Phong Thác Hi xoay người lại, lập tức choáng váng, Lãnh Quan Ngữ vốn luôn điềm tĩnh cũng không kìm được như hít phải luồng khí lạnh.
Chỉ thấy gần trăm con điệp đủ màu huyễn lệ to lớn như trâu bay lượn trên đỉnh đầu, đất trời trống rỗng như bị chia cắt, mấy trăm con mắt quỷ dị phát ra màu xanh tím biếc giống như những đốm lửa dưới trời đêm.
Đàn bướm nhìn chằm chằm vào ba người nhưng không hề phát động tấn công.
Ba người nín thở định khí, chuẩn bị chống lại đàn bướm. Bầu không khí biến hóa kỳ lạ, không khí như cũng như bị ứ đọng lại.
Bỗng nhiên, đàn bướm đang rối loạn chợt tránh sang hai bên, một con hồ điệp toàn thân màu lam sắc nhẹ nhàng tiến đến, tư thái vô cùng ưu mỹ mềm mại uyển chuyển, hai cánh khẽ lay động, nhẹ nhàng phập phồng như sóng biển mênh mông xanh thẳm vô bờ, đôi mắt trên trán phát ra màu xanh thẫm loang loáng, giống như phong thái vương giả.
Đàn bướm dường như rất cung kính đối với hồ điệp màu lam này, theo sau con điệp yêu màu lam còn có hai con hồ điệp cũng to lớn như vậy, một con toàn thân đen kịt, con kia toàn thân trắng muốt, giống như là tả hữu hộ pháp. Râu bên trái của con màu đen rõ ràng là ngắn hơn ba tấc.
Ba người thấy đàn bướm dàn trận thế dường như đã được huấn luyện làm thành hai đội quân để chiến đấu, liền không kìm được đưa mắt nhìn nhau.
Thẩm Đa Tình đã có hơn mười năm trảm yêu trừ ma, cuộc đời đã từng gặp vô số tinh quái yêu ma, nhưng chưa bao giờ gặp phải loài điệp yêu đông đảo mà lại đẹp đẽ mỹ lệ huyền ảo xán lạn như này, lập tức trầm giọng nói:
- Trên người Lãnh hộ vệ còn lửa không?
Lãnh Quan Ngữ còn chưa trả lời, điệp yêu màu lam đột nhiên kích động vung cánh trái, mấy trăm con hồ điệp đang che phủ trên đỉnh đầu lập tức lao xuống, râu cứng, trảo sắc dày đặc giống như hàng trăm chiếc lưới chụp lớn sắc bén quay vòng trên không chụp xuống đầu ba người dưới mặt đất.
Thẩm Đa Tình vội vàng kết ấn thủ, song chưởng đặt trước ngực vẽ thành một luồng sáng bạc bao quanh ba người. Đàn điệp yêu chạm phải luồng sáng bạc lập tức bị một lực mạnh cứng ngắc dẩy bắn ngược trở lại.
Trong lòng Phong Thác Hi biết đây chính là kết giới mật tông trong truyền thuyết nhưng không biết có thể ngăn cản được bao lâu.
Lãnh Quan Ngữ lấy một nửa đoạn lửa ra, la lên:
- Ý Thẩm huynh là dùng hỏa công?
Thẩm Đa Tình vừa cởi áo khoác, vừa hét:
- Đúng vậy. Các ngươi cởi áo khoác ngoài ra châm lửa.
Lúc này, hai con hắc bạch điệp yêu ở phía sau con điệp yêu màu lam cũng lao xuống tấn công, mồm phun ra một luồng âm khí lạnh lẽo. Kết giới mà Thẩm Đa Tình trong lúc nóng vội vẽ ra trong nháy mắt đã bị phá tan, đàn điệp yêu lao xuống cực mạnh.
Phong Thác Hi vung kiếm tạo nên một luồng hàn khí, kiếm quang nghênh đón đàn điệp yêu. Thanh bảo kiếm này của hắn là do Nữ vương ban tặng, chém sắc như chém bùn, thế kiếm múa lên như loang loáng chém được hơn mười con bướm đang lao xuống, máu tươi bắn văng khắp nơi.
Cùng lúc đó, Lãnh Quan Ngữ dùng lửa đốt chiếc áo khoác của Thẩm Đa Tình đã được ném tới, thả người bay đến chỗ đàn bướm, tay phải múa đao bảo vệ quanh thân, tay trái cầm chiếc áo đã cháy rực quét ngang qua cánh của đàn bướm.
Lập tức một mùi khét lẹt tràn khắp nơi, cánh bướm bị lửa bén vào rụng tơi tả như mưa, điệp yêu từ giữa không trung đều rơi xuống.
Đột nhiên, con điệp yêu màu trắng đang công kích Thẩm Đa Tình bỗng quay đầu lại tập kích về hướng Lãnh Quan Ngữ, hai chi phía trước sắc bén lợi hại như móc câu chụp vào lưng Lãnh Quan Ngữ. Lãnh Quan Ngữ nghiêng người dùng chiếc áo cháy rực quăng vào đàn bướm bên trái, vào đầu con điệp yêu màu đỏ sậm ở ngay giữa.
Lãnh Quan Ngữ nhanh chóng quay lại nghênh đón con điệp yêu màu trắng, tay trái cầm râu của nó, tay phải cầm đao chém ngay đầu nó. Bạch điệp cuống quýt giơ hai chi lên đỡ, chỉ thấy máu tóe lên, hai chi đã bị chặt đứt.
Phía bên này, Thẩm Đa Tình bắn ngọn lửa rực từ trong lòng bàn tay, thân hình di chuyển nhanh như chớp đi vào trong đàn bướm đã loại bỏ hơn mười con điệp yêu, dưới chân đều là những phần còn lại của cánh, các chi đã bị đứt đoạn. Trên không trung vẫn có hơn hai mươi con hổ điệp yêu mị lắc lư chiếm cứ đỉnh đầu, không ngừng tấn công mạnh mẽ vào họ.
Bỗng nhiên, điệp yêu màu lam phát sinh một tiếng kêu thê lương kéo dài, hai cánh lớn dài rộng hơn ba trượng mở ra như buồm thuyền, trong rừng rậm nổi lên làn gió cuồng mạnh, cành rụng lá rơi cuồn cuộn không ngừng. Đàn điệp yêu bỗng nhiên như được cổ vũ lập tức phấn chấn lại một vòng tấn công mạnh xuống.
Ba người trên mặt đất bị gió thổi lung lay như sắp bị bay đi, hai mắt đau đớn không thể mở ra được, dưới chân cũng bị cơn lốc làm cho không đứng vững được.
Ngay trong nháy mắt, trong rừng rậm đen kịt đột nhiên xuất hiện một luồng kim quang mạnh, cắt gió chém mây như tia chớp từ trên trời cao xẹt tới. Kim quang chợt lóe lên, chỉ nghe điệp yêu màu lam thét lên một tiếng kêu chói tai thê thảm ngắn ngủi, sau đó đất trời yên ắng.
Tia sáng cường mạnh bất thình lình xảy ra, hai người Phong Lãnh hai mắt đau đớn không nhìn thấy gì, chỉ có Thẩm Đa Tình là nhìn thấy rất rõ ràng, đó là một mũi tên ngắn, chuẩn xác bắn vào đầu con điệp yêu.
Một mũi tên bị mất mạng.
Là ai? Lại có tiễn pháp bá đạo cường mạnh đến vậy?
Lúc này, ẩn hiện dưới ánh trăng, một thiếu niên mặc trường bào màu than chì từ trong rừng rậm thong thả bước ra, tay cầm đoản cung màu đen, lưng đeo túi tên, ước chừng hai mươi mốt hai hai tuổi, mắt xếch, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, giữa trán tỏa ra khí chất không thể bỏ qua.
Lãnh Quan Ngữ kinh ngạc kêu lên:
- Kinh Lôi tướng quân?
Người đó chính là một trong tứ đại danh tướng của triều đại đương thời, Kinh Lôi tướng quân Bộ Lưu Tiên.
Bộ Lưu Tiên chưa trả lời, đã hét một tiếng:
- Lãnh hộ vệ cẩn thận!
Nói xong thân hình chợt lóe lên, đã tới phía sau Lãnh Quan Ngữ bắt lấy chiếc râu của điệp yêu.
Lãnh Quan Ngữ quay đầu lại, chỉ thấy trên đỉnh đầu mình là một con hắc điệp yêu rất lớn, sáu chiếc móng vuốt sắc bén chộp tới, tay trái Bộ Lưu Tiên khẽ động đẩy Lãnh Quan Ngữ lui ra ba trượng, tay phải giương cung lên chắn ngang, nét mặt bỗng nhiên đau đớn, đã bị móng vuốt cào rách ba vết máu.
Phong Thác Hi nhảy dựng lên, một kiếm quét ngang đã chém hắc điệp yêu thành hai đoạn.
Vào lúc này, đàn điệp yêu đã không còn thủ lĩnh, trận thế đã loạn. Thẩm Đa Tình đột nhiên gầm lên giận giữ, mở năm ngón tay hướng lên trời, vẽ một đường sáng đỏ tươi đẹp sáng rực tấn công mãnh liệt về hướng đàn điệp yêu. Đàn điệp yêu kêu lên thảm thiết, trong khoảnh khắc, chỉ thấy lửa thần cháy rừng rực lên cao mấy trượng, nóng rực bức người.
Bốn người tránh lui ra, yên lặng không nói gì.
Bộ Lưu Tiên khẽ liếc nhìn Thẩm Đa Tình, ánh măt sâu thằm như hàn đàm.
Lãnh Quan Ngữ ngẩng lên thấy trên trán sát hàng mi có ba vết máu, máu đang chảy liên tục liền vội lấy ra một chiếc khăn trắng đưa qua.
Bộ Lưu Tiên mỉm cười nhận lấy, nhẹ nhàng giữ ở trên trán, nói:
- Cảm ơn!
Lãnh Quan Ngữ khé liếc nhìn Bộ Lưu Tiên. Từ nhỏ hắn đã kiên cường tự lập, trước sau không thiếu nợ ai, cũng không để ai nợ mình. Tối nay hắn lại đỡ một kích thay mình, giờ ngược lại còn cảm ơn mình, Lãnh Quan Ngữ nhất thời không biết phải làm sao, cũng không biết phải nói gì thêm nữa.