Anh Xin Đầu Hàng
Chương 9
Những ngày sau đó, cô không thấy anh tới văn phòng của cô và cũng không
đột ngột xuất hiện chỉ để hỏi thăm tin tức về An Thư Nhi.
Thật ra cô cũng gặp anh trong công việc, chẳng hạn như tham gia chương
trình truyền hình phỏng vấn anh, hoạt động gặp gỡ ký tên với các fan hoặc
những bữa tiệc sang trọng. Trước đây, những lúc rãnh rỗi anh sẽ tìm cô để
tán gẫu bởi vì cả hai đều có điểm chung là không thích ở những nơi đông
người ngoại trừ những khi bắt buộc phải giao tiếp vì công việc. Cả hai đều
thích tìm một chỗ yên tĩnh để ngủ, thậm chí có lần còn giành nhau một chiếc
ghế xếp.
Tất cả mọi người đều biết cô là nhiếp ảnh gia của anh, và bề ngoài cô nam
tính nên họ đều không cho rằng hai người có tình cảm với nhau nên cả hai
đều nói chuyện rất thoải mái và vô tư mà không phải dè chừng ánh mắt của
người khác.
Nhưng giờ thì sao? Cô nhận ra Giang Chấn Vũ không tìm cô tán gẫu, còn cố
ý làm như không thấy cô khiến lòng cô luôn tự hỏi, phải chăng cô đã làm
anh bị tổn thương đến sâu sắc? Đó là lý do anh không như trước đây thường
chạy đến bên cạnh cô hay anh sợ khi nhìn thấy cô rồi sẽ càng nhớ An Thư
Nhi hơn?
Không gặp là càng nhớ và càng đau lòng.
Cô rất nhớ anh, rất muốn biết anh giờ đang làm gì, anh có vui không, vì thế
cô nghĩ cô nên đi tìm anh, cho dù cô không phải là An Thư Nhi xinh đẹp thì
cũng có thể đi gặp anh với tư cách là một người bạn được mà.
Có một bữa tiệc được tổ chức, thấy có tên Giang Chấn Vũ trong danh sách
tham dự, cô liền quyết định đăng ký dự tiệc.
―Hi!. Giống như trước đây, cô chạy lại bá vai anh như một cách chào hỏi
của những người bạn thân.
Giang Chấn Vũ quay sang nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi cô. Thật ra từ lúc
An Mật Nhi bước vào cửa, anh đã chú ý tới cô nhưng anh vờ như không
thấy vì anh muốn cô chạy tới tìm anh.
Tính nết thật khác. Anh chợt nhớ tới cô gái có giọng nói nhỏ nhẹ, cá tính,
xinh đẹp mà anh yêu. Nếu nhìn kỹ thì cả hai đều rất giống nhau, cũng gương
mặt trái xoan, cũng đôi mắt, chiếc mũi và đôi môi ấy, cao ngang nhau, chỉ
khác ở mái tóc và cách ăn mặc.
Nếu cô để tóc dài, trang điểm, mặc váy, anh sẽ nhận ra cô chính là ―cô ấy.
Vậy mà trước đây anh lại không nhận ra.
An Mật Nhi nhìn vẻ mặt thần thần bí bí của anh liền hỏi:
―A Vũ! Anh có khỏe không?
Anh nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, cười đến chói mắt.
―Tôi rất khỏe!
Nhìn anh cười, cô nhẹ nhõm thở ra.
―Phải không vậy? Tôi cứ tưởng…?
―Cô tưởng gì?
Cô ngượng ngùng lắc lắc đầu.
―Tôi cứ tưởng anh không muốn gặp tôi. Ha ha!
―Sao cô lại nghĩ như vậy?
―Vì gần đây anh không tới tìm tôi nên tôi nghĩ có lẽ quan hệ giữa anh và
Thư Nhi… À, phải nói thế nào nhỉ… Tôi biết anh buồn nhưng mà khó cho
tôi quá… Tôi nghĩ rằng… Chỉ cần chờ cho tin đồn chìm xuống, Thư Nhi sẽ
đồng ý gặp anh đấy.
Cô muốn an ủi anh chân thành nhất có thể. Được gặp anh, nói chuyện với
anh cô thấy rất vui, cảm giác như đang bay trên mây, nhận ra tình cảm của
cô giành cho anh từ lúc nào đã trở nên sâu đậm.
Cô càng quyết tâm che dấu mọi cảm xúc trong lòng nhưng dường như lại
như bị hòa tan vào nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời của anh.
―Không cần đâu!
―Sao?. Cô giật mình.
Đôi mắt sâu thẳm như đáy đại dương cùng giọng nói trầm trầm khiến cô
rùng mình:
―Tôi muốn buông tay cô ấy ra!
Cô ngây người, thật lâu sau mới có thể tỉnh táo lại, cho rằng cô đã nghe lầm.
―Tôi không hiểu ý của anh!
―Nếu Thư Nhi đã không muốn gặp tôi tôi cũng sẽ không bắt buộc cô ấy nữa.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu tôi cứ ở bên cạnh cô ấy không rời thì còn gì
là phong độ của tôi nữa. Tôi quyết định chia tay cô ấy!
―Không thể được!. Cô không do dự thốt ra.
Giang Chấn Vũ nghi ngờ hỏi:
―Tại sao?
―Tại vì… Thư Nhi yêu anh!. Sắc mặt cô cứng đờ.
―Yêu tôi mà lại không thể gặp tôi sao?. Anh lắc đầu. ―Đó không phải là
điều tôi muốn.
―Bất đắc dĩ thôi mà. Nó cũng có nỗi khổ của nó.
Nhìn cô bàng hoàng như vậy, nụ cười của anh càng tỏa nắng.
―Tôi hiểu rồi!. Anh vỗ đầu cô, ý muốn nói cô yên tâm. ―Nỗi khổ của cô ấy
chính là việc trở thành bạn gái của tôi. Vì thế chỉ cần chúng tôi chấm dứt
tình cảm, tôi không quấy rầy cô ấy, cô ấy sẽ không bị báo chí bơi móc đời
tư.
Anh muốn chia tay? Cô không hề muốn!
Lòng cô rối như tơ vò, cảm giác như bị vây quanh bởi một tầng sương mù
dày đặc làm cho cô thấy sợ hãi. Đang lúc cô đang định thuyết phục anh thì
có người gọi tên anh.
―Anh Vũ!. Đó là giọng nói của một cô gái xinh đẹp khả ái. ―Xin lỗi, em đến
muộn!
An Mật Nhi mở to mắt nhìn người vừa tới dự tiệc. Cô gái này chính là Trình
Như Huyên, cô ca sĩ đang nổi như cồn. Cô ta không những gọi tên anh thân
mật như thế mà còn yểu điệu làm dáng khoác cánh tay anh.
Nhìn cảnh trước mắt, cô chỉ bước đứng trơ mắt ếch ra nhìn không nói ra lời.
―Anh còn đang nghĩ tại sao lại không thấy em đâu!. Giọng nói của Giang
Chấn Vũ rất dịu dàng ấm áp.
―Em xin lỗi mà. Em phải ở phòng thu âm. Xong việc là em tới đây ngay.
―Anh tưởng em sẽ không tới!
―Không có đâu. Em vì anh mới tới đây đấy!
―Anh rất vinh hạnh!.
Anh cầm ly rượu đưa cho cô sau đó quay sang nói với An Mật Nhi.
―Nhờ cô lấy giùm tôi một ly rượu khác. Nói xong, quay qua tiếp tục hàn
huyên với người đẹp.
An Mật Nhi trừng mắt. Anh dám nói em đi lấy rượu ư? Nhưng cô lại không
có cách nào mở miệng từ chối, nhìn hai người chuyện trò vui vẻ như thế cô
chợt thấy mình thật nhỏ nhen.
Dù lòng không muốn nhưng cô vẫn phải đi, và cô cũng muốn phải làm cho
rõ ràng quan hệ giữa A Vũ và cô ca sĩ kia. Cô tin rằng anh không thể quên
cô nhanh đến vậy, sau đó cặp ngay với một cô gái khác. Anh hoàn toàn
không phải người như thế.
Nhưng cô cũng không có căn cứ để khẳng định điều đó. Nhìn Chấn Vũ của
cô vui vẻ bên cô gái đó có thể cho thấy quan hệ giữa hai người thân thiết hơn
mức bình thường, lòng cô dấy lên cảm giác chua chát vì ghen…
Cô cần hai ly rượu từ quầy bar đi tới chỗ họ.
―Của anh đây!
―Cảm ơn!
Cô cứ nghĩ anh sẽ chỉ lấy một ly không ngờ anh lại lấy cả hai ly.
―Cho em, Như Huyên. Anh đưa một ly rượu cho Như Huyên, rồi cầm ly
rượu cô nàng đã uống cạn đưa cho Mật Nhi.
―Cảm ơn!
Sau đó anh coi cô như không khí quay sang tán gẫu với Như Huyên.
An Mật Nhi chợt thấy cô đơn và lạc lõng. Cô đã bị anh bỏ rơi, ngây ngốc
đứng nhìn anh âu yếm người khác. Dường như có một bức tường vô hình
ngăn cách giữa cô và anh. Anh đẹp trai đứng cạnh người đẹp thật xứng đôi
vừa lứa, đẹp như một bức tranh, còn cô đứng trong bóng tối u ám.
Nụ cười dịu dàng kia từng là của cô. Ánh mắt yêu chiều kia từng là của cô.
Giờ anh lại giành tất cả cho Trình Như Huyên.
Đối mặt với việc mất đi anh, cô cứng đờ cả người không thể nhúc nhích,
ngây người khi nhìn anh khoác tay ôm người con gái khác không phải cô.
Tiếng cười của anh chợt xa dần, và hai người liếc mắt đưa tình kia cũng bỏ
đi. Cô bừng tỉnh. Cô không thể mất anh được!
Anh là của cô và cô không thể vì tình địch xuất hiện mà rút lui. Mắt thấy
người cô yêu bị người con gái khác cua mất, cô chạy biến đi, trong đầu chỉ
nghĩ tới việc duy nhất cần phải làm lúc này.
An Thư Nhi phải tái xuất giang hồ!
Cô đội tóc giả, trang điểm, mặc vest dưới sự biến hóa của ba chị chuyên gia
trở thành một cô gái xinh đẹp.
Cả ba chị vừa mỉm cười tự khen tay nghề của mình vừa tò mò hỏi cô:
―Sao em lại ghét mặc váy?
An Mật Nhi ngắm nghía mình trong gương, trả lời:
―Không phải em ghét măc váy!
―Ủa? Em không ghét hả? Vậy sao chị chẳng bao giờ nhìn thấy em mặc váy.
Nhiều lần chị nói em mặc mà em có chịu mặc đâu.
―Do thói quen ạ!. Cô thuận miệng nói ra, không muốn thừa nhận việc mình
ghét mặc váy. Cô nói với ba chị hôm nay mẹ cô bắt mặc đi siêu thị nên cô
mới phải mặc.
Ba chị chuyên gia nghe xong hơi nghi ngờ vì mẹ An trước giờ toàn than thở
rằng con gái bà nam tính quá.
―Mật Nhi có hiếu ghê nha! Vì mẹ mà mặc váy!
Sự thật là vì tình yêu đấy! Nhưng bí mật này có chết cô cũng không nói ra,
nếu không cả ba lại trói cô lại mà tra khảo. Biết đâu chuyện đó sẽ trở thành
đề tài hot trong các buổi buôn dưa lê của các chị ấy.
Cô không quan tâm tới tương lai của hai người sau này. Hiện tại trước mắt
cô chỉ nghĩ tới việc phải đoạt lại A Vũ của cô, mọi chuyện khác để tính sau
vậy.
Cô rối rít cảm ơn ba chị bạn tốt của mình rồi chạy ra cửa. Cô đã gọi điện cho
anh hẹn cùng ăn cơm nhưng chọn một bàn thật kín đáo để tránh việc bị
paparzi chụp được.
Đúng hẹn. Giang Chấn Vũ đến. Cô cười tươi như hoa. Em đây, mối tình đầu
của anh đây. Anh bằng lòng gặp cô vậy là cô có cơ hội rồi.
Giang Chấn Vũ nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù trong lòng anh biết cô
chính là An Mật Nhi, tình cảm trong lòng anh nóng bừng lên nhưng nhanh
chóng bị lửa giận thay thế, anh nhắc nhở bản thân cần phải bình tĩnh sau đó
ngồi xuống ghế, lạnh lùng hỏi:
―Tìm tôi có chuyện gì?
Cô nhìn anh lo lắng. Tại sao anh lại lạnh lùng với cô. Cô không quen. Không
chỉ không quen thôi đâu mà còn cảm thấy đau lòng. Những cử chỉ dịu dàng
yêu chiều của anh dành cho cô trước đây đâu rồi? Rõ ràng lúc anh vừa mới
tới cô nhìn thấy anh rất vui mà.
Anh làm mặt lạnh vì giận cô. Cô biết.
―Em biết anh giận em vì em không chịu gặp anh. Em đã suy nghĩ kỹ rồi. Em
thấy làm thế thật không phải với anh…. Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn anh rồi
lại cuối xuống tỏ vẻ đáng yêu, cam đảm nói ra: ―Em đến đây là muốn nói với
anh… Chúng ta có thể trở lại như trước đây…
―Không! Giang Chấn Vũ từ chối thẳng thừng.
Hai tay cô nắm chặt lấy mép váy.
―Tại sao? Trời ơi! Hay là anh đã yêu cô nàng ca sĩ kia rồi?
―Vì tôi biết em gạt tôi! Em thật ra không hề yêu tôi!
Cô sửng sốt vội hỏi:
―Em gạt anh hồi nào… Em thề… Em yêu… Yêu… Yêu…
―Gì?
Cô đỏ mặt, sao mình lại có thể nói câu đó trước mặt anh được, cô xấu hổ
lắm…
―Ha! Khó khăn cho em quá nhỉ! Tôi đi đây! Tam biệt!
―Em yêu anh!. Cô đứng dậy nói to để giữ anh lại.
―Thật chứ?
Cô ngượng nghịu gật đầu, lòng thầm gào lên. Cô đã nói ra câu đó rồi, đời
này còn có thể nam tính được không đây?
―Tôi không tin!
―Dạ?
―Chị gái của em bắt em làm thế này đúng không? Còn bắt em phải nói em
yêu tôi!
―Không! Không có! Đây hoàn toàn là ý của em
―Tôi không tin! Trừ khi em gọi Mật Nhi tới đây để đối chất
Cô há hốc miệng. Kêu chính cô tới? Sao có thể được? Cô phải tìm được ai y
đúc cô đến đây?
Có một câu trả lời duy nhất. Điều đó là không thể!
―… Cô không biết nên bịa đại một lý do nào.
―Tôi biết cô không muốn gọi mà. Anh buồn bã quay mặt đi. Cô lại một lần
nữa làm anh bị tổn thương.
Cô khiến trái tim anh rất đau trong khi anh luôn chiều chuộng, một lòng
muốn được bảo vệ cô, nâng niu cô trong tay, cả thể xác và tinh thần của anh
đều là của cô. Khi cô nhăn mặt vì không vui anh đã sợ tới mức toát mồ hôi.
Tất cả những điều đó bởi vì anh yêu cô.
Bây giờ tình thế đảo ngược, cô muốn lấy lòng anh. Điều này khiến anh càng
thêm đau lòng.
―Anh à, không phải vậy đâu. Không phải em không muốn gọi chị ấy đến mà
vì chuyện của chúng ta không liên quan gì tới chị ấy. Những lời em nói đều
là thật lòng. Anh, anh phải tin em!
―Tôi làm sao có thể biết được sau này cô có hối hận khi ở bên tôi không, rồi
lại từ chối không gặp tôi?
―Không bao giờ có chuyện đó nữa. Em đã suy nghĩ rất nhiều. Là em sai. Tất
cả đều tại em. Anh đừng giận em nữa nhé!
Cô càng nói anh càng nhìn cô oán hận không nói một câu. Cô hoảng quá
muốn khóc thét lên.
Anh không tin cô. Cô biết phải làm sao đây? Cô từ trước tới giờ luôn mạnh
mẽ khi giải quyết mọi việc nhưng từ khi gặp anh, anh dịu dàng yêu cô khiến
cô yếu đuối hơn rất nhiều.
Cô vì sốt ruột nên không nhận ra ánh mắt anh đã thay đổi.
―Anh, anh muốn em phải làm thế nào thì anh mới tin em?
Anh từ từ quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt cô:
―Tôi muốn em hãy chứng minh cho tôi thấy!
―Chứng minh như thế nào?. Cô hỏi không hề biết rằng mình đang dần dần
bị rơi vào cạm bẫy anh giăng ra.
Giang Chấn Vũ bật cười đẹp trai, ép cô tới bàn, mặt ghé sát.
Tình huống này hoàn toàn không xạ lạ gì với cô. Trống ngực cô đập thình
thình, mặt bất giác đỏ lựng lên, ngượng ngùng nhắm mắt lại, hé mở đôi môi
xinh chờ anh hôn lên đó.
Nhưng cô chờ mãi vẫn chẳng thấy anh hôn mình, bên tai nghe giọng anh
vang vang.
―Nói cho tôi biết địa chỉ, số điện thoại hiện tại cũng như công việc em đang
làm.
An Mật Nhi bất đắc dĩ bị biến thành An Thư Nhi 24/24, phải phù phép ra
được một chỗ ở, một số điện thoại và công việc ở cửa hàng áo cưới.
May mắn là cô có ―hồng nhan tri kỷ vì cô mà sẵn sàng giúp đỡ lúc khó
khăn. Thế là ngay tối khuya hôm đó cô chạy vù tới nhà Sammy vì việc này
không thể chậm trễ.
Khi nghe cô kể tất tần tật mọi chuyện, anh chàng kinh ngạc và sửng sốt
ngay.
―Cái gì! Mỹ nam Sammy - chàng trai con lai mang hai dòng máu Pháp
Trung nghe được chuyện cô muốn nhờ vả la lớn. ―Em muốn mượn nhà anh,
bắt anh phải chuyển ra ngoài sống, còn muốn anh thuê em làm nhân viên
Shop Áo cưới của anh?
―Hầy! Không phải chuyển ra ngoài mà tạm thời mời anh tới khách sạn ở vài
ngày, dĩ nhiên là tiền em trả rồi. Mà anh cũng không phải thuê em đâu, chỉ là
giả thôi hiểu không, cũng không cần phải trả tiền lương cho em. Cô cười
nịnh nọt.
―Em sao có thể nghĩ ra một yêu cầu phi lý như thế. Nếu em không nói cho
anh biết lý do, anh sẽ không đồng ý.
Chuyện đã tới nước này, An Mật Nhi không thể không nói toạc móng heo ra
với Sammy.
Cô liền nhỏ to nói chuyện của cô và Giang Chấn Vũ ra cho ―tri kỷ biết.
―Em và Giang Chấn Vũ yêu nhau sao? Anh chàng cầu thủ điển trai đó? Thiệt
hay giả đây?
―Nếu chuyện này là giả thì em còn tới tìm anh làm gì?
―Em hóa trang, lừa gạt anh ta rồi còn nói cho anh ta biết em đang sống ở
đây?
―Bất đắc dĩ mà anh. Nếu không thì em đã chẳng đêm hôm khuya khắc chạy
tới đây. Em xin anh đấy. Anhhh! Ngày mai anh ấy muốn tới đây, em không
thể để anh ấy biết em không sống ở đây được!. Cô tỏ vẻ đáng thương xin
xỏ, cố trưng ra bản mặt nếu anh chàng không giúp cô sẽ rất thảm.
Sammy kinh ngạc lâu lắc mới trừng mắt nhìn cô, tức giận nói:
―Em thật quá đáng, Mật Nhi!
―Em biết mà…!. Cô cúi đầu. Sammy tức giận như vậy vì hành động dối trá
của cô nhưng còn cách nào khác nữa đâu. Việc gì cần làm cô cũng làm cả
rồi. Giờ chỉ còn biết tùy cơ ứng biến.
―Em dám cua thần tượng của anh lại còn dối trá xảo quyệt. Em được lắm.
Người ta cũng thích Giang Chấn Vũ, không công bằng, anh không biết đâu.
Ồ. Hóa ra đây mới là lý do khiến Sammy tức giận, không muốn giúp cô.
―…. Mặt cô bị đen thui một bên. Anh tưởng anh là ai chứ?
Nhưng đây không phải là lúc để đấu khẩu với anh chàng, ngày mai Vũ muốn
đến đây, Sammy không thể không đồng ý được.
―Em xin anh mà! Anhhh! Em xin anh đấy. Lần trước em đã giả bộ làm bạn
gái của anh rồi đấy thôi, giúp anh gạt được ba mẹ anh. Giờ anh giúp em giấu
bạn trai em được không?. Cô kéo tay Sammy khóc ròng. Nếu anh không
giúp, cô sẽ lăn ra ăn vạ.
Sammy kinh dị nhìn Mật Nhi. Cô nàng chưa bao giờ năn nỉ anh tới mức này,
lần này lại còn vì một thằng đàn ông. Mà sao mọi cử chỉ của cô nàng thay
đổi một trăm tám mươi độ, bỗng dưng lại thấy giống con gái đang nũng nịu
thế này khiến anh không thể không giúp.
―Em yêu anh ta thật lòng à?
Không cần nghe câu trả lời chỉ cần nhìn mặt cô đỏ ửng lên là đủ biết.
Sammy thở dài, giơ tay lên.
―Ok!
―A! Cảm ơn anh!. Cô sung sướng ôm chầm lấy anh. ―Anh đúng là ‗chị em‘
tốt của em.
―Do anh tốt bụng nên mới giúp em đấy!.
Cô bật cười vỗ vỗ vai anh:
―Anh yên tâm! Anh ấy chỉ muốn xem qua chỗ ở của em như thế nào rồi đi
ngay thôi!
―Nếu giờ anh ta gọi tới số nhà thì anh phải làm sao?
―Em đã nghĩ tới chuyện đó. Em nói với anh ấy là điện thoại bàn hay bị phá
rối nên cắt rồi, đang chờ lắp số mới, chỉ liên lạc qua điện thoại di động thôi
nè.
Cô vui vẻ nói nhưng Sammy lại lo lắng.
―Em to gan thật. Chơi trò cáo với anh ta. Coi chừng anh ta biết được sẽ tức
điên, đến lúc đó em chắn chắn sẽ rất thảm.
―Anh ấy sẽ không biết đâu. Chỉ cần chúng ta chuẩn bị thật tốt là được mà.
Cô nói đầy tự tin.
Sammy hừ lạnh.
―Ừ, tốt. Tới hồi bị phát giác đừng nói sao anh không cảnh cáo em.
Có tiếng chuông cửa vang lên đính đoong đúng lúc Mật Nhi đang muốn trốn
tránh mấy câu chỉ trích của Sammy.
―Chắc người ta đưa bữa tối tới đấy. Để em mở cửa cho nhé!
Nửa tiếng trước cô có đặt cơm hải sản ở nhà hàng mà Sammy rất thích để
―đút lót cho anh chàng.
Trước hết cứ thế đã, chờ qua dịp này, cô nhất định sẽ mời Sammy một bữa
cơm thật thịnh soạn để hậu ta chàng ta cho cô mượn nhà.
Đúng lúc cô cũng đang rất đói liền chạy bay tới cửa nhưng cơm không thấy
đâu lại đụng mặt một anh chàng cao to đẹp trai – Giang Chấn Vũ.
Cả người cô ngay lập tức cứng đờ như pho tượng.
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường