Lúc Ngụy Niên tỉnh dậy đúng vào hoàng hôn, ánh tà dương xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, tạo thành những đốm sáng loang lổ, nơi tầm mắt chạm đến đều là màu vàng ấm áp, vô hình trung xua tan đi khí lạnh cô tịch trong sân.
Sắc ấm tràn ngập khiến khóe môi Ngụy Niên từ từ cong lên.
Nhờ ơn trời thương xót, ban cho nàng thêm một lần được sống, lần này, nàng nhất định phải sống thật tốt, sống theo sở thích, ý muốn của bản thân, không bao giờ bị tình thân giả dối của Ngụy gia ràng buộc, áp bức nữa.
Ngụy Niên đón ánh tà dương, từ từ ngồi dậy dựa vào gối, cách lớp màn sa khẽ gọi một tiếng. Tiểu nha hoàn hầu hạ ngoài cửa nghe tiếng liền đi vào, nhưng không dám trực tiếp tiến lên, mà dừng lại sau tấm bình phong, cúi người thỉnh an: "Cô nương an."
Ngụy Niên liếc nhìn đối phương, mới nói: "Vào đi."
"Vâng."
Tiểu nha hoàn đáp lời xong, bước vào đứng nghiêm chỉnh bên ngoài màn sa, không hề ngẩng đầu nhìn ngó, tỏ ra có chút câu nệ bất an.
Ngụy Niên nhớ ra, tiểu nha hoàn trước mắt tên là Đông Tẫn.
Người hầu trong Hạnh Hòa viện gần như đều do Kiều thị sắp xếp, chỉ có một người, là do chính nàng xin về.
Đó chính là Đông Tẫn.
Nàng dường như nhớ lại đó là một mùa đông lạnh giá, nàng ra ngoài tìm con mèo bị lạc, vô tình đi đến sân của người hầu, nhìn thấy Đông Tẫn đang co ro trên giường.
Tiểu nha đầu bị bệnh, bệnh rất nặng, co rúm người run rẩy trong một chiếc chăn cực mỏng. Nàng tiến lên gọi nàng ấy, nàng ấy gắng gượng mở mắt, đôi môi run rẩy, đáng thương nhìn nàng, một câu cũng không nói nên lời.
Nàng trách hỏi bà quản sự trong sân, đối phương nói lúc mua về người đã ốm yếu rồi, mới mấy ngày đã thấy không ổn, sợ tiền mất tật mang cũng có mời lang trung đến xem, nhưng kết quả chẩn đoán là phải tốn rất nhiều tiền mới chữa được.
Trong phủ tự nhiên sẽ không bỏ ra quá nhiều tiền bạc để chữa bệnh cho một tiểu nha hoàn mới mua về, liền để người ở đó tự sinh tự diệt.
Thế là năm đó, Ngụy Niên bất chấp tuyết đông ra ngoài, không tìm thấy mèo, lại mang về một nha đầu còn đáng thương hơn cả mèo.
Ngụy Niên quả thực đã tốn rất nhiều tiền mới chữa khỏi bệnh cho Đông Tẫn.
Lúc tiểu nha đầu khỏi bệnh thì mùa đông lạnh giá đã qua, nàng liền ban tên Đông Tẫn, ngụ ý mùa đông suýt nữa đã mang nàng ấy đi đã qua rồi, nàng ấy sẽ đón nhận cuộc sống mới.
Đông Tẫn sau đó liền ở lại Hạnh Hòa viện, nhưng vì bên cạnh nàng đã có Xuân Lai, nên Đông Tẫn vẫn luôn cùng một tiểu nha hoàn khác là Thu Ảnh hầu hạ bên ngoài phòng, rất ít khi đến trước mặt nàng.
Nàng trước đây chỉ nghĩ là một tiểu nha đầu nhút nhát, không thích nổi bật, bây giờ mới đại khái hiểu ra, có lẽ là Xuân Lai đã ngấm ngầm chèn ép nàng ấy.
"Năm đó, em mấy tuổi?" Ngụy Niên nhẹ giọng hỏi.
Đông Tẫn sững người một lát, mới nhận ra Ngụy Niên đang hỏi gì, vội cung kính đáp: "Bẩm cô nương, năm cô nương mang nô tỳ về, nô tỳ bảy tuổi."
"Bảy tuổi." Ngụy Niên lẩm bẩm: "Đã nhiều năm rồi."
Đông Tẫn vội nói: "Tám năm một tháng mười hai ngày."
Ngụy Niên ngẩn ra, rồi bật cười: "Em nhớ kỹ thật đấy."
Đông Tẫn nghe vậy liền quỳ xuống, nghiêm túc nói: "Là cô nương đã cho nô tỳ cuộc sống mới, nô tỳ tự nhiên phải mãi mãi ghi nhớ ân tình của cô nương."
Mãi mãi ghi nhớ ân tình của cô nương.
Nụ cười bên môi Ngụy Niên dần dần tan đi.
Đông Tẫn quả thực đã nói được làm được.
Ngụy Niên từng nhắc đến trước mộ nàng, Đông Tẫn không tin nàng giết người, đã cầu xin đến trước mặt Kiều thị, quỳ mấy ngày liền làm suy sụp thân thể, bệnh chết.
Vốn dĩ đã là một tiểu nha đầu cha mẹ đều mất, cô đơn không nơi nương tựa, không có nàng, Ngụy gia ai lại bỏ tiền ra chữa bệnh cho nàng ấy, huống chi còn là cầu xin thay nàng, Ngụy gia càng không thể dung thứ cho nàng ấy nữa.
Cái mạng mà nàng nhặt về trong mùa đông lạnh giá đó, cuối cùng cũng đã trả lại cho nàng.
"Đứng dậy đi."
Hồi lâu sau, Ngụy Niên nhẹ giọng nói.
Nàng đã trở về rồi, Đông Tẫn liền không còn bơ vơ không nơi nương tựa nữa.
"Thay y phục, trang điểm cho ta."
Đông Tẫn vừa đứng dậy, liền vì lời này của Ngụy Niên mà mặt lộ vẻ vui mừng.
Trước đây có Xuân Lai cô nương ở đây, nàng ấy không thể đến gần người cô nương được. Hôm qua đột nhiên nghe tin Xuân Lai cô nương bị sói ăn thịt, nàng ấy liền rất lo lắng cho cô nương. Cô nương coi trọng Xuân Lai cô nương vô cùng, đột ngột gặp phải tai ương này, không biết cô nương sẽ đau lòng đến mức nào.
Nhưng Thu Ảnh tỷ tỷ lại cảm thấy đây là một cơ hội.
Xuân Lai cô nương mất rồi, bên cạnh cô nương không còn nha hoàn thân cận, đương nhiên sẽ phải chọn một trong hai người bọn họ. Nhưng Thu Ảnh tỷ tỷ thân thiết với Xuân Lai cô nương hơn, cũng được lòng cô nương hơn nàng ấy, nên nàng ấy không dám mơ tưởng nhiều. Lại không ngờ, hôm nay cô nương lại gọi nàng ấy đến hầu hạ bên cạnh.
Đông Tẫn chưa từng hầu hạ gần gũi, cũng không có ai dạy nàng ấy, chỉ từng nhìn thấy Xuân Lai làm từ xa, đại khái biết nên làm những gì, nhưng động tác rất không thành thạo, chỉ riêng việc thay y phục đã tốn rất nhiều thời gian.
Trong lòng Đông Tẫn thấp thỏm không yên, không kìm được lén nhìn sắc mặt Ngụy Niên qua gương đồng, lại vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Ngụy Niên. Nàng ấy chưa kịp phản ứng, liền thấy Ngụy Niên dịu dàng mỉm cười, an ủi nàng ấy: "Không vội, cứ từ từ."
"Vâng."