“Đó. . . . . . Chuyện đó không liên quan đến ta. . . . . .” Nàng run giọng nói. Nam nhân này thật không biết xấu hổ!
“Sao lại không liên quan đến nàng? Ai bảo nàng muốn câu dẫn ta!” Hắn giống như ŧıểυ nam hài tham lam được bú mẹ.
Hai ŧıểυ hồng trước ngực nàng thay phiêm liếʍ láp, cho đến khi hai tòa Ngọc Nữ Phong sáng ánh điềm mỹ như ngâm trong nước. “Không. . . . . .”
Hắn đâu có đẻ ý tới kháng cự của nàng, bàn tay mạnh mẽ vỗ về chơi đùa, Nguyệt Quang bắt được cổ tay của hắn cố gắng ngăn cản, nhưng ngón tay của hắn đã tìm đến u mật phấn hồng kia.
“Ân. . . . . .” Nàng thét lớn một tiếng, đột nhiên chấn động, thân thể mềm mại như bị điện giật, run rẩy tựa như mùa thu vàng, điềm đạm đáng yêu.
Nàng chưa từng trải qua sự đời, sao chống lại được được sự vuốt ve thành thạo kia?
“Thoải mái chứ?”
“Không. . . . . .” Cho dù có một chút như vậy, nàng cũng tuyệt đối không nói ra khỏi miệng.
“Không thoải mái? Vậy thế này?” Hắn tìm được hạch tâm nữ tính của nàng, dùng đầu ngón tay khẽ vân vê.
“Không muốn. . . . . . Dừng tay. . . . . .” Nàng liều chết muốn kẹp chặt hai chân, nhưng hắn dùng bắp đùi ngăn chặn một chân nàng, để cho nàng có giãy giụa thế nào thì hắn vẫn có thể tiến tới.
“Nàng có phản kháng nữa, ta đã quyết muốn đoạt lấy nàng, ai cũng không thể ngăn cản ta, nàng hiểu không?” Hắn vừa nói vừa đem ngón tay thăm dò vào trong cơ thể nàng.
“A!” Nàng kêu lên một tiếng, lại cắn môi dưới, muốn đè nén cảm giác mới lạ này, cảm giác tê dại run rẩy ở trong cơ thể nàng chạy loạn.
Thân thể của nàng vô lực, thịt non chặt chẽ kẹp chặt ngón tay của hắn trong cơ thể, ái dịch trong suốt cũng dính ngón tay của hắn, nhìn hết sức mập mờ da^ʍ đãиɠ.
“Không. . . . . .” Nguyệt Quang trong miệng kêu cự tuyệt, nhưng thân thể của nàng lại phản bội nàng. Nàng không tự chủ được cong người lại, muốn tìm kiếm nhiều an ủi hơn.
“Nàng thật ngọt. . . . . .” Toàn thân nàng tràn đầy mùi hoa quế, hắn đem mình vùi thật sâu vào trong hương thơm này, chỉ muốn vĩnh viễn ôm nàng như vậy.
“Không được đụng vào ta. . . . . .” Nàng thở hổn hển nói, nhưng ngón tay của hắn đã bắt đầu ở trong cơ thể nàng co rút, từng trận cảm giác xa lạ lại nóng rực tê dại lan tràn tới tứ chi của nàng.
Lý trí vào giờ phút này đã hoàn toàn không còn nữa.
“A. . . . . .” Nàng toàn thân như lửa đốt khó có thể chịu được, cái miệng nhỏ hồng nộn không che giấu được bật ra nhiều tiếng rêи ɾỉ mất hồn.
Nguyệt Quang vô lực bắt lấy cánh tay cường tráng của hắn, cắn môi dưới thừa nhận ngón tay của hắn ở trong cơ thể nàng không chút kiêng kỵ kéo ra đưa vào trêu đùa, ái dịch trong suốt ra càng ngày càng nhiều, tay hắn kéo ra đưa vào cũng càng lúc càng tăng nhanh.
“Không. . . . . . Dừng tay. . . . . .” Nàng khom người, không cách nào khắc chế bật ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.
Thủy Tàn Tâm cúi đầu ngậm nhũ hoa đung đưa của nàng, khi thì dùng sức mυ"ŧ, thỉnh thoảng khẽ cắn lôi kéo. Nguyệt Quang chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều sôi trào, làn da trắng noãn trở nên phấn hồng mê người, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm quyến rũ, động lòng người.
Hắn phát hiện mình không thể chịu được nàng vừa mềm mại vừa khóc lóc như vậy, hại hắn bây giờ không đoạt lấy nàng thì trời đất sẽ sụp đổ.
“Ta muốn nàng! Nàng không được kháng cự ta. . . . . .”
Không! Nguyệt Quang, tại sao nàng có thể như vậy? Chẳng lẽ nàng biến thành nữ nhân da^ʍ đãиɠ rồi?
Nhưng lý trí của nàng cùng suy nghĩ rất nhanh lại bị động tác của hắn làm mất đi ── nàng phát hiện hắn rời đi là để buông thả vật đang cương cứng của hắn.
Nàng đỏ mặt nhìn hắn ở trước mặt nàng cỡi trống trơn. . . . . . Nam nhân này không biết xấu hổ, cứ như vậy trần trụi đứng ở trước mặt nàng, cũng bất kể nàng có muốn nhìn hay không.
“Ngươi mau mặc y phục lên!” Cả khuôn mặt nàng đỏ bừng, nhất thời ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu.
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn giơ lên nụ cười tà mị, tựa như một hắc báo xinh đẹp lấn đến gần nàng. “Nào có người mặc quần áo thân mật ?”
Nguyệt Quang muốn né tránh, nhưng lại bị hắn bắt lấy tay phải, đụng chạm vào hắn.
A! Thật là nóng!
Nàng vừa xấu hổ lại khiếp sợ muốn rút tay về. Nữ sinh của nàng đâu rồi, tại sao có thể sờ . . . . . . Cái đó của nam nhân!
“Đừng nói ta bất công. Nàng cũng có thể sờ nó.”
“Ta không muốn. . . . . .”
Hắn càng dùng sức cầm lấy bàn tay nàng ấn vào phấn khích của hắn, bàn tay nhỏ bé mềm mại kia vừa chạm vào nơi nhạy cảm của hắn, làm hắn thiếu chút nữa liền vứt giáp đầu hàng.
“Ta không muốn. . . . . .” Nước mắt của nàng như những hạt trân châu không ngừng lăn xuống. Nàng thật sự sợ hãi, không biết nên như thế nào cho phải. . . . . .
“Nàng. . . . . .” Nước mắt của nàng làm hắn bất ngờ, mà càng làm hắn kinh ngạc chính là, nước mắt của nàng lại khiến cho hắn cảm thấy tâm nhói đau.
“Van cầu ngươi tha ta! Ta một chút tâm tư chuẩn bị cũng không có, ta rất sợ. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ bé của nàng tràn ngập nước mắt, làm người ta thật khó ngừng lại.
Nhưng là, ham muốn dâng cao đã sớm hành hạ đến không chịu nổi, nếu như hắn không được thỏa mãn, người phải khóc chỉ sợ sẽ là hắn.
Hắn nên làm như thế nào đây. . . . . . A, có rồi!
“Muốn ta không đụng nàng có thể, bất quá nàng nhất định phải làm một chuyện khác để thỏa mãn ta.”
“Chuyện gì?” Lệ trong suốt còn vương ở khóe mắt nàng, bộ dáng mềm mại, làm người ta hận không thể nhào tới nàng, đem nàng nuốt vào bụng.
Hắn giữ lấy tay phải nàng, bắt buộc nàng phải vỗ về thiết bổng nóng rực kia, tà mị cười nói với nàng: “Chỉ cần nàng hôn nhẹ nó, phục vụ nó, để cho ta giải phóng, ta tự nhiên không có lực đoạt lấy nàng nữa. Như thế nào?”
Trên mặt của nàng thoáng qua hoang mang cùng kinh ngạc, “Ta không hiểu.”
Hắn muốn nàng làm cái gì? Hôn. . . . . . Nơi đó sao?
Không được! Nàng chưa có xuất giá, tại sao có thể làm như vậy? ! Nguyệt Quang kinh hoảng lắc đầu.
Nếu quả thật trốn không thoát, vậy nàng chỉ có thể hết sức giữ gìn sự trong sạch của mình, đối với yêu cầu của hắn, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận.
“Nhưng. . . . . . Ta không biết nên làm sao. . . . . .”
Hắn dĩ nhiên biết nàng không biết. Hơn nữa hắn cũng không hi vọng nàng nói biết.
Hắn muốn trở thành nam nhân đầu tiên của nàng, cũng muốn trở thành nam nhân duy nhất của nàng!
“Ta muốn nàng dùng tay cùng miệng anh đào nhỏ của nàng phục vụ thật tốt huynh đệ của ta.”
Hắn nói thẳng làm nàng mặt đỏ hơn nung, nhưng tay của nàng rụt lại không được. . . . . . Trong lòng bàn tay của hắn trở nên vừa to vừa nóng, nàng cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Thì ra là . . . . . . Huynh đệ nam nhân, lại dài như vậy?
“Mau lên!” Nếu không hắn sợ rằng sẽ nhục chí trước mặt nàng. . . . . . Cái này đối với một người đàn ông là tổn thương rất lớn về tự tôn.
Nguyệt Quang quyết định, đem cái đồ đứng thẳng trước mắt này coi như một xâu kẹo hồ lô đường, há miệng nhỏ ngậm lấy nó, cái lưỡi nho nhỏ chậm rãi liếʍ láp.
“Ưm!” Thân thể hắn không nhịn được run run, làm Nguyệt Quang dừng lại, hai mắt mở to nhìn hắn, tò mò bởi phản ứng của hắn.
Nàng đang rất chuyên tâm “hầu hạ” huynh đệ của hắn thì hắn đột nhiên đưa tay sờ lên bộ ngực trơn mềm của nàng.
“Uh. . . . . .” Nàng hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không dừng lại động tác, cái miệng nho nhỏ vẫn cố hết sức di động trên dưới, đầu lưỡi phấn hồng cũng nghịch ngợm trêu chọc.
Rất nhanh, nàng phát hiện bụng dưới của mình truyền đến một loại cảm giác ngứa ngáy, nhiệt tình bị hắn yêu chiều không ngừng từ giữa hai chân nàng chảy ra.
“Ta cũng muốn nếm thử nàng một chút.” Thủy Tàn Tâm nghịch ngợm nói.
“A!” Nàng kêu lên một tiếng, thân thể nhỏ nhắn đã bị hắn lật qua, nàng ở trên hắn, hai chân kéo qua hai bên đầu hắn.
“Không được. . . . . .” Nàng thẹn thùng gọi. Hiện tại hết thảy của nàng không có chút nào cất giữ đã hiện ra ở trước mặt hắn.
Thủy Tàn Tâm Uyển Như một dã thú đói khát, bàn tay vuốt ve cái mông nhỏ rất tròn của nàng, cánh hoa của nàng gần sát như thế, hắn thậm chí có thể ngửi thấy được mùi thơm mê người của nàng.
Hắn không nhịn được hôn lên, đầu lưỡi ấm nóng tựa như dâm thú tham lam đòi hỏi ái dịch ngọt ngào, trêu chọc nàng phải kêu thành tiếng.
“A. . . . . .” Nguyệt Quang giãy dụa thở gấp, trong miệng không ngừng ê a than nhẹ, mắt khép hờ, mái tóc tán loạn, thoạt nhìn như một nữ yêu xinh đẹp.
“Ngươi ngươi ngươi. . . . . .” Nàng ngay cả nói cũng không biết nên nói như thế nào rồi, chỉ lo lau sạch cái gì đó trên mặt mình.
Thủy Tàn Tâm kéo nàng qua, lấy chăn nhẹ nhành lau mặt nàng, khóe miệng nàng, “Nàng thật giỏi!” Hắn hôn mặt nàng, như muốn biến nàng thành bảo bối thương yêu của mình.
Nguyệt Quang không trả lời hắn. Lý trí lại trở về với nàng, hiện tại nàng không thể cùng hắn nói chuyện, cũng không muốn nhìn hắn.
“Ta muốn ôm nàng ngủ một giấc.” Hắn đem nàng kéo xuống, để cho nàng ỷ lại dựa vào lồng ngực của hắn.
Nguyệt Quang không thể tin được từ đầu đến cuối mình lại ngoan ngoãn phục tùng lời của hắn. . . . . . Nàng dựa vào hắn, lắng nghe tiếng tim đập kia.
Mặc dù hắn không có tiến vào thân thể nàng, nhưng, nàng cảm thấy mình không còn trong sạch nữa.
Nàng nhắm hai mắt, rất muốn đi tắm một lần nữa, đem mùi của hắn cũng xúc cảm này tấy sạch.
Bất quá lòng nàng biết rõ, trí nhớ của nàng đã sớm đem tất cả vừa rồi khắc ghi.
Nàng tự nói với mình, hết thảy đều là vì báo ân. Nếu như nàng không hy sinh, thì ŧıểυ thư phải chịu đựng.
Không biết thế nào, vừa nghĩ tới ŧıểυ thư cùng hắn, trong lòng nàng có chút khó chịu. . . . . .
Nàng biết mình không nên suy nghĩ lung tung, nhưng là nàng không thể không thừa nhận, nàng thật không muốn ŧıểυ thư cùng hắn làm chuyện thân mật như thế, ngay cả nghĩ đến hai người ở chung một chỗ cũng đã làm nàng ghen.
Nàng làm sao vậy?
Nguyệt Quang còn đang phân tích tâm tình của mình, một tiếng ngáy nhẹ thu hút chú ý của nàng ── hắn cư nhiên ngủ thiếp đi.
Cũng tốt. Nàng không cần lập tức đối mặt hắn, có thể có thời gian điều chỉnh mình, ngẫm nghĩ kĩ tâm tư không thể chấp nhận được của mình. . . . . .
Cơn buồn ngủ từ từ chiếm lấy nàng, làm mí mắt nàng cũng dần dần trở nên nặng nề, đi hắn tiến vào một đẹp ngọt ngào.
Trước khi ngủ, nàng còn nói với mình tuyệt đối không thể động tâm với sơn tặc này, cũng phải tận lực kéo dài, không để cho hắn đoạt lấy mình.
Nhưng là, nàng trăm triệu không nghĩ tới, sau chuyện ngày hôm nay, khuôn mặt tuấn mỹ tà mị kia đã khắc sâu vào trong lòng nàng.
Nàng đã không còn nữa ……. ŧıểυ nha hoàn đơn thuần lúc trước, lòng của nàng không biết đã thất lạc nơi đâu. . . . . .
Áp trại ŧıểυ nha hoàn 2. Rõ ràng vừa mới biết thôi mà sao thân ảnh của ngươi đã chiếm giữ suy nghĩ của ta?
Mà ngay cả ta không có khả năng cự tuyệt. . . . . .