Áo Tơ Vàng

Chương 30: Trần Lương

Trước Sau

break

Kế hoạch ở Hương Sơn có trục trặc hắn ta đã sớm biết, chỉ là không tin vào suy đoán của phụ thân và mẫu thân.

Niên Niên là người quy củ biết lễ nghĩa nhất, chưa từng ở riêng với nam nhân bên ngoài, làm sao hiểu được tình cảm nam nữ gì chứ, vả lại nàng mới gặp Thái tử một lần, sao có thể có tư tình với Thái tử!

“Ân huệ lớn như vậy, lẽ ra phải đến tận nơi cảm tạ, hai ngày này ta sẽ mang lễ vật đến biệt viện Hương Sơn tạ ơn.”

Ngụy Niên sao có thể không nghe ra ý dò xét của Ngụy Hằng, nàng nén lại cơn ớn lạnh trong lòng, nhanh chóng ngước mắt nhìn Ngụy Hằng một cái, ánh mắt đó mang theo vẻ yêu kiều và e lệ của thiếu nữ: “Vậy thì làm phiền huynh trưởng rồi.”

Ánh mắt Ngụy Hằng hoàn toàn tối sầm lại, bàn tay giấu sau lưng nắm chặt thành quyền.

Ngụy Trình đứng ở phía sau cùng, vừa hay thu hết cảnh này vào đáy mắt.

Hắn khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng nhất thời lại không nói rõ được là chỗ nào.

Ngụy Hằng đè nén sự khó chịu trong lòng, trên mặt không còn nụ cười: “Trời tối rồi, ta đưa Niên Niên về.”

Hàng mi dài của Ngụy Niên khẽ động, lúc này nàng không muốn ở riêng với Ngụy Hằng!

Ở trước mặt người này, nàng vẫn chưa có cách nào che giấu được hận ý trong lòng, nếu ở riêng với hắn ta, hắn ta nhất định sẽ nhìn ra manh mối.

“Ta vừa mới mời Ngũ đệ tối nay đến Hạnh Hòa Viện dùng bữa, huynh trưởng có muốn đi cùng không?”

Ngụy Niên sau khi bị bệnh một lần vào một năm trước, thì không mấy khi đến tiền viện dùng bữa, ba bữa một ngày đa phần là do phòng bếp nhỏ của Hạnh Hòa Viện đưa tới.

Đương nhiên, đây là do Kiều thị ra chủ ý.

Một nhà của bọn họ hòa thuận dùng bữa, có nàng là người ngoài ở đó còn phải diễn kịch cho nàng xem, chi bằng cứ nhân lần nàng bị bệnh đó, thêm cho Hạnh Hòa Viện một cái phòng bếp nhỏ.

Ngụy Hằng thờ ơ nhìn về phía Ngụy Trình: “Ồ? Vậy sao?”

Chuyện Niên Niên mỗi tháng đưa bạc cho Ngô di nương không giấu được hắn ta, nhưng đối với hắn ta mà nói đây cũng không phải chuyện gì lớn, có điều nếu để mẫu thân biết thì Niên Niên chắc chắn sẽ bị phạt, nên hắn ta đã âm thầm ém chuyện này xuống.

Mọi chuyện của Niên Niên đều không qua được mắt hắn ta, vậy mà bây giờ hắn ta lại không biết, từ lúc nào, Niên Niên và Ngụy Trình lại có quan hệ thân thiết như vậy!

Ngụy Trình ngước mắt nhìn Ngụy Niên một cái, im lặng một lát rồi nói: “Nhị tỷ thấy thân thể đệ quá yếu đuối, nhất thời sinh lòng thương cảm, nên mời đệ đến Hạnh Hòa Viện dùng bữa.”

Tuy hắn không rõ nội tình, nhưng cũng nhìn ra được, Nhị tỷ đang cố ý tránh né Ngụy Hằng.

Hắn vẫn luôn ghi nhớ lòng tốt của Nhị tỷ, lúc này dù biết rõ sẽ khiến Ngụy Hằng không vui, vẫn thuận theo lời Nhị tỷ mà nói.

Quả nhiên, Ngụy Trình vừa dứt lời, ánh mắt Ngụy Hằng nhìn hắn càng thêm lạnh lẽo.

Nhưng thiếu niên vẫn thẳng lưng, cúi đầu lặng lẽ chịu đựng.

Ngụy Niên thấy Ngụy Trình như vậy, không dưng sinh ra một cỗ tức giận, nàng ngước mắt nhìn Ngụy Hằng, cười nhạt nói: “Đã đến giờ cơm tối ở tiền viện rồi, huynh trưởng vẫn nên qua đó trước đi, nếu không mẫu thân nhất định sẽ trách ta giữ chân huynh trưởng mất.”

“Ta biết huynh trưởng vì lo lắng cho vết thương của ta nên mới đặc biệt đến đây một chuyến, nhưng xin huynh trưởng yên tâm, ta không sao cả.”

Giọng Ngụy Niên vẫn dịu dàng như trước, sự u ám trong đáy mắt Ngụy Hằng mới hơi giảm đi.

Hắn ta cưng chiều vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cho Ngụy Niên, ôn hòa nói: “Niên Niên không sao là tốt rồi, vậy lát nữa ta lại đến thăm Niên Niên.”

Ngụy Niên nghiến răng, mỉm cười gật đầu: “Được.”

Lúc Ngụy Hằng sắp đi, lại nhìn Ngụy Trình một cái thật sâu.

Lòng Ngụy Niên lập tức trầm xuống.

Chỉ cần Ngụy Trình không phạm vào điểm mấu chốt của Ngụy Văn Hồng, trong lòng ông ta vẫn còn quan tâm đến Ngụy Trình. Mọi việc Kiều thị làm, ông ta không phải không biết, chỉ là cảm thấy không ảnh hưởng gì lớn nên mắt nhắm mắt mở cho qua. Ngụy Hằng cũng biết rõ chuyện này.

Cho nên vào lúc này, Ngụy Hằng tạm thời sẽ không nảy sinh sát tâm với Ngụy Trình, nhưng hôm nay nàng đã mượn cớ Ngụy Trình để từ chối hắn ta, cũng không biết hắn có dùng thủ đoạn gì để gây khó dễ cho hắn ta không.

Đợi Ngụy Hằng đi xa rồi, nụ cười trên mặt Ngụy Niên đã hoàn toàn biến mất.

"Nhị tỷ?"

Ngụy Trình tiến lên một bước, khẽ gọi một tiếng.

Ngụy Niên quay đầu nhìn thẳng vào hắn, hồi lâu sau mới nói: "Ngũ đệ theo tỷ đến Hạnh Hòa Viện dùng bữa tối."

Ngụy Trình mấp máy môi, đáp: "Vâng."

Hắn đã nhận chuyện này trước mặt Ngụy Hằng rồi, nên không thể không đi.

Chỉ là, làm thế này thì Kiều thị sẽ biết được, nhất định sẽ trút giận sang Nhị tỷ.

Ngụy Niên liếc mắt liền nhìn ra nỗi lo lắng của Ngụy Trình, cười nói an ủi: "Không sao, chúng ta đi thôi."

Ra khỏi lương đình, Ngụy Niên lặng lẽ liếc nhìn gã sai vặt đang đợi ở cách đó không xa.

Nàng nhớ, gã sai vặt thân cận của Ngụy Trình tên là Trần Lương.

Muốn làm gì đó dưới mí mắt Ngụy gia thì bắt buộc phải có tâm phúc của riêng mình, mà muốn bảo vệ Ngụy Trình, bên cạnh hắn cũng phải có người đáng tin cậy mới được.

"Hắn theo A Trình từ nhỏ à?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc