Áo Tơ Vàng

Chương 28: Xem hắn như đệ đệ

Trước Sau

break

Nhưng một người như vậy, sau khi nàng vào tù, lại đến quỳ gối trước Ngụy Văn Hồng, chịu gia pháp cũng không hề hé răng một lời.

Đương nhiên, những chuyện này đều là Ngụy Ngưng nói cho nàng biết trước mộ nàng.

Nàng ta còn nói, những người đứng về phía nàng, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Đông Tẫn là vậy, Ngụy Trình là vậy, phủ Thịnh An quận chúa cũng vậy.

Ngụy Trình chết còn thảm khốc hơn cả Đông Tẫn.

Sau khi chịu gia pháp, trên đường về viện đã bất cẩn rơi xuống hồ, chính là cái hồ trước mắt này. Lúc được phát hiện, người đã sưng phù cả lên.

Trong mắt Ngụy Niên lóe lên tia sáng yếu ớt, nếu nàng biết những thiện ý cỏn con đó của mình sẽ khiến hắn mất mạng, nàng nhất định sẽ không đến gần hắn.

Mặc dù bây giờ cuộc sống khó khăn, nhưng sau khi trưởng thành cũng có thể tìm được một con đường sống, sau này chia gia tài, cũng coi như có chút hy vọng.

Ngụy Niên càng đến gần bóng dáng gầy yếu trong đình, bước chân càng thêm nặng nề.

Nếu tính theo ngày nàng vốn phải vào tù, thì hắn chết chính vào mấy ngày này.

Mười lăm tuổi, chính là lúc thiếu niên hăng hái phơi phới, vậy mà hắn lại mãi mãi dừng lại ở năm đó.

Nước hồ ban đêm rất lạnh, lúc hắn rơi xuống, chắc hẳn cũng rất tuyệt vọng nhỉ.

Bất cẩn rơi xuống nước ư?

Hừ, lừa quỷ chắc.

Ồ, mà lúc đó nàng chính là quỷ thật.

Ngụy Trình dường như cảm nhận được có người phía sau, quay người lại nhìn thấy Ngụy Niên thì hơi sững sờ, sau đó cúi người hành lễ: "Nhị tỷ."

Gió hồ thổi qua, làm tà áo của thiếu niên tung bay, càng khiến hắn trông thêm gầy yếu mỏng manh.

Ngụy Niên cũng không nói rõ được tâm trạng lúc này là gì, là áy náy, là thương tiếc, hay là cả hai.

Nàng tiến lên nhẹ nhàng đỡ hắn dậy: "Ngũ đệ không cần đa lễ."

Ánh mắt Ngụy Trình rơi trên bàn tay trắng như ngọc đang đỡ cổ tay mình, một lát sau mới dời đi, hắn đứng thẳng người nhìn Ngụy Niên, trong mắt mang theo sự nghi hoặc rõ ràng.

Con đường này là đường hắn phải đi qua để về viện, nàng đến đây lại phải đi đường vòng rất xa, hơn nữa đi tiếp về phía trước chỉ có chỗ ở của hắn. Cho nên, nàng là cố ý đến tìm hắn.

"Sức khỏe của Ngũ đệ không tốt, gió đêm sắp nổi lên rồi, vẫn nên ít đến bờ hồ thôi." Giọng Ngụy Niên dịu dàng nói.

Ngụy Trình bèn gật đầu: "Cảm ơn Nhị tỷ quan tâm, đệ nhớ rồi."

Thiếu niên không tỏ ra tự ti cũng chẳng kiêu ngạo, mang theo một cảm giác xa cách, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ vì nàng mà ra mặt. Nhưng thật trớ trêu, hắn lại vì nàng mà mất mạng.

Vậy nên, đôi khi nhiều chuyện vẫn không thể chỉ dùng mắt để nhìn.

Ngụy Niên nghĩ đến đây, sắc mặt càng thêm dịu dàng: "Bài vở hôm nay thế nào, có gặp phải vấn đề khó nào không?"

Ngụy Trình lại sững người.

Trước đây lúc nàng đưa tiền cho di nương mà tình cờ gặp hắn, cũng sẽ hỏi một câu như vậy, nhưng không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy thái độ của nàng đối với hắn hôm nay có chút không giống.

Ngụy Trình không do dự nhiều, giọng điệu bình tĩnh đáp lời.

Thiếu niên hơi cúi đầu, trông cực kỳ ngoan ngoãn, trái tim Ngụy Niên càng thêm mềm mại.

Hắn tuy không phải đệ đệ ruột của nàng, nhưng trong lòng nàng lại xem hắn như đệ đệ ruột. Bất kể sau này nàng báo thù Ngụy gia thế nào, đều sẽ bảo vệ hắn.

"Sau này nếu gặp chuyện khó khăn cứ đến tìm tỷ." Ngụy Niên dịu dàng nói: "Sau này, tỷ gọi đệ là A Trình được không?"

Ý muốn thân cận của Ngụy Niên quá rõ ràng, khiến Ngụy Trình rất không hiểu.

Nàng là đích nữ của Kiều thị. Trước đây thương hại hắn mà lén đưa tiền bạc đã là trái ý Kiều thị rồi, chẳng qua đó đều là lén lút sau lưng Kiều thị nên còn đỡ. Nhưng bây giờ lại công khai đến gần hắn, nàng không sợ Kiều thị biết rồi sẽ trút giận lên nàng sao?

Hơn nữa, tình cảnh của nàng trong phủ cũng không tốt đẹp gì.

Thiếu niên vẫn chưa giỏi che giấu cảm xúc của mình, đôi mắt đen láy đã bộc lộ hết những gì hắn đang suy nghĩ.

Ngụy Niên bất giác mỉm cười: "Đừng sợ, sau này có tỷ tỷ ở đây, nhất định sẽ bảo vệ A Trình chu toàn."

Mắt Ngụy Trình sáng lên, nhìn Ngụy Niên chăm chú.

Hôm nay, nàng dường như xinh đẹp hơn hẳn, đặc biệt là khi cười, vạn vật dường như đều mất đi màu sắc.

"A Trình?"

Ngụy Trình đột nhiên hoàn hồn, nhận ra mình thất thố, vội vàng cúi đầu, vành tai hơi ửng hồng đáp một tiếng: "Vâng."

Ngụy Niên nhìn dáng vẻ vừa bối rối vừa ngoan ngoãn của thiếu niên, nụ cười nơi khóe môi càng sâu hơn.

"Niên Niên."

Đột nhiên, một giọng nói phá vỡ sự ấm áp trong đình.

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một vị công tử áo gấm, thân hình cao ráo, khí chất như ngọc đang đi về phía đình.

Ngụy Trình cúi đầu xuống, lặng lẽ lùi lại một bước.

Nụ cười trong mắt Ngụy Niên, trong nháy mắt biến mất.

 

 

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc