời đi, Ngôn Tố đuổi theo, chạy ra khỏi phạm vi máy quay. nhưng Chân Ái có một hành động kỳ lạ, cô nhìn theo hướng của người kia, che gáy. Gã bứt tóc cô.
Ngôn Tố cau mày xem tiếp. Chân Ái nhanh chóng đuổi đến. Vài giây sau, một nữ sinh nhảy qua dưới góc trái đoạn phim, màn hình ầm ầm nổ tung. Đám người trên bậc thang nổ tung như pháo hoa.
Chân Ái dưới góc phải màn hình kinh ngạc quay người. Nữ sinh tên Angel kia cả người đẫm máu, trong khoảnh khắc dưới tác dụng của sóng xung kích vụ nổ, cô ấy nhào đến bên người Chân Ái. Có vẻ như cô ấy bảo vệ Chân Ái...
Lúc Ngôn Tố ra ngoài, Chân Ái ngoan ngoãn ngồi ở vị trí ban đầu, có điều đang bướng bỉnh chà mạnh bàn tay. Anh ngồi bên cạnh cô, sắc mặt không sáng sủa lắm, nhưng tiếng nói rất khẽ: “Sao vậy?”
Cô giật mình, lại lúng túng ngồi yên, mãi sau mới nói: “Vẫn còn mùi.”
Ngôn Tố biết thứ cô nói đến là mùi máu tanh, nhưng không biết an ủi cô thế nào.
Chân Ái có vẻ cũng không cần, cô nhìn chằm chằm ngón tay mình như đang suy nghĩ chuyện khác, im lặng thật lâu mới nói: “Anh đã sớm nhận ra thân phận của tôi rồi đúng không?”
Ngôn Tố không nói dối, gật đầu: “Từ lần đầu tiên đã nhận ra.”
Lại một lúc lâu sau, Chân Ái lẳng lặng nói: “Đặc vụ thứ tư của tôi tên là Harvey, bang Alabama. Anh ấy nói, tên Alabama bắt nguốn từ tiếng thổ dân da đỏ, ý là: Tôi vượt mọi chông gai vì em. Anh ấy nói linh hồn chiến sĩ cư ngụ trong máu đàn ông Alabama. Tên Harvey của anh ấy cũng có nghĩa là chiến sĩ. Anh ấy là chiến sĩ trong chiến sĩ.”
Tôi vượt mọi chông gai vì em,vì bảo vệ em mà tôi dũng cảm chiến đấu đến cùng.
“Mỗi lần về nhà, anh ấy đều kiểm tra trong nhà một lần trước. Hôm đó anh ấy dẫm lên bom hẹn giờ cảm ứng trọng lực, còn một phút nữa sẽ nổ tung. Tôi biết, bom trọng lực hẹn giờ một khi thu hồi áp lực thì thời gian sẽ tăng nhanh gấp mấy lần. Sau khi anh ấy nới lỏng chân, một phút có lẽ sẽ rút ngắn thành mười mấy giây. Anh ấy nói: Một, hai, ba, chúng ta không quay đầu lại, cùng chạy nhé...” Chân Ái cúi đầu, khẽ cười một tiếng, “Ôi... tôi thật ngốc.”
Ngôn tố im lặng không nói, tưởng tượng được tình huống lúc đó. Người đặc vụ kia nhất định là nhìn cô chạy đến khoảng cách an toàn mới thả chân ra. So với mười mấy giây hai người cùng chạy, anh ấy thà cho cô một phút đồng hồ mà chỉ cho bản thân vài giây.
“Sau khi chạy rất xa, tôi giẫm phải một đoạn tay... Anh ấy là anh chàng đẹp trai rất thích sạch sẽ... Tôi lao trở về, như hôm nay vậy, tôi ấn vết thương trên ngực anh ấy. Nhưng anh ấy lại nói: Chạy, Kim, làm ơn, chạy đi!”
Khi đó tên của cô là Kim.
Chân Ái nhìn đèn huỳnh quang trên trần hành lang, thở hắt ra một hơi. Đồng tử Ngôn Tố sâu thẳm không nhìn ra bất cứ tâm trạng nào, đường cong chiếc cằm căng chặt. Anh biết đây chỉ là một góc của tảng băng tối tăm cô dã trải qua.
Một lúc lâu, đột nhiên anh quay đầu lại nhìn cô, bình tĩnh nói: “Chân Ái, nhìn tôi.”
Chân Ái quay đầu lại, ngơ ngác nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt của anh. Anh trầm giọng nói: “Chắc chắn cô là cô gái kiên cường nhất, thiện lương nhất mà tôi từng gặp.”
Chân Ái ngỡ ngàng mở to hai mắt , bất kể là với cô hay với anh, chắc chắn câu nói ấy là một đánh giá khá cao. Cô nghi ngờ có phải Ngôn Tố muốn an ủi cô hay không? Nhưng Ngôn Tố lại vô cùng xác định. Trải qua nhiều bi kịch người thường không tài nào tưởng tượng nổi như vậy, cô vẫn có thể giữ vững đường ranh giới và chuyên môn của mình, cũng không vì cảnh ngộ của mình ma đa sầu đa cảm, lại có thể rơi nước mắt vì nỗi đau của người khác.
“Tôi nghĩ, hôm nay tôi đã thấy được lòng cô.” Anh không hề keo kiệt khen ngợi: “Rất tinh khiết, rất xinh đẹp, tôi rất vui.”
Ngôn Tố khẽ mỉm cười: “Không, tôi phải nói là tôi tự hào vì cô.”
Lời ca ngợi không có căn cứ lại chẳng hề quy tắc như vậy khiến lòng Chân Ái dâng lên cảm giác ấm áp. Quả nhiên anh không biết an ủi người khác, ngưng lời khen ngợi và tán đồng của anh đã khiến tâm trạng cô sáng tỏ thông suốt, tràn trề ý chí chiến đấu trở lại.
Nếu anh đã thật lòng khen ngợi thì cô hoàn toàn xứng đáng nhận lấy. Cô chẳng mảy may đỏ mặt, đáp lại anh bằng một nụ cười tươi rói tỏ vẻ cảm ơn. Cô cười chân thành lại đơn thuần, mang theo một chút vụng về không quen. Anh thoáng ngơ ngẩn, chẳng hiểu tại sao trong lòng nghĩ: Ồ, đúng nhỉ, Owen nói không sai, cô ấy cười trông thật đẹp.
Anh hơi lúng túng dời mắt đi, lại hỏi: “Cô đã từng nói cho ai khác biết về những gì cô đã trải qua chưa?”
Chân Ái lắc đầu: “Tôi không được phép khám bác sĩ tâm lý. Vả lại, tôi cũng không cần. Chính tôi có thể xử lý tốt.”
“Tôi cũng tin tưởng cô có thể xử lý tốt.” Anh gật đầu tỏ vẻ ủng hộ, trong lòng có cảm giác kỳ lạ khó hiểu, một hồi lâu sau lại vì cảm giác này mà khinh thường chính mình.
“Xin lỗi.” Anh nắm chặt hai nắm đấm, ấn trên đùi, “Sau này tôi sẽ không nói lại những lời đó nữa.”
Chân Ái khó hiểu: “Anh nói gì?”
“Những lời bảo cô đi khám bác sĩ.” Nói xong, vẻ mặt anh chuyển sang u ám, nheo mắt, “Hóa ra cô chẳng nhớ gì đến lời tôi nói cả.”
Chân Ái cảm thấy mình vuốt ngược lông anh rồi, vội vàng vuốt lại: “Tôi cảm thấy những lời nói đó là anh quan tâm, có điều cách quan tâm khá kỳ lạ thôi.”
“Ai quan tâm cô? Tôi phân tích vấn đề, giải quyết vấn đề mà.” Nói như vậy nhưng trên mặt anh lại ửng lên màu đỏ lúng túng.
“Ồ, vậy à?” Chân Ái không khỏi thất vọng, hậm hực quay đầu nhìn tường.
Ngôn Tố thấy săc mặt cô như vậy bất giác cau mày, nhưng cuối cùng chẳng nói gì cả. Lại yên lặng rất lâu, thò tay lục lọi chiếc mũ sau lưng cô.
Chân Ái sửng sốt, vội vàng quay người lại, thấy anh lấy ra món đồ rực rỡ như ảo thuật: “Anh biết ảo thuật à? Đây là ốc biển ư?”
“Cái này gọi là ốc anh vũ.” Ngôn Tố đang định giải thích cặn kẽ quá trình biến đổi này kia, nhưng thính giả duy nhất lại không nghe mà mải nghịch con ốc nhỏ, tò mò lắc lư, “Đẹp quá!”
Ngôn Tố im lặng ngậm miệng.
“Thảo nào tên là ốc anh vũ, nó rực rỡ y như vẹt* vậy.”
*Vẹt còn được gọi là chim anh vũ
Ngôn Tố nhẫn nhịn, cuối cùng cũng quyết định sửa sai cho cô: “Trong 358 loài vẹt thiên nhiên, có rất nhiều loài không có màu sắc rực rỡ. Ví dụ như vẹt xám châu Phi, lông toàn thân xám xịt vô cùng xấu xí...”
“Vừa nãy sao anh biến ra được vậy?” Chân Ái cố ý không nghe.
Ngôn Tố sầm mặt: “Tôi nói rồi, tôi không biết ảo thuật.”
“la, la, la, tôi không nghe.” Chân Ái nhìn trời, lắng nghe âm thanh trong ốc anh vũ, không để ý đến anh.
Ngôn Tố im lặng nhìn, bỗng nghĩ không nói cho cô biết ốc anh vũ này từ đâu đến cũng chẳng sao. Anh không biết người thần bí kia nhằm vào anh hay Chân Ái, nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng không muốn khiến cô bất an. Trước mắt điều có thể chắc chắn chính là bom trên bậc thang không phải gã đặt. Dù sao người đó không thể đảm bảo lúc mình lên bậc thang sẽ không ai đá phải quả bom. Nhưng, đàn tỳ bà và ốc anh vũ, gã muốn nhắn nhủ điều gì?
Điện thoại vang lên, là cảnh sát Blake gọi đến. Anh nghe điện thoại xong cùng Chân Ái đứng dậy rời khỏi.
Chân Ái nghe loáng thoáng được một chút nội dung, hỏi: “Có phải đã xác định được kẻ tình nghi rồi không?”
“Enrique Jason, ba mươi mốt tuổi, học gần mười năm ở Đại học Columbia, khoa Vật lý chính quy, nghiên cứu sinh Thiết bị tự động hóa, tiến sĩ nghiên cứu lĩnh vực Vật lý cơ khí. Gã là thành viên một nhóm nghiên cứu khoa học đang nghiên cứu điện tử, vật lý, công trình, kỹ thuật. Nhưng khoảng thời gian trước thành quả nghiên cứu nhiều năm của gã bị tuyên bố thất bại, luận văn bị nhóm thầy hướng dẫn cho rằng cấp tiến không thực tế. Còn hạng mục của đối thủ cạnh tranh của gã lại được Chính phủ chi năm mươi triệu đô la, chính thức rở thành trợ lý hường dẫn, lập tức bắt tay vào nghiên cứu giai đoạn hai. Gã bị loại ra ngoài.”
Ngôn Tố nói nhanh, bước chân càng nhanh hơn. Chân Ái phải chạy theo anh. Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thầm than trong lòng: Chưa đến năm mươi phút đã tìm ra tội phạm tình nghi. Nhưng ngẩng đầu lên lại thấy Ngôn Tố sa sầm mặt, bước chân nhanh như chớp. Cô không khỏi lấy làm lạ: “Anh không vui à?”
Ngôn Tố giọng lạnh tanh: “Gã bỏ trốn rồi.”
Chân Ái giật thót, cái tên Jason kia cảnh giác quá rồi. Cô thấy tâm trạng anh không tốt, không hỏi nhiều nữa.Ngôn Tố lạnh lung nói: “Cảnh sát đã tìm được chỗ ở của gã, nhưng đó chắc chắn không phải nơi gã chế tạo bom. Gã còn cẩn thận hơn cả tôi tưởng tượng, trước tiên đã phát hiện ra cảnh sát đang nghi ngờ gã. Như vậy, xem ra gã ắt sẽ tiến hành hành động tiếp theo trước thời hạn. Gã là người Texas, ở New York không có bất kỳ người thân và nơi nào có thể ở nhờ. Cho nên gã chế tạo bom ở đâu đây?”
Chân Ái đi theo anh nhanh chóng xuống bậc thang, cô có thể cảm nhạn rõ ràng hơi thở cực lạnh trên người anh, cô biết anh đang tức giận. Bởi vì anh hứa với cô, nhất định bắt được kẻ tình nghi kia trước vụ nổ lần sau. Nhưng bây giờ, Jason thông minh, nhạy bén nhận thấy điều khác thường nên lập tức bỏ trốn. Chân Ái trở nên khẩn trương, rất hy vọng lời hưa kia đừng tạo áp lực quá lớn cho anh.
Vừa thất thần chân cô bỗng trượt. “A...” Tiếng thét kinh hãi còn chưa phát âm hoàn chỉnh cô đã ngã xuống bậc thang.
Ngôn Tố hoàn toàn không ngờ đến tình huống bất ngờ này, nghe thấy tiếng kêu của cô, anh lập tức quay người lại đỡ. Nhưng anh đi quá nhanh cách cô đến vài bậc thang nên không tới kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nặng nề ngã xuống chân mình.
Lúc này anh mới nhận ra mình đã đi quá nhanh, lập tức đỡ cô dậy, anh lo lắng nhìn cô một lượt, cau mày trầm giọng nói: “Xin lỗi.”
Chân Ái sửng sốt, bị đau đến độ nói không ra lời, vội vang xua tay, thật sự không cảm thấy cần thiết nói xin lỗi.
Cô nhìn sắc mặt anh không tốt, không biết nên ứng đối thế nào. Anh hỏi thật khẽ: “Đau lắm à?” Giọng có chút dịu dàng mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Chân Ái lắc đầu, cười thản nhiên: “Chỉ ngã một cú thôi, nào yếu ớt như vậy chứ.”
Thế nhưng anh lại sầm mặt, đang tức giận với bản thân. Anh lẳng lặng nổi giận, lại khom người, phủi nhẹ bụi bặm trên quần cô.
Chân Ái nhìn tấm lưng anh cúi xuống, liếc nhìn sinh viên qua lại xung quanh, hơi lúng túng. Cô vội vã cúi người: “Để tự tôi...”
Không ngờ đúng lúc anh đứng thẳng người dậy. Trong lúc chớp nhoáng, môi cô khẽ chạm vào trán anh, hôn lên trán anh một cái. Da thịt anh săn chắc tinh tế hơn cô tưởng tượng, mang theo vẻ cường tráng của đàn ông, trên tóc còn mùi hương thoang thoảng của rừng rậm. Chân Ái lúng túng đến cùng cực, dứt khoát không nói lời nào, ngơ ngác giả ngốc.
Ngôn Tố cũng hơi sững sờ, mất mấy giây sau màu mắt mới sáng trong trở lại. Anh đứng ở dưới hai bậc thang, ánh mắt vừa hay ngang tầm với cô, nói như cam đoan: “Lần sau lúc đi cùng cô, tôi sẽ không đi nhanh như vậy nữa.”
Chân Ái đỏ mặt không thể tiếp lời, ngoan ngoãn gật đầu.
Ngôn Tố quay người đi tiếp, thầm cau mày. Vừa rồi môi cô chạm vào trán anh, mang đến cảm giác mềm mại ướt át, quấn quít lượn lờ, không xua đi dược. Nhưng bất ngờ là anh chẳng hề bài xích, lại có cảm giác vui thích thoáng qua.
Enrique Jason thuê phòng trọ ở khu phố gần trường đại học, đó là một căn nhà cũ kỹ chật hẹp rất bình thường. Không có gã, bà chủ nhà không chịu mở cửa. Lúc Ngôn Tố và Chân Ái theo cầu thang đi lên tầng ba, cảnh sát Blake đang trao đổi với bà chủ nhà trên hành lang, bảo bà mở phòng Jason ra.
Bà chủ nhà bốn mươi lăm tuổi, tóc xoăn tít đang tranh cãi bằng thứ tiếng anh pha lẫn tiếng Tây Ban Nha: “Mi dios, u cannot break into mi casa. You bully.” (Trời ạ, anh không therer xông vào nhà của tôi, đồ ăn cướp.)
Blake giải thích rằng Jason bị tình nghi gây ra vụ án nghiên trọng. Bà chủ nhà kiên quyết không tin, khen Jason là “cậu bé tốt”, còn nói gã là khách thuê đàng hoàng “về nhà đúng giờ, ăn ở ngăn nắp”.
Ngôn Tố đi đến, ánh mắt lạnh lùng lướt về phía Blake: “Rất hiển nhiên, cảnh sát như anh còn không xin được lệnh lục soát.”
Blake lngs túng: “Bởi vì không có chứng cứ hữu hiệu, lệnh lục soát đặc cách phê chuẩn đang được xem xét. Nhưng đến lúc đó có lẽ vụ nổ thứ hai đã xảy ra rồi.”
Ngôn Tố: “Nhưng không có lệnh lục soát, bà chủ nhà không thể mở cửa cho anh. Bà là một quý ba chính trực, xin đừng dùng thân phận cảnh sát của anh áp bwacs bà.”
Mọi người: “...”
Anh tới quấy rối à...
Ngôn Tố khẽ gật đầu với bà chủ nhà, nói bằng tiếng Tây Ban Nha: “Lo siento.” (Xin lỗi)
BÀ chủ nhà rất vui vẻ.
Ngôn Tố hỏi: “Đâu là phòng của Jason?”
Bà chủ chỉ ra sau lưng Ngôn Tố.
“Cảm ơn.”
Anh nói xong quay người lại đột ngột ra sức đá một cú thật mạnh làm văng cánh cửa. Pha hành động bất thình lình này khiến mắt mọi người ngớ ra, cằm bà chủ nhà như rơi xuống đất.
Trong lúc toàn thể mọi người chết lặng, Ngôn Tố thản nhiên nhún vai: “Tôi không phải cảnh sát.”
Ý là anh không cần lo lắng chịu trách nhiệm hành chính. Dù sao công dân bình thường đạp cửa và cảnh sát đạp cửa là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cách biệt hoàn toàn một trời một vực.
Nhóm cảnh sát đều lắc đầu: Anh ta đúng là kẻ điên. Nhưng họ vừa lắc đầu vừa cười trộm. Bà chủ nhà nổi nóng bảo mấy viên cảnh sát mau bắt tên “sâu bọ” là anh đi.
Blake tỏ ra khó xử thở dài: “Tôi là cảnh sát chuyên xử lý vụ án hình sự thôi. Kiểu tranh cãi này không thuộc phạm vi quyền hạn của tôi. Hay là bà gọi 911 đi.”
Chân Ái: “...”
BÀ chủ nhà rơi lệ: “Hóa ra các người cùng một giuộc với nhau.”
“Các anh thấy đó.” Ngôn Tố nhón mũi chân hoạt động một chút, cười vừa lạnh nhạt vừa gian xảo, “Tôi chỉ đá hỏng cửa nhà bà ấy, chẳng hề xâm nhập nhà dân phi pháp nhé.”
Hai tay anh bỏ vào túi quần đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt sắc bén bắt đầu lướt nhìn vật dụng trong nhà Jason. Cảnh sát Blake từng chứng kiến năng lực quan sát và suy luận kinh người của Ngôn Tố nên rất yên tâm giao cho anh.
Bà chủ nhà vội nói phải gọi điện thoại cho Jason (dĩ nhiên gọi không được), cảnh sát khác thì thảo luận hướng đi có thể của Jason.
Chân Ái dè dặt biến mình thành phông nền, cô cảm thấy xung quanh hơi ồn ào, còn người kia xem chừng sắp xù lông rồi. Quả nhiên một giây sau, Ngôn Tố cau chặt mày, lạnh lùng khẽ quát: “Tất cả các người câm miệng cho tôi.”
Trong lúc nhất thời, căn nhà huyên náo lặng phắc như tờ. Anh còn chưa hài lòng, hậm hực quay đầu về phía một cảnh sát mập mạp, ánh mắt cáu kỉnh: “Tiếng hít thở của anh quá nặng, chói tai và khó nghe, lập tức nín thở. Tôi cần yên tĩnh tuyệt đối,”
Viên cảnh sát mập mạp rất ấm ức, cầu cứu cảnh sát Blake. Blake lườm anh ta một cái, anh ta lập tức ai oán che lỗ mũi. Tất cả mọi người câm như hến, chẳng ai dám thở mạnh.
“yêu cầu của tôi đối với mọi người không cao, chỉ là không cho phép hít thở.” Anh lại cáu gắt nhìn vào trong nhà, hồi lâu sau lại quay đầu liếc nhìn Chân Ái, “Cô có thể.”
Chân Ái cứng đờ. Anh dời mắt đi, còn lẩm bẩm: “Tiếng hít thở của cô rất êm tai.”
Đứng trong snhs mắt sắc bén của nhóm cảnh sát đang che mũi dòm ngó, Chân Ái xấu hổ vô cùng: Đai thần thám Ngôn, anh bận vụ án trước đi, đừng quan tâm tôi, đừng động kinh được không?
Thân hình Ngôn Tố thẳng tắp đứng ở cửa, bộ vest đen tôn dáng người anh càng thêm cao lớn hơn. Căn phòng tranh sáng tranh tối soi vào mắt anh sâu thẳm.
Một giây lại một giây, im lặng như chết. Ba mươi gaiay sau anh cất tiếng: “Trong phòng có rất nhiều tượng gỗ và mô hình, có vẻ giống kẻ yêu thích thủ công. Nhưng màu sắc trên gỗ trên mô hình đã thay đổi, phía trên đóng bụi. Công cụ làm mô hình mô hình như là nhíp, mũi khoan, lưỡi dao lại vô cùng sạch sẽ, thậm chí bởi vì sự dụng thường xuyên mà đã tróc sơn. Từ đó cho thấy, xem ra mô hình đều là dùng để ngụy trang. Một điểm khác là mười mấy ống bút bằng thép lớn nhỏ trên bàn, gã có sở thích sưu tâm ống đựng bút sao? Hay là chúng trông giống ống thuốc nổ kích thước lớn nhỏ khác nhau? Đương nhiên là cái sau. Kết luận là: Công cụ không phải dùng để làm mô hình mà là làm bom. Nhưng trong phòng không có chất hóa học, cho nên gã mang theo công cụ luyện tập cảm giác bất cứ lúc nào. Như vậy, nơi nào có thể cho gã đeo chiếc túi to đựng công cụ ra ra vào vào mà không ai nghi ngờ đây?
Mấy đôi giày đặt ở c ửa, mũi giày có vẻ đã lâu chưa chà, nhưng đáy giày không bẩn. Cho thấy gã chưa từng đến chỗ bùn lầy, laoij bỏ công viên, bến tàu, vùng ngoại ô. Vấn đề xuất hiện là ở trung tâm thành phố, có nơi nào thuộc về gã mà không bị ai quấy rầy đây? thuê sân bãi à? Gã không có nhiều tiền như vậy.
Lại nhìn cửa sổ, đối diện là lối đi hẹp và vách tường, ánh sáng vốn không tốt, thế nhưng gã vẫn dùng rèm cửa sổ màu đen. Kết luân, một alf giấc ngủ của gã có vấn đề do làm việc nghỉ ngơi không có quy luật. Hai là gã không muốn cho người ta biết mấy gã giờ về nhà. Bà chủ nói gã về nhà đúng giờ, thật ra là vì mỗi sáng gã ra khỏi nhà đúng giờ, còn buổi tối trở về không làm phiền đến chủ nhà. Bởi vì gã không có xe cũng không thuê xe, mà đi bộ.”
Sau khi độc thoại một hồi, Ngôn Tố quay người, ánh mắt sắc bén: “Phòng làm việc chế tạo bom của gã có thể đi bộ đến, ở trung tâm thành phố, không phải là sân bãi cho thuê, bất cứ lúc nào gã đeo túi to đi vào cũng không khiến người khác nghi ngờ. Ngược lại gã về nhà muộn sẽ khiến cho những khách thuê khác trong tòa nhà này tò mò,” Ngôn Tố hờ hững cong cong khóe miệng: “Nói như vậy hình như chỉ có một nơi.”
Ngay lập tức, mọi người như tỉnh mộng: Trương học. Kẻ đánh bom Jason vẫn trốn trong trường học.
Đến trường chỉ mất năm phút đi xe, từng phút từng phút vẫn trôi qua như mọi ngày. Chân Ái ngồi bên cạnh Ngôn Tố, không nói một lời, bời vì giờ phút này người anh tỏa ra một vẻ thù địch xa lạ.
Cô biết những suy luận tài ba vừa rồi chẳng hề khiến anh kiêu ngạo hay tự đắc, ngược lại anh rất tức giận. Anh đang giận mình không sớm nghĩ đến phòng thí nghiệm chất nổ của Jason thật ra ở trong trường.
Nhưng Chân Ái cho rằng anh đã quá nghiêm khắc với bản thân. Dù sao, trong tình huống gặp phải một kẻ hòan toàn xa lạ, không ai có thể suy đoán được tất cả suy nghĩ trong lòng gã. Suy luận của anh cho đến bây giờ đã là rất cừ khôi rồi .
Không gian trong xe yên tĩnh, Ngôn Tố chợt cười khẩy: “Quả thật là phong cách của gã.”
Giọng nói như thể anh hiểu rõ tên đánh bom chưa bao giờ gặp mặt kia: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, gã rất có lòng tin và can đảm, lại chơi chiêu này. Tuyệt!”
Lần đầu Chân Ái nghe thấy giọng nói anh u ám như vậy, bỗng nhiên sống lưng ớn lạnh.
Ngôn Tố lại nhìn Blake ở phía trước:”Lập tức liên lạc với chuyên gia gỡ bom. Rất có thể hiện tại Jason dã buộc bom lên người kẻ thù của gã rồi.”
Chân Ái vừa nge, nhất thời sắc mặt tái đi. Ngôn Tố nhìn cô qua gương chiếu hậu, trong nháy mắt vẻ mặt lạnh băng thả lỏng. Anh vỗ vai cô, khẽ nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.” Anh nói lời này tự nhiên vô cùng, chẳng hề phát hiện ra có gì không ổn.
Thật ra Chân Ái không hề sợ hãi. Có điều vừa ngước lên thấy ánh mắt đầy thâm ý của cảnh sát Blake, gương mặt cô liền ửng đỏ.
Rất nhanh đã đến trường học, nhóm Ngôn Tố lập tức đi về phía phòng thí nghiệm Vật lý cảu Jason, nhưng chỉ có một người đang sửa sang lại dụng cụ thí nghiệm, chính là Sullivan – đối thủ cạnh tranh của Jason.
Blake thấy lạ, hỏi Ngôn Tố: “Lẽ nào gã không ở trường?”
Thần kinh Chân Ái căng thẳng, đồng chí cảnh sát, anh xác định muốn chất vấn Ngôn Tố sao?
Quả nhiên anh mắt Ngôn Tố như dao khoét vào người Blake: “Loài người ngu xuẩn, có ai nói gã muốn giết Sullivan à?”
Chân Ái bóp trán: Quỷ ấu trĩ, bây giờ không phải lúc khua môi múa mép, đúng không?
Không ngờ như thể Ngôn Tố cảm ứng được ý nghĩ trong lòng Chân Ái, quay đầu lại nhìn cô, hết sức hùng hồn nói nhanh: “Những lời này là học theo cô.”