Bên ngoài, Trường Phúc nhỏ giọng đáp: "Tiểu Thập Cửu đang lau kiếm cho Điện hạ."
"Lau cái gì mà lau, cứ thế lấy máu tự mình cứa cổ đi!" Chử Yến toàn thân tỏa ra khí lạnh âm u, nghiến răng nói.
Trường Phúc: "..."
Hắn không nói gì, lặng lẽ đi theo sau Chử Yến.
Ngụy Nhị cô nương này thật có bản lĩnh, Điện hạ lúc nãy vào còn tốt lắm, mới một lúc mà đã chọc giận Điện hạ đến thế này.
"Phạt quỳ, chép kinh thư, đánh tay, cái nào cũng không thiếu! Bảo Kiếm Nhất trông chừng cho ta!" Quả nhiên, rất nhanh lại nghe thấy Chử Yến gầm lên: "Đồ ngu ngốc!"
Trường Phúc: "... Vâng vâng vâng."
Điện hạ thật sự tức giận rồi, vậy mà quên mất hôm nay Kiếm Nhất đã đổi tên.
Chỉ là, phạt quỳ, chép kinh thư, đánh tay...
Hình phạt của ám vệ khi nào lại biến thành thế này?
Ngụy Niên nghe đến đây cũng sững sờ.
Nàng đột nhiên nhớ tới thiếu niên có ánh mắt trong veo xuất hiện trong phòng nàng không lâu trước đó...
Lúc này Ngụy Niên đã đoán được Chử Yến gọi Thập Cửu hẳn là ám vệ bắt cóc nàng đến đây, cũng hiểu được có lẽ khi Chử Yến ra lệnh đưa nàng đến, ám vệ đã hiểu sai ý.
Ngụy Niên ngẩn người một lúc, dần dần cúi đầu dùng tay che mặt.
Hôm nay đúng là mất mặt quá rồi.
"Cái người trong phòng cũng phạt chung!"
Tuy Thái tử đã đi xa, nhưng giọng nói tức giận vẫn truyền đến.
Ngụy Niên chậm rãi ngẩng đầu: "..."
Người trong phòng?
Là nói nàng sao?
Không lâu sau, Trường Phúc dẫn theo mấy cung nữ nối đuôi nhau bước vào.
Có người bưng y phục, có người bưng bồ đoàn, còn có kinh thư, thước ...
Ngụy Niên chậm rãi nhìn Trường Phúc: "..."
Trường Phúc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám ngẩng đầu: "Nô tài Trường Phúc, phụng ý chỉ của điện hạ, mời Ngụy Nhị cô nương thay y phục."
Nói xong hắn ra hiệu im lặng với cung nữ phía sau, cung nữ bưng y phục liền bước lên, hầu hạ Ngụy Niên thay đồ.
Ánh mắt Ngụy Niên lướt qua cây thước, lặng lẽ thay y phục cung nữ.
Tuy Ngụy Văn Hồng và Kiều thị không thích nàng, nhưng cũng chỉ là lạnh nhạt và phớt lờ, rất ít khi phạt nàng, ngay cả việc quỳ từ đường cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, gia pháp đương nhiên cũng chưa từng chịu, không phải vì bọn họ có chút chân tình với nàng, mà vì nàng không phải người nhà họ Ngụy, bọn họ đối với mọi việc của nàng đều không quan tâm, tự nhiên sẽ không nghiêm túc dạy dỗ nàng.
Và nàng cũng không ngờ rằng, loại hình phạt giống như gia pháp này, nàng lại phải chịu ở biệt viện của Thái tử.
Sau khi thay xong y phục, Ngụy Niên khẽ gật đầu với Trường Phúc: "Làm phiền công công rồi."
Trường Phúc cúi đầu liếc qua đôi chân trần trắng nõn của Ngụy Niên đang đặt trên sàn gỗ, nhìn cung nữ hầu hạ thay đồ: "Sao không chuẩn bị giày tất?"
Cung nữ cúi người đáp: "Biệt viện không có giày tất mới."
Cung nữ không nói rõ, nhưng Trường Phúc đã hiểu.
Con gái nhà quan thường được nuôi dưỡng cẩn thận, đối với đồ dùng cá nhân cũng rất cầu kỳ, y phục bên ngoài còn có thể dùng đồ cũ của cung nữ, nhưng tất đi chân, dù sao cũng không nên dùng đồ cung nữ đã mặc qua cho nàng.
Trường Phúc thầm thở dài, Tiểu Thập Cửu hôm nay bị phạt một trận cũng không oan.
Nửa đêm nửa hôm thế này cũng không biết bảo người ta mặc quần áo chỉnh tề, cứ thế quấn chăn mang đi, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Cũng không biết cơn giận của Điện hạ đêm nay khi nào mới nguôi, nếu cứ quỳ cả đêm như vậy, e là sẽ bị cảm lạnh.
Mắt hắn đảo một vòng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói với cung nữ bên cạnh: "Tô Cầm cô nương, ta nhớ Điện hạ còn tất mới?"
Tô Cầm là thị nữ thân cận của Thái tử, phụ trácháo cơm sinh hoạt thường ngày, cũng là một trong hai người có thể nói chuyện trước mặt Thái tử.
Nghe vậy, nàng ta cúi đầu nhìn đôi chân trần trắng nõn của Ngụy Niên đang đặt trên sàn gỗ, khẽ đáp một tiếng rồi quay người đi lấy.
Ngụy Niên lại có chút thụ sủng nhược kinh, đợi Tô Cầm lấy tất trắng đến, nàng bối rối nói: "Đây là đồ dùng cá nhân của Điện hạ, ta..."
Tô Cầm biết nàng đang lo lắng điều gì, mỉm cười ôn hòa, nói: "Không sao, Điện hạ sẽ không để ý đâu."
Ngụy Niên thấy nàng ta thần sắc bình tĩnh như vậy, liền biết nàng ta cũng giống như Trường Phúc là lão nhân bên cạnh Chử Yến, nên không từ chối nữa.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Ngụy Niên quỳ ngay ngắn trên bồ đoàn.
Trường Phúc và Tô Cầm nhìn nhau, đều im lặng.
Điện hạ chỉ nói phạt Ngụy Nhị cô nương chung, nhưng không nói kêu ai tới phạt.
Cô nương trước mắt xinh đẹp như hoa sen mới nở, ai nhìn cũng mềm lòng vài phần, làm sao nỡ xuống tay.
Ngụy Niên lại không biết hai người đang do dự, nàng nghĩ, lát nữa còn phải chép kinh thư, không thể đánh tay phải, liền đưa tay trái ra phía trước.