Sau khi Ngụy Niên nhận ra Thái tử đang thực hiện lời hứa dạy mình cưỡi ngựa, nàng không khỏi có chút chết lặng. Hắn thật sự không phải người thường, người bình thường sao có thể vào lúc thế này mà vẫn có tâm trí dạy người khác cưỡi ngựa chứ?
Ngụy Niên im lặng một lát rồi hỏi: "Khi nào thì được xem là bước đường cùng?"
Điều kỳ lạ là nàng vậy mà vẫn có tâm trí để học, có lẽ nàng cũng không phải người thường. Dù sao thì, nàng cũng từng làm ma rồi.
"Ví dụ như, trước khi con ngựa nhảy xuống vách đá phía trước, nàng có thể thử nhảy khỏi ngựa, may ra còn giữ được toàn thây." Chử Yến nói bằng giọng lạnh nhạt.
"Ta có thể bỏ ngựa bất cứ lúc nào, còn sống chết của nàng thì nằm cả ở sợi dây cương trong tay nàng đấy."
Tiểu thư khuê các suýt chút nữa đã chửi thề.
Nàng cố sống cố chết nuốt ngược vào trong, vội vàng quay đầu ngựa lại lần nữa, nghiến răng nói: "Không có con đường nào bình thường à."
Lần này, Chử Yến im lặng một lúc, sau khi xử lý xong một tên thích khách đuổi theo mới trả lời nàng: "Có."
"Nhưng không cản nổi việc con ngựa cứ muốn nhảy xuống vực."
Ngụy Niên ngẩn ra một lúc rồi mới hiểu ý hắn.
Lúc này, nàng đã tạm thời thoát ra khỏi nỗi sợ hãi, mới có tâm trí để quan sát con đường xung quanh. Quả nhiên, nàng nhìn thấy một con đường lớn khá rộng rãi...
Nàng mím môi, khi con ngựa lại định rẽ vào lối rẽ, nàng đã quen tay mà kéo nó trở về con đường chính.
"Nó không biết đường hay là không biết rẽ?"
Ngựa có biết rẽ hay không thì nàng không rõ, nhưng nàng từng nghe câu "ngựa quen đường cũ".
Vậy tại sao con ngựa này cứ nhất quyết chạy về phía vách đá?
Chử Yến nghe ra được lời oán trách của cô gái, bèn cúi đầu nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng, rồi không chút do dự mà đâm ngược thanh kiếm về phía tên thích khách đang đuổi tới.
Thật trùng hợp, Ngụy Niên dường như cảm nhận được ánh mắt của Chử Yến, liền theo phản xạ mà quay đầu lại. Thế là, máu tươi bắn thẳng vào mặt, nhuộm đỏ nửa bên má nàng.
Ngụy Niên lập tức cứng đờ người.
Chử Yến lại ung dung nhìn nàng, không hiểu sao, nhìn nàng thế này lại thấy thuận mắt hơn nhiều.
Thái tử đã chuẩn bị sẵn sàng để thưởng thức sự kinh hoàng sắp tới của cô gái, nhưng không ngờ rằng, Ngụy Niên chỉ ngây ra trong giây lát, rồi liền đưa tay lau đi vết máu bên mắt, chuyên tâm đối phó với sợi dây cương.
Màu đỏ chói mắt tương phản với khuôn mặt trắng nõn, tạo nên một vẻ đẹp vừa tan vỡ lại vừa yêu mị.
Chử Yến nhếch môi, hứng thú trong mắt càng lúc càng đậm, đến cả giọng nói cũng không còn lạnh lùng như trước: "Nó biết đường, cũng biết rẽ, nhưng nàng kéo chặt như vậy, nó chỉ tưởng nàng muốn dẫn nó cùng xuống địa ngục thôi."
Ngụy Niên đột ngột nhìn về phía đầu ngựa đang bị nàng kéo đến ngẩng lên: "..."
Cứ thế này, có vẻ như nó chỉ có thể đi thẳng được thôi.
Ngụy Niên lặng lẽ nới lỏng tay một chút. Chẳng phải hắn bảo phải kéo cho chặt sao, nàng đương nhiên đã dùng hết sức bình sinh rồi.
Chử Yến tiếp tục bồi thêm một nhát: "Nếu không phải Tiểu Lang tính tình tốt, nó đã phát điên từ lâu rồi."
Ngụy Niên chột dạ không dám lên tiếng nữa.
Nhưng, tại sao một con ngựa lại tên là Tiểu Lang?
Nếu như Trường Phúc biết được thắc mắc của nàng, nhất định sẽ nói cho nàng biết, chỉ vài ngày trước, con ngựa này còn có tên là Tiểu Kiếm.
Có lẽ vì ở quá gần cái chết, Ngụy Niên đã bộc lộ thiên phú cưỡi ngựa phi thường, chẳng bao lâu sau đã nắm được một vài bí quyết.
Tiếng chém giết phía sau không biết đã ngừng lại từ lúc nào, mấy ám vệ được để lại xử lý thi thể thích khách, những ám vệ còn lại cũng đã đuổi kịp.
Thoát khỏi sự truy sát của thích khách, Ngụy Niên học hỏi càng thêm chăm chú. Có lẽ Chử Yến thấy nàng chuyên tâm như vậy, nên thỉnh thoảng cũng chỉ cho nàng vài điểm mấu chốt.
Tuy rằng Thái tử chẳng bao giờ nói được lời nào dễ nghe, nhưng kể từ khi quen biết tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên hai người họ hòa hợp với nhau đến thế.
Khi đi ngang qua một rừng trúc, hương thơm trong lành, dễ chịu lan tỏa khắp không gian. Cảm nhận làn gió mát lướt qua mặt và hương trúc quấn quýt quanh mình, Ngụy Niên bất giác cong môi cười.
Thì ra cuộc đời, lại có thể thú vị đến thế này.
Trước đây, thế giới của nàng chỉ gói gọn trong khoảng sân nhỏ ấy, còn bây giờ, dường như nàng đã cảm nhận được một cách sống hoàn toàn khác.
Một cách sống, mang tên tự do.
Đúng lúc đó, Chử Yến cúi đầu xuống, vừa hay thoáng thấy trên nửa bên má dính đầy máu tươi của nàng, lại đang nở một nụ cười rạng rỡ đến chói mắt.
Thái tử: "....."
Người đời đều nói hắn điên, nhưng hắn lại thấy nữ tử này cũng chẳng hề kém cạnh. Có tiểu thư khuê các bình thường nào sau khi trải qua một trận kinh hoàng như vậy mà còn có thể cười được cái kiểu này không chứ?
Có điều, cũng là một kẻ đáng thương.
Ở Bắc Lãng, nơi mà các môn như mã cầu và cưỡi ngựa bắn cung rất thịnh hành, vậy mà một vị đích nữ của Thị lang phủ sống đến mười sáu năm lại chưa từng chạm vào ngựa. Chuyện này nói ra, có lẽ chẳng ai tin nổi.
Con ngựa sau khi thoát khỏi sự kìm kẹp của dây cương, đã thuận lợi quay về chuồng ngựa ở biệt viện. Lúc dừng lại, nó còn ấm ức hí lên một tiếng.
Ngụy Niên cảm nhận được dường như nó đang oán trách mình, trong lòng không khỏi thấy áy náy, bèn nhẹ nhàng vỗ về đầu nó và xin lỗi: "Xin lỗi nhé, hôm nay sẽ cho ngươi một bữa thịnh soạn."
Chử Yến đang định xuống ngựa thì sững người.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô gái đang tựa mình trên lưng ngựa, dịu dàng dỗ dành nó, và trong ánh mắt bất giác đã ánh lên một nét cười.
Lấy thức ăn của hắn để dỗ ngựa của hắn, trên đời này chắc cũng chỉ có mình nàng mới dám làm vậy.
Tô Cấm đã chờ sẵn ở đây từ lâu. Vừa trông thấy cảnh này từ xa, nàng ấy đã vội vàng tiến lại gần.
"Điện hạ có sao không ạ?"
Tô Cấm đã hầu hạ bên cạnh Thái tử nhiều năm, nên chỉ cần liếc mắt một cái là biết hôm nay hắn lại gặp thích khách.
Chử Yến quăng kiếm cho thị vệ vừa chạy tới: "Không sao."
Tô Cấm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang nhìn Ngụy Niên. Đúng lúc đó, Ngụy Niên cũng quay đầu lại, Tô Cấm vừa thấy vết máu trên nửa khuôn mặt của nàng thì giật mình kinh hãi: "Ngụy nhị cô nương bị thương rồi!"
Ngụy Niên còn chưa kịp trả lời, Chử Yến đã nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa. Còn lại một mình trên lưng ngựa, trong lòng nàng không khỏi có chút hoảng hốt. Ngay lúc nàng đang luống cuống không biết phải làm sao, Chử Yến đã vỗ một phát vào mình ngựa và nói: "Tự mình đi dạo một vòng đi."
Con ngựa lập tức vọt đi.
Ngụy Niên sợ đến mức mặt mày tái mét, vội vàng nắm chặt dây cương, hai chân đạp vững vào bàn đạp yên ngựa.
Từ phía sau, giọng nói thản nhiên của Thái tử vọng tới: "Phải rèn sắt khi còn nóng, như vậy mới nhớ lâu được."
Ngụy Niên: "..."
Sao lúc nãy mình không kéo hắn cùng nhảy xuống vực luôn cho rồi