Những hàng xóm xung quang đều thi nhau chúc mừng, cha Thương cũng vui vẻ phát thiệp mời cho mọi người, dặn bọn họ nhất định phải đến tham dự. Mọi người nhìn thấy địa điểm đãi khách, liền cảm thấy ngốc, sao khách sạn này chưa từng nghe tên qua vậy, là mới khai trương sao? Ở đâu vậy?
Cha Thương nói: “Là thế này, con rể tôi chỉ có mấy ngày nghỉ phép, bọn chúng còn định đi tuần trăng mật nữa, cho nên dự định sắp xếp trong một ngày, nên đã thuê một chiếc máy bay, mời mọi người đến Bắc Kinh tham dự buổi tiệc mừng, sau đó lại đưa mọi người về đây.”
“Lão Thương à, ông đang nói giỡn phải không.” Mọi người phát hiện ông càng ngày càng vui tính rồi.
“Có phải giỡn hay không, tới lúc đó mọi người sẽ biết thôi, đều là trong ngày nghỉ lễ, mọi người có thời gian nhất định phải đến nhé.”
Cha Thương lúc đầu không đồng ý với cách làm này, ông cho rằng như vậy quá phô trương rồi, Cố Thùy Vũ mới nói riêng với ông: “Vì thân phận của con, sau này có thể sẽ không có cách nào đi du lịch riêng với Thương Tịnh nữa, nên con hy vọng có thêm thời gian để bên cạnh cô ấy, nếu như tổ chức hôn lễ ở hai nơi, quá phiền phức rồi ạ. Ba hãy giải thích với bà con làng xóm giùm con, chúng ta sẽ trả cho họ vé máy bay đi lại, nếu họ muốn ở Bắc Kinh chơi thêm hai ngày, chúng ta cũng ra tiền luôn.”
Cha Thương nghĩ nghĩ, lại nói: “Những bà con bên đây đều nghèo khổ, sau khi việc của Thương Minh xảy ra ba cũng không đảm bảo họ sẽ nghĩ ngợi gì nữa, nếu như sau này họ đều tìm con giúp đỡ thì...”
“Nếu như đã là xui gia với nhau, con đương nhiên giúp được sẽ giúp, ai mà không dựa vào mối quan hệ mà thăng tiến chứ? Nói không chừng sau này chúng ta còn có việc cần họ giúp đỡ đấy.”
Cha Thương cảm thấy những lời này của anh là dỗ ông an lòng thôi, với thực lực của nhà họ Cố, còn cần đến bọn họ giúp đỡ sao.
Thực tế đã chứng minh rằng suy nghĩ của Cố Thùy Vũ là chính xác. Tạ Di Lan chính là một ví dụ điển hình.
Từ lúc Thương Tịnh dọn đi, Đặng Hiểu Húc lập tức chia tay với cô ta, cô ta nhất thời nhìn rõ được mọi việc, lòng tự trọng của bản thân bị tổn thương nghiêm trọng, lúc này mới phát hiện bản thân mình không là gì cả. Có một đoạn thời gian cô cảm thấy bế tắc, cuối cùng vẫn là Thương Tịnh nói rõ với cô, đã phân tích rất nhiều vấn đề cho cô biết, cô mới từ từ bước ra khỏi bóng đen này, từ đó cố gắng học tập, những người khác có hỏi thăm về Cố Thùy Vũ cô đều không hé nửa lời, những người khác đang hẹn hò yêu đương thì cô chuyên tâm đọc sách, năm nào cũng đạt được học bổng, hơn nữa còn đạt được danh xưng “Đệ nhất mĩ tài nữ”, người theo đuổi cô rất nhiều, cô lại không chấp nhận ai cả. Trong trường tiến cử cô ra nước ngoài du học, tiền tại trợ là do Cố Thùy Vũ chi trả, nguyên văn của Cố Thùy Vũ là: tiền này xem như là phí đầu tư, sau này tôi phải nhận được sự hồi báo từ cô, đừng làm mất mặt chị của cô. Không biết vì sao, Tạ Di Lan trong phút chốc nhưt hoát khỏi gánh nặng. Tận sâu trong đáy lòng, cô cho rằng Cố Thùy Vũ là mối tình đầu của mình, nhưng vào lúc đó cô đột nhiên hiểu ra rằng, mọi thứ của cô ta, đều vì cô ta là “em gái” của Thương Tịnh. Nếu bản thân an phận làm một “em gái” đúng nghĩa, có lẽ đường đời cô sẽ rộng rãi hơn nhiều. Sau khi hiểu rõ mọi thứ, cô cuối cùng cũng bước khỏi con đường thiếu nữ mơ mộng, trở về đúng với vị trí của mình, từ nước ngoài đạt được bằng tiến sĩ trở về, cô được sắp xếp vào công tác tại khoa nghiên cứu ung bướu của bệnh viện giỏi nhất nước, trải qua năm tháng, cô cuối cũng cùng có người yêu, cũng trở thành bác sĩ số một trong viện, y thuật lâm sàng của cô cũng nằm trong top trên thế giới.
Vào năm cô trở thành viện trưởng, cô đã giúp một người thực hiện ca phẫu thuật quan trọng nhất trong đời – là ca phẫu thuật cắt bỏ khối u của Thương Tịnh. Vốn dĩ Thương Tịnh chỉ làm buổi xét nghiệm toàn thân bình thường, nhưng sau đó cô tùy tiện nhắc đến trong người mình có một khối u lành tính, vì không có việc gì nên không muốn đụng đến dao kéo. Nhưng cô đột nhiên nghĩ đến bệnh tình của mẹ Thương Tịnh, cô lấy hồ sơ bệnh án của Thương Tịnh và mẹ Thương đi so sánh, sau khi đã kiểm tra cẩn thận rất nhiều lần, mới chứng thực rằng căn bệnh quái ác của mẹ Thương ngày trước có thể từ khối u lành tính chuyển hóa thành ác tính, hơn nữa loại khối u này có thể Thương Tịnh đã được di truyền rồi, cô lập tức chạy đi nói rõ với Thương Tịnh và Cố Thùy Vũ, Cố Thùy Vũ không nói nhiều lời, để cô trong hai ngày sắp xếp làm phẫu thuật. Sau khi đợi cô thông báo ca phẫu thuật vô cùng thuận lợi, Cố Thùy Vũ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ôm lấy cô. Sự chân tình đó truyền vào trong trái tim cô, là dịu dàng biết bao, cô cười rất vui vẻ, nói rằng, anh rể à, anh mất mặt quá rồi.
Sau đó cô thu thập rất nhiều bệnh án như vậy, sự suy đoán của cô đã được chứng thực, cô cũng vì thế đạt được nhiều lời bình tốt trong giới y học. Thương Tịnh cười nói cô là quý nhân của mình, cô chỉ mỉm cười, nói rằng, chị, chị nói ngược lại rồi.
Đương nhiên đây là chuyện của rất lâu về sau, tạm thời chúng ta sẽ không nhắc đến.
Cha Thương cùng với em gái mình đi sắm của hồi môn cho Thương Tịnh, họ vào trong thành phố, cô của Thương Tịnh hỏi: “Chúng ta mua trang sức bạch kim hay vàng đây?”
Cha Thương nghĩ nghĩ, “Vẫn là mua vàng đi, có thể giữ giá trị, hơn nữa tiểu Tịnh đeo vàng nhìn đẹp mắt.” Làn da của con ông trắng như vậy.
“Vậy mua một bộ sao?”
“Một bộ quá ít rồi, anh nghĩ rằng những thứ khác đều không cần mua, nhà họ Cố đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi, chúng ta liền mua chút vàng để họ cất giữ, tiểu Tịnh muốn đeo loại trang sức nào liền mang đi nhờ người ta đúc là được.”
Cô Thương trừng mắt nhìn ông, “Anh hai, anh thật giàu có! Anh có biết một miếng vàng trị giá bao nhiêu không?” Còn mua một ít nữa.
Cha Thương cúi đầu nói cho bà biết lương bổng của mình. Bây giờ ông cũng xem như là người giàu rồi, ông rõ ràng đã nói không cần tiền, nhưng Cố Thùy Vũ vẫn lén lút chuyển lương cho ông, có hôm ông ở ngân hàng tra tài khoản của mình, nhìn thấy mấy số 0 liền giật mình, sau đó mới biết là do Cố Thùy Vũ làm. Ông thật sự cảm thấy hoang mang, tiền lương một tháng lại nhiều như vậy, đâu có được. Cố Thùy Vũ bảo ông yên lòng, ông tuyệt đối xứng đáng nhận được số tiền này.
Cha Thương đã thử trả về cho anh nhiều lần đều không được, trong lòng ông chỉ nghĩ rằng xem như ông giữ tiền giùm cho bọn họ, dù gì số tiền này sau này đều thuộc về Tiểu Tịnh, cứ nghĩ vậy mới khiến ông an lòng trở lại.
Cô Thương giật mình, bà đúng là biết anh trai mình đã trở nên giàu có, nhưng không nghĩ lại giàu đến thế, Tiểu Tịnh quả thật đã gả cho một người chồng vô cùng giàu có!
“Số tiền này để chỗ anh cũng dùng không hết, chi bằng mua chút của hồi môn cho Tiểu Tịnh.”
Cô Thương vâng một tiếng, liền theo cha Thương bước vào tiệm vàng, bà nhìn đống trang sức trước mặt đến hoa cả mắt, sau cùng nhịn không được mới nói: “Anh hai, anh giữ một ít để em đầu tư nhé.”
“Được rồi, giữ lại cho em.” Cha Thương hào phóng lấy thẻ ra quẹt, làm một thổ hào thực sự.
Trước hôn lễ một ngày, Thương Tịnh và Cố Thùy Vũ trở về quê nhà, khi nhìn thấy đống của hồi môn thì không khỏi buồn cười, “ba, bây giờ ba thực sự giống mấy tay nhà giàu mới nổi rồi đấy!”
Cha Thương bĩu môi, “Những thư như ngọc hay tranh ba đều không am hiểu, nếu muốn trúng hàng giả thì biết làm sao? Con xem vàng thì thực tế biết bao.”
Cố Thùy Vũ cũng thấy vui, “Ba chúng ta là một con người thực tế.”
Những thứ khuyên tai, nhẫn, vòng tay này nên có đều có, người đàn ông bắt đầu liên tưởng, nếu những thứ này đeo trên thân thể ngọc ngà của cô thì quả thật chính là ngọc mạ vàng a! Nghĩ đến cũng khiến người ta muốn phạm tội… hay là tối nay thử một tí. Ánh mắt anh quỷ dị nhìn vế phía Thương Tịnh, Thương Tịnh liền run bắn cả người, “Anh lại đang nghĩ gì đấy!”
“Chuyện tốt.” Cố Thùy Vũ ôm cô hôn một cái.
Ăn cơm trưa xong, họ đến trước mộ mẹ Thương cúng viếng, Thương Tịnh và Cố Thùy Vũ cùng quỳ trước mộ, cha Thương một bên đốt giấy, một bên nói chuyện với mẹ Thương.
Mắt Thương Tịnh ướt đẫm, cô nói trong lòng, mẹ à, có phải mẹ cũng không nghĩ đến sẽ có ngày này không, để mẹ lo lắng mà đi, là con gái bất hiếu, bây giờ mẹ con thể an lòng rồi, con rất hạnh phúc.
Buổi chiều chị em của Thương Tịnh cũng lục đục đến, ngoại trừ 5 người bạn thời đại học, còn có mấy người bạn chơi từ nhỏ đến lớn, lại có thêm Hứa Doanh Doanh, Tạ Di Lan, Phù Hiểu, Lý Giản Tình, còn có người đã thề ngày mai sẽ đến – Kiều Kiều, nhìn trận thế là một đám chị em vô cùng hùng mạnh. Cố Thùy Vũ tuy rằng đã từng kết hôn qua, nhưng cũng chưa từng trải qua tình huống này, nhưng anh đã nghe nói về những chuyện thú vị trong hôn lễ của bạn Thương Tịnh, liền ngay đêm đó triệu tập anh em mình đến, trong khách sạn liền nói thẳng với họ: “Các cậu phối hợp với nhau tốt một chút, ai khiến tôi không cưới được vợ, tôi liền cho người đó cả đời không được sống tốt!”
Phương Châu đương nhiên cũng ở đó. Cố Thùy Vũ có quên ai cũng không quên gọi anh ta.
Phương Châu vốn dĩ không muốn tới, nhưng không biết sao lại có mặt. Thực ra lúc ở Bắc Kinh, anh đã tìm được cơ hội tỏ tình với Thương Tịnh, Thương Tịnh cũng đã từ chối anh ta rõ ràng. Thực ra hôm đó anh đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối rồi, nhưng cũng đã chuẩn bị đủ lý do để thuyết phục cô, nhưng cô lại nói rằng:
“Yêu một người quá cực khổ rồi, tôi cảm giác tôi và Cố Thùy Vũ như đã đốt cháy cả sinh mạng của tôi. Nếu như tôi và anh ấy chia tay, vậy tôi sẽ không còn tin vào tình yêu nữa, cũng không tin vào đàn ông nữa, tôi thà là ở một mình cả đời, cũng không nguyện ý đi chịu loại đau khổ này nữa.”
Sao lại có thể nói như vậy chứ, tình yêu chỉ có một lần, đàn ông chỉ có một người sao?
Nhưng mà từ đó về sau, cô không còn nhận lời mời từ anh nữa, cho dù là đi cả đám người cũng vậy.
Năm nay anh cũng kiếm được bạn gái mới, chỉ là hối hận vì đã để vuột mất cô, nhưng sâu trong lòng anh biết rằng, không phải anh đã để lỡ, mà là vị bọn họ hoàn toàn không có tia hy vọng nào cả.
Anh cứ nghĩ rằng Cố Thùy Vũ sẽ không biết tình cảm sâu đậm là gì, nhưng thấy anh ta trước mặt như tỏa ra tia sáng, anh cũng không còn gì để nói nữa.
Điều chỉnh tâm trạng của mình xong, anh lui về vị trí của mình, sáng sớm thức dậy ăn mặc chỉnh tề, cùng một đám anh em đi đón cô dâu, chỉ là anh không ngờ đến, bản thân lại có một ngày bị người ta giở trò.
Phù dâu của Thương Tịnh là những người bạn chơi từ nhỏ đến lớn, nhưng mà chị em chủ lực vẫn là Kiều Kiều và Phù Hiểu. Những người khác biết được lai lịch của họ liền hơi lo lắng, Kiều Kiều và Phù Hiểu lại mặc kệ. Kiều Kiều là loại người gì mọi người đều biết cả, Phù Hiểu nhìn thì không có bao nhiêu sức chiến đấu, nhưng lại là vợ của Đường Học Chính… tên nhóc đó, chưa từng chịu thiệt bao giờ, nếu như để hắn ta biết có người ức hiếp vợ mình, hắn nhất định sẽ trả lại gấp 10 lần… chỉ là vợ hắn ta không nên xuất hiện ở đây mới đúng… nhưng mà sự thật lại hiện ra trước mắt, đối phương dường như cũng có ý ra mặt cho chồng mình, liền nho nhã lịch sự hành hạ bọn họ đến nỗi…
Cố Thùy Vũ đã rất nhiều năm chưa từng náo qua như vậy, ổ bánh mì kẹp mù tạt dài như vậy bị ăn một ngụm ăn hết, thực sự là … khóc không ra nước mắt mà, sau đó uống một lon nước ngọt liền bắt đầu hít đất… anh không ngờ rằng Kiều kiều và Phù Hiểu lại là tổ hợp ăn ý như vậy.
Người nhà cô dâu và hàng xóm bên ngoài cửa xem náo nhiệt, trong phòng nhỏ chật ních người, cô Thương nhìn thấy Cố Thùy Vũ nóng đến cởi cả áo khoác, liền lo lắng nói: “Họ náo như vậy không sao chứ, Thùy Vũ liệu có giận không?”
Cha Thương xem đến đã mắt, cảm thấy như được trút giận vậy, ông phủi tay: “Không sao, nó không có nhỏ nhen như vậy đâu.”
Hàng xóm nhìn một đám trai xinh gái đẹp đùa giỡn qua lại, cũng vui vẻ cười ha ha.
Cuối cùng đợi đến khi Phỉ Ninh không tiếc tiền phát hết lì xì mở cửa, đám phù rể mới đến được cửa thứ hai.
Cố Thùy Vũ âm thầm thở phào, trong lòng nghĩ cưới một người vợ thật không dễ dàng, sau này phải càng nâng niu như bảo bối.
Nhưng từ giây phút anh bước vào cửa trông thấy Thương Tịnh, liền cảm thấy những gì vừa trải qua là vô cùng xứng đáng.
Cô dâu lúc nào cũng là người đẹp nhất, không có ai hơn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thương Tịnh ẩn dưới lớp voan, mặc một chiếc áo cưới hở vai, ôm lấy bó hoa ngồi ở đầu giường, ánh mắt ngọt ngào nhìn anh.
Trong giây phút đó anh tựa như quên cả hô hấp.
“Còn đứng đó làm gì, mau lên cướp người đi!” Đám anh em chơi đến hứng chí bừng bừng, vỗ mạnh lên người anh, chỉ sợ đám chị em lại nảy sinh chủ ý gì nữa.
“Aiz aiz aiz, đâu có dễ như vậy chứ, giày của cô dâu còn chưa tìm được mà!” Một đám chị em lại náo.
“À à, đúng rồi, tìm giày, tìm giày.” Mọi người vội vàng hành động.
Cố Thùy Vũ chỉ lo nhìn cô dâu thôi.
Thương Tịnh cũng nhìn anh chăm chú, cười nhẹ nói: “Nhìn cái gì đấy?”
“Nhìn vợ của anh.” Cố Thùy Vũ cười cười đi về phía cô, ánh mắt nóng bỏng chưa từng rời khỏi.
Cuối cùng Vũ Thành cũng từ rèm cửa tìm được chiếc màu đỏ, Cố Thùy Vũ nhận lấy, không cần đến bọn họ nhắc liền quỳ một bên gối xuống, nâng chân nhỏ của cô lên, yêu thương không dứt sờ vài cái, còn tự nhiên hôn lên.
Mọi người lại một trân náo nhiệt.
Sau khi mang giày vào cho cô, đám chị em vẫn không để anh đứng dậy, bắt buộc anh phải tỏ tình với cô.
Cố Thùy Vũ giở voan che mặt của cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng nói: “Bảo bối à, anh yêu em.”
Thương Tịnh nhất thời trăm mối cảm xúc lẫn lộn, cô nhanh chóng chớp chớp mắt, che đi giọt lệ, “Em cũng yêu anh.”
Hai người nhìn nhau cười, 4 cánh môi từ từ dán lên nhau.
Đợi sau khi chú rể rước cô dâu đi rồi, hàng xóm cũng náo nhiệt một trận, vợ của Trần Đông Sinh cười hi hi mở bao lì xì ra, định mua vài cây kẹo mút cho cháu mình, ai dè vừa mở ra xem, cư nhiên lại là tờ tiền lớn. Bà giật nảy mình, vừa rồi thấy phù rể phát hết xấp lì xì dày cộm kia, chẳng phải đến một hai vạn hay sao... đợi chút, có phải có bao một đồng có bao năm đồng hay không? Bà xoay người mở bao của những người khác ra xem, ai cũng giật mình, “Đây là lì xì mở cửa sao?!”
Lúc này có những người tiếc vì không đi xem náo nhiệt. Hàng xóm mới bắt lấy cha Thương hỏi cho rõ ngọn ngành, “Con gái nhà ông rốt cuộc gả cho người nào hả!”
“Không phải đã nói với các người rồi sao, gả một người làm quan đấy. Nhà anh ta chính là có chút tiền.” Cha Thương nói.
Lúc bắt đầu có một số người nói Thương Tịnh gả cho người đàn ông gìa đã qua một đời vợ, họ còn đang đợi xem trò cười của Thương Tịnh kìa, nhưng hôm nay xem ra, nếu như người chú rể chính là người đàn ông già đã ly dị vợ kia, thì họ có con gái cũng sẽ gả cho anh ta a!
“Mọi người có nể mặt đi Bắc Kinh ăn rượu mừng không? Nếu đi thì lát nữa sẽ có xe đến đón!”
“Ông nói thật sao?”
“Không có nói giỡn với các người.”
Đoàn xe rước dâu sau khi đảo một vòng liền đi ra sân bay gần nhất, Thương Tịnh trên xe hỏi lại quá trình anh bị đùa giỡn, vừa rồi trong phòng cô nghe đến trong lòng ngứa ngáy, cứ muốn chạy thẳng ra xem.
Cố Thùy Vũ nhéo mũi nhỏ của cô, “Chồng em bị người ta đùa giỡn em còn vui như vậy sao.”
“Em muốn nhanh chóng xem được đoạn phim đó.”
“Không cho xem.”
“Phải xem!”
“Vợ à, em thật đẹp.”
“Chồng à, anh thật đẹp trai.”
Hai người nhìn nhau cười, trao nhau một nụ hôn ngọt ngào.
Họ hàng và hàng xóm nhà họ Thương bán tin bán nghi lên xe, đến sân bay mới tin đây là sự thật.
Họ ăn nhiều tiệc cưới như vậy, đây là lần đầu ngồi máy bay đi a! Về kể cho người khác nghe, cũng không ai tin đâu... không được, phải chụp hình lại làm bằng chứng mới được. Thế là một đám người sau khi ngưỡng mộ và đố kỵ, liền hứng chí bừng bừng đi chụp ảnh.
Đội rước dâu sớm một bước đến Bắc Kinh trước, trên sân bay đã có hai hàng chiếc siêu xe đợi sẵn, trong đó có một nửa do Phù Hiểu dặn Đường Học Chính chuẩn bị, anh ngược lại vô cùng hào sảng đồng ý, điều kiện là để cô hành hạ chú rể đến vô cùng thê thảm mới thôi, lúc này Phù Hiểu mới biết Cố Thùy Vũ chính là người có thù với chồng mình, nói thực sáng nay cô còn có chút tâm tư muốn báo thù cho chồng mình đấy.
Đội ngũ từ Bắc kinh phong quang tiến vào nhà họ Cố, một hàng người còn có thời gian nghỉ ngơi, sau đó liền đến khách sạn làm lễ rước. Thương Tịnh vô cùng có kinh nghiệm mà thay đôi giày đế bệt, cũng chuẩn bị đôi giày tuyệt đẹp cho phù dâu, hai người thoải mái vui vẻ mà nghênh đón khách mời.
Lúc Cố Thùy Vũ đón khách mới phát hiện được một chuyện thú vị, chính là có mấy vị chú bác có chút gia hảo với nhà họ Cố, đã lâu không xuất hiện ở những buổi tiệc cũng có mặt tại đây, đang trò chuyện vui vẻ với cha Thương, hỏi ra mới biết họ đều là những thành viên trong câu lạc bộ, bình thường chơi rất thân với cha Thương, hôm nay cũng do ông mời đến, không thể không nói vị cha vợ này của anh có năng lực xã giao mạnh hơn cha anh nhiều.
Cứ như đánh xong một trận đánh vậy, tiệc tan, chú rể cô dâu lại bị náo thêm một trận, cuối cùng thì đưa vào động phòng. Thương Tịnh và Cố Thùy Vũ mệt đến nằm lì trên giường không muốn đứng dậy, hai người nghỉ ngơi một lát, Thương Tịnh nằm sấp trên giường nhìn nửa mặt của Cố Thùy Vũ, cô giương môi cười, trên mặt anh đặt lên một nu hôn,
“Chồng à”.
“Vợ.” Cố Thùy Vũ cũng hôn lên mặt cô.
“Chồng.”
“Vợ.”
Trong căn phòng dán chữ hỹ đỏ tươi trên tường vang đến tiếng cười khúc khích của cả hai người.