"Đó là lý do sự việc trở nên thế này" Tối hôm đó, Thương Tịnh ngồi xếp bằng trên giường, báo cáo với Hứa Oánh Oánh, cô kết thúc báo cáo bằng câu hỏi, "Có phải mình rất vô dụng không?"
Hứa Oánh Oánh khoa trương, thở dài một tiếng, "Cũng không thể nói vậy, dưới tình huống đó làm gì có mấy người phụ nữ có thể giữ vững mặt trận chứ" hẳn là loại đàn ông mật ngọt chết ruồi cộng thêm lời tỏ tình chân thành mà.
Hai cô gái im lặng một hồi lâu, sau đó Hứa Oánh Oánh lên tiếng hỏi, "Vậy cậu định thế nào?"
"Mình... Rất phân vân" Thương Tịnh dừng lại, "Nói thật, ở nước D mình đã được chứng kiến cảnh tượng động đất tan cửa nát nhà, lại trả qua một đường sống chết, sau khi về nhà, mình đã hiểu ra rất nhiều chuyện, mình cho rằng chỉ cần một hạnh phúc giản đơn là tốt rồi, mình cũng đã hạ quyết tâm không thương anh ấy nữa, nhưng không ngờ anh ấy lại cố chấp như vậy... Cũng chẳng ngờ được mình lại... Không kiên trì..."
Hứa Oánh Oánh lên tiếng, ra hiệu để cô nói tiếp
"Mình không muốn trốn tránh thêm nữa, nếu trái tim của mình đã hướng về anh ấy, vậy thì hãy cứ đường đường chính chính thử một lần đi, dù sao lần này không còn rào cản thân phận lộn xộn kia nữa, hai đứa mình, đơn giản là nắm tay và yêu nhau thế thôi, có thể như thế thì thật tốt... Mình nghĩ vậy đấy, nhưng mình lại sợ suy nghĩ này của mình là sai lầm, vì thế, mình muốn hỏi ý kiến cậu..." Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn.
Hứa Oánh Oánh trầm tư suy nghĩ trong giây lát mới nói, "Duyệt, mình cũng cảm thấy suy nghĩ của cậu không hề sai đâu, quẳng hết tất cả mấy cái quan niệm sang một bên đi, trò chơi tình yêu này không phải có hai người, một nam một nữ hay sao? Hai nguời các cậu bây giờ đã tỉnh ngộ rồi, mình nghĩ sẽ đi được rất xa đấy"
"Thật sao?" Khóe môi Thương Tịnh không tự chủ nhếch lên.
"Song dù trong lòng cậu nghĩ vậy nhưng bề ngoài không nên quá tốt với anh ta..." Cô nàng quân sư quạt mo đang định bày kế thì chuông cửa nhà Thương Tịnh vang lên, Cố Thùy Vũ nói hôm nay có việc nên không tới được, lẽ nào là Diêm Dũng?
Thương Tịnh buộc lòng xen ngang lời Hứa Oánh Oánh, "Hình như nhà mình có khác, lần sau nói chuyện tiếp nhé"
Cô cúp máy đi ra ngoài thì ông Thương đã mở cửa, vì khuất bóng nên cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo gọn gàng, tay xách hai chiếc túi đứng trước cửa.
"Chú Thương, chú ăn cơm chưa?"
Người đàn ông kia lên tiếng, ông Thương cẩn thận nhìn kỹ lại một lần, không phải là Cố Thùy Vũ đây sao? Ông Thương định thần nhìn mái tóc rủ xuống của anh, rồi ông nghiêng người cho anh vào nhà, ông hỏi bằng giọng nghi hoặc, "Tiểu Cố, cháu đây là..."
Thương Tịnh cũng thấy thật kỳ quái, trông anh bớt đi vẻ trưởng thành chín chắn nhưng lại trẻ trung ra vài phần, giờ cô mới để ý trong tay anh xách thứ gì đó, cô nhìn vào mắt anh đúng lúc anh đang dịu dàng cười nhìn cô, anh làm cho trái tim cô đập loạn nhịp trong giây lát.
Khi bọn họ đã yên vị, Cố Thùy Vũ khẽ hắng giọng, từ tốn giải thích mục đích mình tới, "Chú Thương, nhờ phúc của chú, tối hôm qua cháu và Thương Tịnh đã chính thức thiết lập mối quan hệ rồi ạ"
Gương mặt của Thương Tịnh lập tức đỏ bừng, chẳng khác gì núi lửa bùng nổ. Anh, anh dám dùng tới chiêu này!
"Tuy cháu vẫn đang nằm trong thời kỳ cần theo dõi nhưng cháu vẫn cảm thấy nên chính thức tới thăm nhà mình một lần, nếu không cháu lại trở thành đứa không biết điều mất" Cố Thùy Vũ khẽ cười, anh thoáng nhìn qua Thương Tịnh, "Xin chú hãy yên tâm giao cô con gái quý báu này cho cháu, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, cháu sẽ không để cô ấy phải chịu tủi thân"
Trước đây, khi Cố Thùy Vũ cưới Chu Vân, anh chỉ gặp người nhà họ Chu đúng một lần lúc đính hôn, mà lại còn là do bị cưỡng ép, bố anh nếu chứng kiến cảnh tượng lúc này chắc tức tới nỗi hộc máu mất. Hóa ra, không phải do con trai ông không làm, mà phải xem chuyện này con trai ông có sẵn lòng làm hay không.
Ông Thương rất hài lòng với cách làm của anh, nhưng đồng thời ông cũng không khỏi thầm lo lắng, đấu với một người đàn ông như anh, cả ông cộng thêm con gái vào cũng không phải đối thủ.
Rõ ràng bọn họ chỉ vừa mới gật đầu đồng ý tìm hiểu nhau, sao giờ đã như đang dắt mối trước khi kết hôn vậy ta? Thương Tịnh ngượng tới nỗi không nói nên lời.
"Tiểu Cố à, hai người ở bên nhau là chuyện tốt, chuyện đã qua chúng ta đừng nhắc tới nữa, hai đứa cứ hòa thuận bên nhau nhé, cháu đừng khiến Tiểu Tịnh phải buồn nữa, Tiểu Tịnh cũng đừng nổi nóng với Tiểu Cố biết chưa" Ông Thương trăm mối cảm xúc đan xen, ông có cảm giác như mình đang gả con gái đi vậy,
"Cháu biết, tính nết cô ấy có thế nào cũng không sao cả, cháu chấp nhận hết ạ" Cố Thùy Vũ cười nói
Thương Tịnh lườm anh một cái
Cố Thùy Vũ làm như không nhìn thấy, anh mỉm cười mở túi xách, lấy từ trong chiếc hộp bằng gỗ đàn hương chắc khắc tinh ảo ra một chiếc ấm tử sa thạch biều, từ nắp ấp tỏa ra màu sắc êm dịu "Chú Thương, đây là thứ cháu nhờ người mang từ Bắc Kinh về, nó thuộc về thời đại Càn Long gì đó, cháu thấy nó không tệ nên tạm thời mang tới làm quà ra mắt, hi vọng chú đừng chê nhé" Cái ấm thạch điều này Cố Thùy Vũ đã cho người "nuôi" rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng nó cũng phát huy được công dụng của mình
*Nuôi ấm tử sa: -tin/nuoi-am-tu-sa
Người không hiểu thị trường chỉ cần nhìn bảo bối này cũng nhận ra được giá trị của nó, ánh mắt ông Thương không thể rời khỏi ấm trà mộc mạc mà đơn giản, thân ấm vừa lộng lẫy vừa sáng bóng, ông nói liến thoắng, "Cái này quá quý giá, chúng không nhận được, không thể nhận được"
Cố Thùy Vũ đáp, "Chỉ là một cái ấm thôi mà, dù sao tặng cho một người yêu thích trà đạo thì mới có thể phát huy được công dụng của nó, nếu ở trong tay cháu thì chắc nó bị vứt vào xó mất, như thế mới là đáng tiếc chú ạ"
Thương Tịnh muốn lên tiếng nhưng bàn tay đang đặt trên ghế sofa của cô bị ai đó lén lút nắm lấy làm trái tim của cô đập loạn nhịp, cô lập tức quên mất mình định nói gì.
Buông tay. Cô nói thầm, sợ ông Thương trông thấy cảnh thân mật này
Cố Thùy Vũ cười, chăm chú nhìn cô, bàn tay anh càng càn rỡ nắm thêm một lúc mới ung dung thả ra, anh nói, "Chú Thương, thật ra cháu muốn nhờ Thương Tịnh giúp chút chuyện, bây giờ cô ấy có thể ra ngoài với cháu một lúc được chứ ạ? Buổi tối cháu sẽ đưa cô ấy về"
"Hửm?" Ông Thương khó khăn lắm mới dứt mắt ra khỏi ấm tử sa được, "Đương nhiên có thể, nhớ về sớm là được, Tiểu Cố, hay là cháu vẫn nên đem chiếc ấm này về..."
"Chú nói thế không được rồi, làm gì có chuyện đã tặng quà còn lấy về chứ, thế cháu xin phép đi đây ạ" Cố Thùy Vũ đứng dậy, quay về phía Thương Tịnh, "Em có cần lấy túi xách không?"
"Đi đâu?"
"Đi rồi biết"
Một lát sau, hai người ra khỏi cửa, đứng trước cửa hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người lộ ra ý tứ khó nói
"Đi thôi" Cố Thùy Vũ cúi đầu cười khẽ
"Vâng" Không biết tại sao trái tim Thương Tịnh lúc này cứ đập thình thịch, thình thịch. Rõ ràng anh không phải là người bạn trai đầu tiên, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên co hẹn hò, tại sao cô lại có phản ứng mãnh liệt tới thế?
"Nắm tay chứ?" Cố Thùy Vũ giơ tay ra, hỏi cô bằng giọng đó là chuyện đương nhiên
Thương Tịnh vội ho khan một tiếng, cô không muốn anh nhận ra rằng mình đang mất tự nhiên, cô dứt khoát giơ tay ra, song khoảnh khảnh chạm vào lòng bàn tay anh, cả người cô như có dòng diện tê rần chạy qua
Khóe môi Cố Thùy Vũ nhếch lên, ngón tay anh cù cù vào mu bàn tay cô, giọng nói không tự chủ trở nên dịu dàng, "Đi thôi"
"Vâng"
Hai người chậm rãi dắt tay nhau đi ra chỗ đỗ xe mãi tới lúc Cố Thùy Vũ phải mở cửa xe thì mới buông ra, Thương Tịnh chắp tay sau lưng, cô cảm thấy bàn tay mình nóng rần lên, mặt cũng nóng theo.
Lên xe, cô cố gắng tìm chủ đề nói chuyện để bản thân có vẻ tự nhiên một chút, "Hôm nay sao trông anh lại hiền lành thế này?" Cô chỉ chỉ vào quần áo và đầu tóc anh. Không những anh để tóc tự nhiên không vuốt gel mà quần áo cũng đổi thành kiểu âu phục nhẹ nhàng, trông anh trẻ hơn thường ngày hẳn vài tuổi.
Cố Thùy Vũ vừa quẹo xe, vừa nói, "Chẳng phải là muốn để lại ấn tượng tốt cho bố vợ sao?"
Lần trước bố cô bảo anh là "Cứ gọi tôi là anh, chứ gọi chú tôi không nhận nổi" khiến anh sốc mất một thời gian, hôm nay chính thức tới nhà chào hỏi, ông lại thêm một câu là "Cậu quá già không xứng với con gái tôi", rồi đuổi anh về, chắc anh nôn ra máu mất. Chẳng qua, anh vì muốn đề cao hình tượng chững chạc trong công việc nên mới thế thôi, chứ anh còn trẻ lắm mà.
"Ai là bố vợ anh chứ?" Thương Tịnh cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình mãi không hạ xuống được
"Tương lai, tương lai" Cố Thùy Vũ trả lời lấy lệ
Cái anh chàng này... Thương Tịnh không nói lại nổi
Dọc đường đi, hai người trò chuyện đôi chút, Cố Thùy Vũ kể cho Thương Tịnh chuyện sáng nay, đương nhiên, người kể khác nhau nên câu chuyện cũng không giống nhau, phiên bản của anh là thế này, "Hai thằng nhóc kia muốn thừa nước đục thả câu, anh chỉ nói một chữ, cút" Phiên bản này của anh chính là nhằm mục đích làm nổi bật lên khí phách anh dũng của Cố đại gia anh.
"Sao bọn họ lại khiêu khích anh như thế?"
Cố Thùy Vũ suy nghĩ một lúc, "Năm ấy anh đang vào thời kì nổi loạn, tính khí nóng nảy, nhìn cái gì cũng không thấy vừa mắt, hai thằng nhóc kia chỉ xách một cái gậy to mà nghĩ đánh được anh, thế là vừa đúng lúc anh tìm được nơi để trút giận"
"... Bọn họ nhỏ hơn anh vài tuổi, thế mà anh cũng xuống tay được hả?"
"Bọn họ có vũ khí mà!" Cố Thùy Vũ lập tức giải thích rõ tình hình *địch mạnh ta yếu*, "Vả lại, bọn họ lấy hai chọi một!"
Thương Tịnh không nói gì, anh chàng này vớ vẩn thật đấy, mà hai người kia cũng chẳng tốt đẹp gì, "Ừm, được rồi, thực lực tương đương" Cô làm một câu cho có lệ, rồi cô lại hỏi, "Anh vừa mới nói bọn họ lấy gì để thừa nước đục thả câu?" Anh nói chẳng rõ ràng gì cả
"Không có gì, bọn họ nắm trong tay nguồn tài chính nên muốn anh cầu xin bọn họ bỏ vốn đầu tư" Cố Thùy Vũ nói qua loa
"À"
Khó khăn lắm mới được ở một mình với cô, Cố Thùy Vũ không thích mấy nói về mấy cái chuyện cặn bã này, thế là anh lại vòng vo đổi chủ đề.