Ở nhà tù Phụng Kinh, hắn nói năng lưu loát, khí thế bức người, dọa đám người kia không dám hé nửa lời, khác hẳn với tên thái giám đang la hét om sòm trước mắt.
Chử Yến dời kiếm đi ngay khi tay Trường Phúc sắp chạm vào lưỡi kiếm.
Trái tim treo lơ lửng của Ngụy Nguyên cuối cùng cũng rơi xuống đất, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tai Thái tử lại đặc biệt thính, ngay cả âm thanh nhỏ bé này hắn cũng nghe thấy.
Chử Yến quay đầu nhìn nàng với vẻ âm trầm đáng sợ.
Ngụy Nguyên không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát khí ập đến.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, lùi lại một bước, cung kính quỳ xuống, hạ giọng nói: "Ngụy Nguyên, con gái của Hộ bộ Thị lang, bái kiến Thái tử điện hạ."
Giọng nói của cô nương nhẹ nhàng, êm dịu, không hề khó chịu.
Trái lại, còn có chút dễ nghe.
Chử Yến cúi đầu nhìn nàng hồi lâu, tay cầm kiếm đột nhiên giơ lên, một luồng kình phong xẹt qua không trung, thanh kiếm đâm thẳng vào một cây trúc bên ngoài vườn hoa, cây trúc lập tức gãy làm đôi.
Chử Yến quay đầu, hỏi Trường Phúc: "Tên nhát gan Hộ bộ Thị lang kia, mà lại nuôi dạy được một cô nương bình tĩnh trước nguy hiểm như vậy sao?"
Trường Phúc: "..."
Nuôi dạy được hay không hắn không biết, nhưng trước mặt cô nương này sao có thể nói cha người ta là kẻ nhát gan?
"Ngụy cô nương bình tĩnh trước nguy hiểm, đó là bởi vì Điện hạ nhân từ." Trường Phúc mặt không đổi sắc nói dối một cách vô cùng thản nhiên.
Chử Yến liếc nhìn hắn một cái rồi khịt mũi, xoay người định quay về phòng.
Một tiếng ve kêu đột ngột vang lên, sắc mặt Chử Yến vừa mới dịu đi lại lập tức u ám.
Hắn nhìn chằm chằm Trường Phúc với vẻ mặt khó coi, nghiến răng nói: "Giết!"
Bên tai Ngụy Nguyên lập tức ong ong, giết?
Không phải đã định tha cho nàng rồi sao, tại sao còn muốn giết?
Vì nàng run nhẹ, máu trên cổ nhỏ xuống đất.
Trường Phúc nhanh mắt nhìn thấy, vội vàng giải thích: "Giết ve, ve sầu."
Nếu dọa cô nương này ra bệnh, danh tiếng của Điện hạ sẽ càng tệ hơn.
Ngụy Nguyên: "..."
Nàng nhắm mắt lại, tâm trạng rối bời.
Chử Yến cũng nhìn thấy giọt máu trên mặt đất, hắn do dự một lúc rồi chậm rãi tiến lại gần Ngụy Nguyên.
Xem ra, cũng không phải là thật sự không sợ hắn.
Chử Yến từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay chấm nhẹ vào máu, rồi lật bàn tay nhìn giọt máu trên đầu ngón tay giữa, giọng điệu cực kỳ lười biếng: "Là người nhà Hộ bộ Thị lang, hẳn là biết tự ý xông vào biệt viện của Cô là tội chết, nói, đến đây làm gì."
Sau đó không đợi Ngụy Nguyên trả lời, hắn dùng ngón tay dính máu đó nâng cằm Ngụy Nguyên lên, buộc nàng phải quay đầu lại, âm trầm đe dọa: "Nếu nói không vừa ý, Cô sẽ chôn cả nàng lẫn ve sầu dưới gốc trúc đó."
Ngụy Nguyên bị ép nhìn cây trúc bị gãy làm đôi ở đằng xa, hàng mi dài không ngừng run rẩy.
Nàng đã đánh giá thấp sự điên rồ của người này!
Nàng hối hận rồi.
Nàng không nên đến đây.
-
Ngụy Nguyên không biết nên nói với Chử Yến thế nào thì mới được xem là dễ nghe.
Nhưng nàng chắc chắn hắn nhất định không muốn nghe nàng nói dối, nếu không nàng sợ là mình sẽ thật sự phải an giấc ngàn thu cùng con ve sầu xui xẻo kia ở đây mất.
Từ cây hòe già kia đi đến đây, trong lòng nàng đã đại khái hiểu rõ những gì nàng nhìn thấy trước mặt không phải ảo ảnh, nàng thật sự đã quay về thời điểm mọi chuyện còn chưa xảy ra, lúc này cơn đau nhói ở cổ, cùng với vị Thái tử trước mặt sẵn sàng lấy mạng nàng bất cứ lúc nào, càng khiến nàng tin chắc vào điều này.
Đã thật sự được sống lại một lần, vậy thì nàng đương nhiên phải nắm chắc cơ hội, không thể cứ thế mất mạng ở đây được.
Nhưng nói thật, nàng phải nói như thế nào đây?
Nói rằng nàng đã trải qua một lần sinh tử, hồn phách phiêu bạt nhiều năm rồi mới trở lại nhân gian sao?
Vậy thì đối với thế nhân mà nói, kẻ bị điên không phải Chử Yến, mà là nàng mới đúng.
Nơi này, cũng sẽ trở thành nơi chôn cất nàng.
Không thể nói dối, lời thật lại không càng thể nói.
Ngụy Nguyên nhất thời im lặng.
Trường Phúc thấy nàng im lặng hồi lâu, lại thấy cổ nàng máu me đầm đìa, liền động lòng trắc ẩn, nhỏ giọng hỏi: "Ngụy cô nương có phải đi nhầm đường rồi không?"
Trường Phúc xuất phát từ thiện ý, nhưng lời này của hắn lại giống như đào hố cho Ngụy Nguyên.
Ở Phụng Kinh, có rất nhiều người chưa từng thấy chân dung của Thái tử, nhưng không có ai không biết vị trí biệt viện của Thái tử ở Hương Sơn, vì tránh cho khách hành hương đi lạc vào, cho nên hai bên đường đều trồng đầy cây thường xanh, để biểu thị nơi này là cấm địa, không có lệnh của Thái tử, kẻ nào xâm nhập vào đây sẽ chết.
Cho dù không nhận ra cây thường xanh, thì cây hòe già trăm tuổi kia cũng không thể không nhận ra, nếu không thì hai chữ "cấm địa" ở bên trong con đường nhỏ cũng phải nhận ra chứ.
Nếu Ngụy Nguyên dám nói đi nhầm đường, nhất định là nàng nói dối.
Nếu nói không phải, vậy chính là cố ý đến đây.