Đi vào phòng Lôi Diệt Thiên, trên bàn đã bày đầy mỹ vị, trong lòng Giang ŧıểυ Mễ lập tức dâng lên cảm giác tội ác mãnh liệt.
Thì ra là hắn vẫn nghĩ đến nàng. . . . . .
“Oa! Có đồ ăn ngon nha!” Nàng cố tình thoải mái kêu, muốn dùng cái này dời đi lực chú ý, nhưng cái mông nàng còn chưa ngồi lên ghế, cả người đã bị hắn xốc lên.
“Ngươi làm gì?”
“Nàng hẳn là đã ăn rất no chứ?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, giọng nói quá chua, quá chua.
“Ta. . . . . .” Đúng vậy. Nàng mới vừa ăn rất nhiều đồ ngọt đấy.
“Người khác vì nàng chuẩn bị đồ, nàng cũng không sợ có hay không bị hạ thuốc, lập tức ăn ngấu nghiến? !”
“Nhưng hắn thoạt nhìn lại không giống người xấu. Hơn nữa hắn rất đẹp trai. . . . . .”
“Cái gì? !” Hắn rống giận thiếu chút nữa đánh vỡ màng nhĩ của nàng.
Nàng cũng tức giận. “Rõ ràng là đồng môn huynh đệ, thế nào nhân phẩm kém nhiều như vậy?”
Con ngươi hắn băng lạnh, đem cái miệng không ngăn chặn của con mèo hoang này kéo gần mình hơn, hơi thở nóng rực phun trên mặt nàng.
“Nàng sẽ không phải là có ý với Nhị đệ ta chứ?”
Có lầm hay không? Hắn làm gì mà như nàng tới dây câu dẫn nam nhân vậy? Giang ŧıểυ Mễ nàng là cô gái tùy tiện như vậy sao.
“Ai, ta đối với hắn có thể nói là vừa thấy đã yêu. Hắn có thể nói là là lang quân như ý, là giỏi nhất trong lòng nữ nhân rồi! Hơn nữa lúc hắn nói chuyện với người khác thật nhẹ nhàng, tuyệt đối không giống người kia, thích hét thích rống, giống như hổ chán ăn thịt người.” Nàng liếc hắn một cái.
“Nàng!”
“Ta như thế nào?”
“Mới vừa rồi nếu như không phải là ta cứu nàng, nàng đã sớm chết nghẹn.” Hắn nói xong đắc ý.
“Ai nói ? Hắn sẽ cứu ta.”
“Hắn sẽ cứu nàng?” Lôi Diệt Thiên cất tiếng cười to. “Hắn nổi danh thấy chết mà không cứu! Hắn sẽ quan tâm hỏi nàng có sao không, nhưng đừng vọng tưởng hắn sẽ xuất thủ cứu nàng!”
Phải không? Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, dường như đúng là như vậy. Hắn khi đó chỉ hỏi thăm, nhưng không có xuất thủ cứu nàng. . . . . .
Nàng vẫn mạnh miệng, “Ai nói ? Chỉ cần chờ thêm chút nữa ──”
“Chờ thêm chút nữa, cái mạng nhỏ của nàng cũng không còn!”
Lôi Diệt Thiên một tay ôm lấy nàng, hai tay giữ lấy mặt nàng, cùng nàng mắt to lườm mắt bé.
“Nàng nghe rõ cho ta, nàng đã là nữ nhân của ta rồi, ta không cho phép nàng còn muốn những nam nhân khác, ngay cả huynh đệ của ta cũng không được!”
Nàng dùng sức đẩy hắn ra, “Ngươi ở đây nói hươu nói vượn cái gì ? Nghĩ tới Giang ŧıểυ Mễ ta khả ái lại xinh đẹp như thế, bao nhiêu nam nhân vừa thấy ta liền không kìm được thần hồn điên đảo, ta đâu cần suy nghĩ nam nhân?”
Lời của nàng vừa mới dứt, nam nhân ở trước mắt đã cười không ngừng được.
Nàng tức giận đến xông lên níu lấy cổ áo của hắn, dữ tợn mắng, “Ngươi không nên quá phận đó!”
Lôi Diệt Thiên thật lâu không cười nên bụng cũng đau đớn. Không nghĩ tới ŧıểυ mèo hoang này chỉ dễ dàng như vậy đã chọc cho hắn cười đến như thế.
“Không được!” Nàng dùng sức lay hắn, chỉ muốn phát tiết tức giận trong lòng.
“Ta. . . . . . Ha ha ha. . . . . .” Hắn đã rất nỗ lực, nhưng chỉ là không nhịn được cười.
“Ngươi!” Giang ŧıểυ Mễ giận đến nước mắt không nhịn được lăn xuống, “Ngươi đáng ghét! Cũng chỉ biết khi dễ ŧıểυ cô nhi ta đây không cha không mẹ . . . . . .”
Nhìn thấy nước mắt của nàng, trong khoảng ngắn, hắn ngây ngẩn cả người.
“Tại sao nàng khóc?”
“Ngươi ăn hiếp ta. . . . . .” Nàng rưng rưng nước mắt chỉ trích.
“Nàng. . . . . .” Hắn muốn kháng nghị, nhưng nước mắt của nàng làm cho phản bác của hắn đều không nói ra được.
Hắn tự tay ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng. “Thật xin lỗi. . . . . . Nàng đừng khóc, nàng khóc lòng của ta cũng đau. . . . . .”
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ hướng về phía hắn, “Ta bình thường không khóc, bởi vì cha ta không thích con gái khóc. . . . . . Thực tế, ông căn bản không thích nữ hài, ông vẫn hi vọng có thể có một nam hài thay ông nối dõi tông đường. Nhưng mẹ ta còn chưa kịp thay ông sinh con trai liền thăng thiên, sau đó cha ta cũng đi, chỉ còn lại ta một mình đơn độc . . . . . . Ta đã rất đáng thương, ngươi còn khi dễ ta!” Nàng không quên đánh mạnh lên ngực hắn một cái, tiết hận.
“Thật xin lỗi.”
Một câu nói này rất thành khẩn, rất ôn nhu, rất làm cho người khác khó có thể kháng cự. Giang ŧıểυ Mễ ở dưới ánh mắt ấm áp cùng đau lòng của hắn, tâm phòng bị dần dần hòa tan. . . . . .
“Thật ra thì cũng không trách ngươi. Là số mệnh ta không tốt. . . . . .” Nàng vừa nói, lệ cũng từng giọt rơi xuống.
Đầu hắn cúi xuống, ngăn lại môi của nàng.
Lần này nàng cũng không phản kháng, bởi vì hiện tại nàng cần phải có người an ủi, mà nàng không muốn những người khác, chỉ muốn hắn.
Phải là xú sơn tặc bá đa͙σ lại thích ăn hiếp nàng này.
“Lôi Diệt Thiên. . . . . .” Nàng đáng thương gọi, khuôn mặt nhỏ chôn ở cổ hắn, hai tay ôm hắn, như cô gái nhỏ muốn người thương yêu.
“Mèo con, về sau có ta ở đây, không có ai sẽ ăn hiếp nàng nữa, nàng cũng không còn là người cô đơn nữa.” Hắn bưng lấy mặt của nàng, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve cằm của nàng, âm điệu rất ôn nhu, lại mang theo khẳng định.
Nàng yên lặng ngưng mắt nhìn hắn. Nếu như hắn đối với nàng vẫn bá đa͙σ lại phi lễ, nàng nhất định có thể cùng hắn chống cự.
Nhưng, nhu tình thế công cộng thêm khuôn mặt tuấn mỹ . . . . . . Chỉ cần là nữ nhân, cũng rất khó không động tâm ?
“Mèo con. . . . . .” Hắn chậm rãi đến gần nàng, hơi thở hai người thân mật chung một chỗ.
“Cái gì?”
“Ta nghĩ muốn nàng.”
Cái gì? !
“Ách, ta còn có chuyện, đi trước một bước.”
“Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!” Hắn lanh tay lẹ mắt níu lấy nàng muốn lén chạy, lại đem nàng ôm lấy, sải bước đi, hướng đến giường lớn hai người đã từng triền miên.
Giang ŧıểυ Mễ thấy đầu giường vẫn còn dây đai lưng, vội vàng kêu to, “Lần này không cho phép ngươi trói chặt ta!”
“Không trói chặt nàng, nàng liền cho ta? Được!” Hắn bắt lấy sơ hở trong lời nói của nàng, đặt nàng trên giường lớn, muốn cởi y phục của nàng.
“Không muốn nữa! Một lần là đủ rồi. . . . . . Ngươi không ngán sao?” Nam nhân không phải đều là có mới nới cũ sao? Huống chi hắn khiến nàng đau quá!
“Đối với nàng, ta cả đời cũng sẽ không ngán.” Hắn hôn môi của nàng, lại dọc theo cổ rơi xuống từng cái hôn nhẹ.
“Không thể. . . . . .” Nàng thở hổn hển cự tuyệt, nhịp tim lại không tự chủ được đập mạnh.
“Ta muốn. Cho ta.” Thanh âm hắn trầm thấp mê người trêu chọc nàng.
“Không cho!” Nàng vẫn quật cường kháng cự ── bất quá cũng chỉ có miệng nói một chút, thân thể ngược lại rất phối hợp hắn.
Trời ạ! Nàng không phải là bị nhiễm hắn, trở thành một nữ nhân tham hoan háo sắc chứ?
“Cho ta! Ta sẽ cho nàng dục tiên dục tử . . . . . .”
Là để cho nàng đau chết! Nghĩ đến đau đớn lần trước, sự nhiệt tình của nàng liền biến mất hơn phân nửa.
“Lần đầu tiên sẽ đau, nàng không biết sao?”
“Nếu như ta biết, còn có thể để ngươi tiện nghi sao?” Nàng vẫn là cô nương tốt giữ mình trong sạch!
Hắn lại lầm tưởng ý của nàng nói là, nếu như nàng sớm biết giữa nam nữ là tiêu hôn thế này, đã sớm cùng người khác thâu hoan, đâu còn đến phiên hắn!
“Nàng chỉ có thể có một nam nhân là ta, nghe không?” Hắn thô bạo kéo y phục của nàng, ôn nhu vừa nãy không thấy, hắn lại biến trở về Sơn đại vương bá đa͙σ lại chuyên chế đó.
“Lôi Diệt Thiên!” Nàng mở to mắt nhìn hắn.
“Ta muốn nàng? !”
Hắn không nói hai lời ngăn lại môi của nàng, bàn tay cũng sờ lên ngực đầy đặn co dãn của nàng, dùng một lực không mạnh cũng không nhẹ vuốt ve, tựa hồ cố ý hành hạ nàng.
“Ưm. . . . . .” Nàng muốn tránh khỏi hắn, nhưng nửa thân cường tráng của hắn ngăn chặn nàng, làm nàng không thể động đậy. Nàng muốn mở miệng kháng nghị, tiến lên lại là cái lưỡi nóng rực của hắn, bá đa͙σ cùng nàng dây dưa không rõ.
“Thật là ngọt ngào, ŧıểυ mèo hoang. . . . . . Thật muốn một miếng nuốt nàng vào trong bụng!” Hắn thở dốc nói, trong cơ thể dục hỏa tựa như ngọn lửa cuồng liệt, làm hắn hết sức khó chịu.
Bàn tay to của hắn ở trên người nàng nghịch ngợm khắp nơi, đi tới trước ngực của nàng, ngón tay tà ác còn lôi kéo nhũ hoa nhạy cảm của nàng.
“Không được như vậy. . . . . . . Ngươi làm nhục còn chưa đủ sao?” Nàng cắn răng cắn lợi nói, cố gắng không để cho mình phát ra tiếng rêи ɾỉ làm người ta xấu hổ.
“Làm nhục?” Hắn khiêu mi nhìn chăm chú vào nàng, giọng nói rót vào một tia nguy hiểm.
“Chẳng lẽ cùng sơn tặc lên giường là một việc rất vinh hạnh?”
Lời của nàng lại chọc giận hắn, hắn dùng lực nắm lấy ngực mềm mại của nàng, làm nàng đau đến nhíu mày. “Đau quá. . . . . . Ngươi buông ta ra!”
“Nếu như chọc giận ta, ta sẽ khiến nàng đau hơn!” Hắn không cười, đổi lại là vẻ mặt lạnh lẽo.
Giang ŧıểυ Mễ cảm thấy có chút sợ. A a, nhưng hắn là sơn Đại vương giết người không chớp mắt . . . . . .
“Cứu mạng ──” Sợ hãi làm cho nàng giống như con mèo nhỏ nổi cơn điên đưa tay bắt mặt của hắn.
Lôi Diệt Thiên kêu đau một tiếng, thỏ phì phò kêu lên, “Ta khách khí với nàng, nàng lại cưỡi lên đầu ta? !”
Hắn không hề khách khí nữa, bàn tay đi vào giữa hai chân của nàng, dùng một lực gần như trừng phạt nàng chà đạp lên cánh hoa của nàng, tiếp đó ngón tay đã nhanh chóng tiến vào cơ thể nàng. . . . . .
“A. . . . . . Dừng tay. . . . . .”
Ngón tay của hắn nhịp nhàng ra vào trong cơ thể nàng, thỉnh thoảng nhẹ xoa nắn, nàng dưới sự mơn trớn tuyệt vời của hắn, thân thể đã sớm không nghe nàng sai bảo.
“Tại sao nàng luôn không chịu ngoan ngoãn?” Hắn cũng không dừng lại động tác ngón tay, ngược lại, hắn còn cúi đầu ngậm nhũ hoa run rấy của nàng, dùng sức mυ"ŧ nó, chơi đùa nó.
“A. . . . . .” Hắn ra vào phải nhanh hơn, làm nàng cảm giác sắp hô hấp không nổi.
Không! Không thể! Trong lòng nàng kêu gọi, nhưng là ──
“Thật thoải mái. . . . . . A. . . . . .” Nàng rốt cục không kìm hãm được kêu lên, thở hổn hển, thân thể không kềm chế được theo vuốt ve của hắn mà kiều mị giãy dụa.
Hắn gợi lên một nụ cười đắc ý, ngón tay không còn như vừa nãy cuồng liệt rút ra đưa vào, ngược lại đổi ngón cái tìm kiếm trong cánh hoa non mềm kia.
“A!”
Giang ŧıểυ Mễ tựa hồ bị điện giật, thân thể run rẩy hơn. Lôi Diệt Thiên biết đây là nơi mẫn cảm nhất trên người nàng, cho nên hắn càng thêm ôn nhu, càng thêm vỗ về lại giày vò người kia một chút.
“Xú sơn tặc. . . . . . Ngươi. . . . . .” Nàng rất muốn nói, nhưng mở miệng nói là lại đứt quảng thở dốc.
Nàng đã hoàn toàn vứt bỏ, mặc cho mình từ từ chìm vào trong vui thích.
Nàng chưa bao giờ biết giữa nam nữ sẽ có kích tình mãnh liệt như thế, mà nàng cũng vạn lần không nghĩ tới mình bị hắn đối xử cuồng vọng vô lễ thế, lại vẫn có phản ứng với hắn!
“A. . . . . .” Ngón tay hắn không ngừng trêu chọc bơi mềm mại phiếm hồng kia, khi hắn xoa nhẹ, tùy theo mà từng đợt từng đợt sóng kéo đến, không ngừng chảy ra ái dịch.
Lôi Diệt Thiên kéo hai chân nàng ra, ánh mắt nóng rực mê muội nhìn chăm chú vào hoa huyệt màu hồng của nàng, mà hoa huyệt nho nhỏ kia đang chảy ra dịch trong suốt.
“Xú sơn tặc. . . . . .”
“Gọi ta Thiên!” Hắn ra lệnh, cúi đầu chôn ở giữa hai chân nàng.
“Không! Không thể! Thật bẩn. . . . . .” Nàng xấu hổ muốn ngăn cản hắn, nhưng hắn cũng không để ý tới, cái lưỡi linh hoạt khẽ liếʍ cánh hoa xinh đẹp của nàng, một lát thăm dò vào khe hẹp kia.
“Nàng thật ngọt. . . . . .” Hắn vội vàng hút chất mật mê người của nàng, hai tay cũng vuốt ve ngực nàng.
“Đừng. . . . . .” Tay của nàng vốn là muốn đẩy hắn ra, tuy nhiên nó ngược lại cắm vào hắn mái tóc dày của hắn, hướng hắn về phía mình, đòi hỏi nhiều hơn. . . . . .
Thân thể của nàng kịch liệt run rẩy, hai tay dùng sức ấn đầu của hắn, đạt tới cực hạn ──
Nàng vong tình kêu to, trước mắt trống rỗng, thân thể tựa hồ bị người không ngừng đẩy đi lên, cho đến điểm cao nhất. . . . . .
Tia lửa trong cơ thể muốn nổ tung, cả người nàng như mất đi trụ cột, thân thể xụi lơ ở trên giường.
Hắn đem hai chân nàng đặt lên vai của mình, thả vật nam tình của mình đã sớm đứng thẳng.
“Không. . . . . . Sẽ đau. . . . . .” Nàng nghĩ đến đau đớn lần trước, trong lòng vẫn có chút e ngại.
Nhưng ham muốn đã sớm dâng cao, hắn đã cố được rất nhiều ── nếu không tiến vào nàng, hắn sẽ hỏng mất !
Hắn dùng lực một cái, Giang ŧıểυ Mễ có thể cảm giác được có một vật nóng bỏng chen lấn đi vào, làm tràn đầy ŧıểυ huyệt của nàng.
Thân thể của nàng không tự chủ được ngọa nguậy, “Thiên. . . . . . Yêu ta. . . . . .”
Tiếng cầu khẩn của nàng kiều mị như vậy lại làm người ta mất hồn, nay hắn không tiếp tục cách khống chế mình ──
“Mèo con, ta sẽ yêu nàng thật nhiều!”
Hắn bắt đầu ở ŧıểυ huyệt mềm mại của nàng ra vào, mỗi một lần ra vào lại mang cho nàng tư vị tuyệt vời khó nói lên lời.
“A. . . . . .” Vui sướиɠ mãnh liệt làm nàng không tự chủ được thét lên chói tai. Nàng cố gắng nắm chặc cái mền, cảm giác mình cơ hồ không cách nào chịu đựng cảm giác như thế. . . . . .
“A. . . . . .” Miệng anh đào của nàng phát ra tiếng kêu da^ʍ đãиɠ, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lên, kiều mị vạn phần.
Trong nháy mắt, nàng có cảm giác bị chinh phục ──
Lôi Diệt Thiên tăng tốc độ hông mình, khi nàng đang ở đỉnh cao, đồng thời hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, thật sâu đi lên phía trước đỉnh, mạnh mẽ đưa mầm mống ấm nóng tràn đầy nàng. . . . . .
Kích tình đi qua, hai người cũng mệt mỏi vô cùng, hắn nằm ở trên thân thể mềm mại của nàng mà thở dốc, hai tay ôm chặt lấy nàng, không rời đi.
“Này, ngươi rất nặng!”
“Ta biết.”
“Biết còn nằm ở trên người ta?” Nàng vừa tức lại không thể làm gì.
“Ta nghỉ ngơi một chút, sau đó lại lần nữa.”
“Cái gì? !”
Nghe được hắn nói muốn một lần nữa, nàng bị dọa cho sợ đến hoa dung thất sắc, muốn đem hắn đạp khỏi giường, nhưng hắn vẫn bám chặt trên người nàng, cũng không nhúc nhích.
“Xú sơn tặc, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Ta chỉ muốn cứ như vậy ôm nàng.” Như vậy hắn cũng rất thỏa mãn.
Nghe được hắn những lời này, lòng của nàng không cách nào kháng cự mà mềm đi.
Nàng thật sự mệt mỏi.
Mà ngực của hắn ấm áp như thế, an toàn như thế, phảng phất tất cả bên ngoài cũng không ảnh hưởng nàng được nữa. . . . . . .
Được rồi! Nàng trước hết tha thứ hắn. . . . . . Trong lòng nàng nghĩ như vậy, cơn buồn ngủ kéo đến, ánh mắt của nàng đã nhanh chóng không mở ra được.
Bất quá trước khi nàng ngủ, trong đầu nàng có một thanh âm nho nhỏ đang cảnh cáo nàng, phải cẩn thận bảo vệ tâm của mình.
Nếu không có lẽ nàng sẽ rất nhanh khuất phục trong tay Sơn đại vương. Dù sao hắn là một nam nhân rất dễ dàng làm cho người ta yêu.