Anh Xin Đầu Hàng
Chương 3
―Bây giờ chú sẽ giới thiệu hai cháu với nhau. An tiểu thư, đây là Giang Chấn
Vũ, cầu thủ ngôi sao của bóng đá nước ta. A Vũ, còn đây là nữ nhiếp ảnh gia
trẻ tuổi nhất nước ta, An Mật Nhi.
Trần Thông Dương cười ha ha giới thiệu. Lần này, ông muốn cho hai người
gặp gỡ.
―……Chào anh!.
An Mật Nhi gắng gượng nở nụ cười, tỏ vẻ lịch sự. Đúng là anh chàng cơ bắp
mà bữa trước cô đuổi đi.
Gương mặt đẹp trai biến sắc ngay lập tức, hết ngạc nhiên đến cau mày, bờ
môi hơi run vì giận dữ, sau đó ngậm chặt miệng, mặt tối thui, hai mắt trừng
trừng.
Làm sao trách được anh ta sẽ có thái độ đó khi gặp cô, nếu là cô, bị nhiếp
ảnh gia đuổi thẳng cẳng thì mặt còn rút gân, cười không nổi nữa là.
Khỏi cần phải nói cũng biết. Không cười, không nói câu nào, Giang Chấn
Vũ đứng bật dậy, quay người bỏ đi… một hơi.
―Gì vậy?. Trần Thông Dương mở to mắt ngạc nhiên, sau đó khó xử nói.
―Cháu đợi chú một lát… Chú quay lại ngay. Rồi ông đứng lên đi nhanh ra
ngoài.
―A Vũ! Đợi đã!. Trần Thông Dương gọi lớn đằng sau lưng lúc Giang Chấn
Vũ đã đi ra đến cổng tòa nhà. Ông chận anh lại nhưng Chấn Vũ người thì đô
con, sức thì khỏe như trâu, đi mà cũng như chiến binh hành quân, ông phải
cố lắm mới giữ anh lại được.
―Tại sao không nói tiếng nào bỏ đi vậy?
―Không bàn việc gì nữa!. Giang Chấn Vũ trả lời chắc nịch.
Trần Thông Dương nhìn mặt anh đoán chắc đã có việc gì xảy ra đây.
―Cháu biết cô gái đó?
―Không biết.
Ông càng thấy khó hiểu.
―Nếu cháu không biết thì tại sao cháu lại bỏ đi.
―Không biết, nhưng cháu từng gặp cô ta.
―A ha? Vậy sao? Chuyện là thế nào?
Chợt có giọng con gái ở đằng sau trả lời giùm cho Giang Chấn Vũ.
―Là hôm qua, đúng lúc chú tới tìm cháu nói về việc chụp ảnh ạ. An Mật
Nhi bỏ hai tay vào túi quần, đi từ từ tới, sau đó dựa lưng vào vách tường.
Giang Chấn Vũ tức giận đưa mắt nhìn lướt qua chú Trần rồi phóng ánh mắt
hình viên đạn về phía cô. Tia lửa hừng hực hôm qua bùng lên tới bây giờ
chưa tắt.
―Các cháu gặp nhau rồi à? Sao chú không biết ?. Trần Thông Dương ngạc
nhiên hết nhìn Chấn Vũ lại nhìn Mật Nhi.
―Do cháu không muốn nói với chú. Chính con cọp cái kia đuổi cháu đi.
Trần Thông Dương sững người nhìn An Mật Nhi.
An Mật Nhi nhún nhún vai, giải thích:
―Đây chỉ là hiểu nhầm.
―Hiểu nhầm?. Giang Chấn Vũ cáu. ―Cô đụng vào tôi còn kiên quyết nói tôi
ngáng đường cô rồi mắng tôi đầu đất, đuổi tôi đi mà giờ nói hiểu nhầm là
sao?. Anh quay lại nhìn chú Trần nói. ―Chú, thà chú tìm người khác chụp
ảnh chứ cháu không muốn con bê-đê này chụp.
―Con bê-đê, ba chữ này như một mũi tên bắn sâu ngoắm vào cô, An Mật
Nhi hít một hơi thật sâu, đem toàn bộ sự phẫn nộ của mình thở ra ngoài theo
không khí, tự nhủ phải vì việc lớn mà bỏ qua, không thể vì tâm trạng hiện
giờ mà bỏ lỡ cơ hội.
Dù sao đi nữa biệt danh ―cô nàng tomboy cũng được gắn với cô từ lâu chứ
không phải mới đây. Cô cũng quen rồi. Thích cắt tóc ngắn, mặc quần áo
trung tính, tất cả chỉ để thuận lợi cho công việc.
Tất cả vì sự nghiệp, nên cô càng phải nhẫn nhịn. Vả lại cũng tại cô đuổi anh
ta đi nên gã mới tức giận như thế.
Cô liền cố gắng nhoẻn miệng cười để mặt mình trở nên tươi tỉnh, sửa chữa
thái độ hung hăng hôm qua, nhìn anh chàng từ tốn:
―Hôm qua đúng là tôi rất quá đáng. Không biết anh là cầu thủ Giang nổi
tiếng. Giờ tôi thật tình xin lỗi anh, mong anh thông cảm cho tôi… ha ha.
―Hừ!. Giang Chấn Vũ thẳng tính gừ giọng.
Trần Thông Dương dù sao cũng là người đại diện của anh, chủ động giơ tay
hòa giải. ―Được rồi, nếu chỉ là hiểu nhầm, giải thích cũng giải thích rồi, hai
đứa hòa đi.
―Chú chưa thấy thái độ kiêu ngạo của cô ta hôm qua đâu. Cô ta đụng vào
cháu còn văng tục. Đúng là đồ đàn bà hung dữ. Cháu không tin kỹ thuật
chụp ảnh của cô ta đáng để chúng ta hợp tác. Không bàn bạc gì nữa!.
An Mật Nhi tái mặt đi vì tức giận, lạnh lùng nói rít qua kẽ răng:
―Giang tiên sinh, anh chỉ giỏi suy đoán.
Giang Chấn Vũ nhìn thẳng vào cô, hỏi lại:
―Sao cô lại nói tôi suy đoán?.
―Tôi đã giải thích với anh hành động thô lỗ hôm qua nhưng anh lại đánh giá
thấp kỹ thuật của tôi, như thế không phải quá đáng lắm sao.
Giang Chấn Vũ mặt đối mặt với cô nàng thấp hơn anh một cái đầu, thẳng
thắn nói:
―Thế sao? Vậy kỹ thuật chụp ảnh của cô rất tốt à?.
―Đúng thế. Cô tự tin trả lời không chút suy nghĩ.
―Vậy cô nói thử xem. Tốt chỗ nào?
―Chụp ảnh là phải quan sát bằng mắt. Không phải nói miệng ba hoa khoác
lác là được. Tôi đề nghị anh hãy xem những bộ sưu tập ảnh mà tôi đã chụp
trước rồi bàn việc hợp tác sau.
Đang kinh hồn nhìn hai người trẻ đấu khẩu, Trần Thông Dương liền chen
ngang nói:
―Đúng đúng đúng. An tiểu thư có nhiều bộ sưu tập rất đặc sắc, cũng là một
nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong giới. Chú tin con bé sẽ cho cháu một bộ ảnh rất
độc đáo.
Giang Chấn Vũ chẳng lộ vẻ cảm kích. Anh nghi ngờ mắt nhìn người của chú
Trần có vấn đề.
―Cháu cũng không muốn làm khó dễ nhau. Nhưng hiện tại tâm trạng của
cháu không được tốt cho lắm. Cô ta đàn ông không ra đàn ông, đàn bà cũng
không ra đàn bà, làm sao cháu tin vào tài năng của cô ta được.
―A Vũ! Cái thằng này… nói như vậy mà được à….
―Tính cháu nói thẳng, không thích lòng vòng.
An Mật Nhi chưa bao giờ muốn đánh đấm người như lúc này. Cô nắm chặt
hai tay thành nắm đấm để có thể bình tĩnh.
Cô không thể chịu được sự sỉ nhục này, muốn quánh lộn với anh ta một trận
cho nguôi giận, càng không thể bị người khác coi thường như thế, nhất là cái
tên chết bằm này. Nhưng mà từ trước tới giờ cô chưa từng hợp tác với bất kỳ
vận động viên nào. Đây là cơ hội được làm việc cùng với một người nổi
tiếng trong giới thể thao như anh ta. Phải nhẫn nhịn. Nhẫn nhịn. Nhẫn nhịn.
Con gấu bự này dám đánh giá thấp cô. Cô sẽ dạy cho anh ta một bài học,
không thể nào nhận thua được..
Đáng lẽ ra cô ta phải nổi nóng chứ. Giang Chấn Vũ thấy cô cười khẽ thì
trừng mắt hỏi:
―Cô cười gì?
―Trước khi gặp anh tôi nghĩ bóng đá chắc hẳn có rất nhiều tài năng, nhưng
giờ nghe anh nói, thấy anh hóa ra chỉ có tứ chi phát triển ngoài ra chẳng có
cái cóc khô gì.
―Cô dám nói vậy hả?. Cặp mắt sắc bén nheo lại.
―Không phải vậy sao? Anh nông cạn như thế này nên tôi nghĩ anh có đi nơi
khác cũng không ai chịu giúp anh đâu.
Giang Chấn Vũ vốn biết rất rõ phong độ của mình tới đâu, không thể để một
người ngoài ngành tự do chê bai, nhất là con nhỏ đàn ông kiêu ngạo này.
Tính anh có gì nói đó, liền nổi nóng ngay:
―Cô biết gì mà nói! Đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong!.
―Rốt cuộc, anh cũng giống tôi thôi. Rõ ràng anh cũng cho rằng kỹ thuật chụp
ảnh của tôi kém. Chẳng phải anh cũng nhìn mặt mà bắt hình dong còn gì?
Phải không anh Giang??.
Anh cứng họng, mặt và tai đỏ bừng lên vì cơn giận sôi sục. Bốn mắt gườm
nhau, không khí xung quanh ngộp trong mùi thuốc súng, trở nên cực kỳ căng
thẳng và nguy hiểm.
―Hai cháu đừng cãi nhau nữa. Có gì từ từ nói, đừng làm xích mích!.
Trần Thông Dương đứng giữa hai người sốt ruột muốn dập lửa, hết khuyên
giải bên này tới bên kia. Ông sợ nếu hai người này mà còn tiếp tục tranh
luận sợ rằng sẽ không có chuyện hợp tác giữa đôi bên.
Con nhỏ này cũng nhanh mồm nhanh miệng gớm. Giang Chấn Vũ lừ mắt
nhìn cô nàng ngang ngạnh trước mặt, tuyên bố chắc nịch:
―Tôi không nói kỹ thuật của cô kém mà nói rằng không thể tin vào tay nghề
của cô. Giống như cô vậy, chê bai khả năng đá bóng của tôi!.
À ha! Tên khốn già mồm này còn dùng lí lẽ để nói cơ đấy!
An Mật Nhi bị anh làm cho tức giận tới độ da đầu căng cả lên, hai bên thái
dương đau nhói. Nếu tiếp tục cãi nhau với cái người này cô không nổ não
mới là lạ.
Cả người cô sôi trào nhiệt huyết quyết tâm chiến đấu tới cùng. Cô có thể
chịu được khi người khác gọi cô là ―đàn ông nhưng không thể chấp nhận
được bất cứ kẻ nào dám coi thường năng lực của cô.
Để rồi xem!
―Anh không tin phải không? Okey, okey! Tôi cá cược với anh. Anh dám
chơi không?.
Trần Thông Dương mở to mắt nhìn An Mật Nhi, cả Giang Chấn Vũ cũng
chớp mắt.
―Cá cược gì?
―Nếu album ảnh của anh bán được trên 200.000 bản, anh sẽ phải quỳ xuống
đất xin lỗi tôi.
Hai mắt chú Trần Thông Dương mở còn to hơn trước, miệng há cả ra, nhìn
chằm chằm vào mặt An Mật Nhi, nghe từng câu từng chữ.
Giang Chấn Vũ nghe xong đề nghị của cô giật mình một cái, hết đăm chiêu
rồi nhíu mày.
―Tại sao cô lại bảo tôi phải quỳ? Tôi đường đường là nam nhi đại trượng
phu mà quỳ xuống dưới chân đàn bà con gái thì còn gì là thể diện nữa!
Không quỳ!.
―Èo, nếu biết trước anh sợ thua thì tôi đã chẳng cá làm gì. Cô hừ giọng đầy
khiêu khích.
Giang Chấn Vũ sao có thể nuốt trôi cục tức này, quyết định sẽ đồng ý nhưng
anh vẫn muốn hỏi ý kiến người đại diện của anh.
―200.000 bản hình như vẫn còn ít chú nhỉ?
Trần Thông Dương cầm chiếc khăn tay chấm chấm mồ hôi. Ông còn đang bị
giật mình vì lời đề nghị cá cược của An Mật Nhi.
―Ở thị trường Đài Loan, album ảnh mà bán được 150.000 bản đã là chuyện
không thể tin được.
Giang Chấn Vũ nhếch mày, từ từ quay sang, một tay anh vuốt cằm. Đánh
cuộc với cô nàng này cũng thú vị đấy, không có gì phải lo lắng. Khóe miệng
anh cong lên, tà ác như đang âm mưu nhưng vẫn chần chừ trả lời cô.
An Mật Nhi híp hai mắt lại, lia tia sắc bén về phía cái bản mặt thần bí kia,
nhìn là muốn quánh lộn.
Định thừa nước đục thả câu chắc. Cô không có hơi sức đâu mà chờ đợi câu
trả lời của gã.
―Không dám cá cược thì nói cho rồi. Tôi không cười anh đâu!. Giở giọng
châm chọc, cô nói.
Sắc mặt Giang Chấn Vũ lập tức xám nghoét.
―Ai nói với cô tôi không dám! Được! Tôi đồng ý cá với cô. Nếu không vượt
qua được 200.000 bản, không thiếu một quyển, không chỉ cô phải lên báo
xin lỗi với tôi mà còn ôm đùi tôi mà xin tha thứ.
―Nếu vượt qua 200.000 bản, anh không những phải lên báo chí nói xin lỗi
tôi, mà còn phải quỳ xuống đất đập đầu lạy tôi, nói sùng bái tôi 30 lần.
Một anh chàng nóng tính với một cô nàng ngoan cố mặc sức trừng mắt với
nhau như muốn thiêu cháy đối phương. Rốt cuộc ván bài này cũng được
tung ra.
Chỉ có chú Trần đứng ở bên chăm chỉ lau mồ hôi. Mặc dù không khí trao đổi
này nóng hừng hực nhưng cuối cùng cũng đi đến thống nhất.
Tiêu thụ được 200.000 bản! Có khả năng này không?
Trần Thông Dương trước giờ luôn có mắt nhìn, tin chắc vào năng lực của cả
A Vũ và An Mật Nhi, nhưng mà… Thanh niên bây giờ thật là sôi nổi, ông
chỉ lo một điều.
Hai cái đứa này ở cạnh nhau liệu có hòa bình được không?
Sau khi hợp đồng được ký kết, An Mật Nhi chính thức trở thành nhiếp ảnh
gia độc quyền của Giang Chấn Vũ. Theo điều khoản của hợp đồng, album
ảnh sẽ được thực hiện trong vòng 3 tháng.
―Ba tháng? Sao lâu vậy?. Giang Chấn Vũ hỏi. Lần này anh về nước nghỉ
ngơi đúng 3 tháng, sau 3 tháng phải đi Nhật.
An Mật Nhi lạnh lùng liếc anh một cái, bình tĩnh nói:
―Chụp cả abum ảnh không như chụp ảnh bình thường, cần nhiều thời gian
lên kế hoạch. Mà anh yên tâm đi, tôi đảm bảo với anh, trước khi anh trở lại
Nhật sẽ xong.
―Cái gì mà không như bình thường hả? Cũng chỉ là chụp ảnh. Cô đừng nói
với tôi là do cô sợ thua nên cố tình kéo dài thời gian đó.
Giọng điệu rõ ràng chê bai cô và công việc cô đang làm, nghe thật khó chịu.
―Người ngoài nghề không biết gì thì đừng có nói lung tung.
―Gì?. Anh tức giận nói.
―Nhiếp ảnh không giống như việc chụp ảnh đơn thuần, đó là cả một nghệ
thuật. Để giữ lại những hình ảnh đẹp nhất, không phải cứ cầm máy ảnh là có
thể chụp ra những bức ảnh đẹp. Nếu vậy thì ai mà chẳng làm được, thì sẽ
chẳng có nhiếp ảnh gia nữa, rồi mọi người cũng sẽ chẳng cần phải tìm đến
những người chuyên nghiệp như chúng tôi.
Giang Chấn Vũ thấy hơi mất mặt, tức lên nói:
―Tôi chỉ hỏi cô thế thôi. Cần gì cô phải làm căng lên.
―Chụp một album là cả một quá trình dài. Anh đừng có ngồi đó mà bỡn cợt
công việc của tôi.
―Cô….
―Dừng lại ngay!. Chú Trần phải ngay lập tức chấn chỉnh hai người, lên
tiếng nhắc nhở. ―Hôm nay chúng ta hai bên gặp nhau để ký hợp đồng, không
phải tới để cãi nhau.
―Cháu đâu có có cãi nhau. Cháu chỉ muốn anh Giang đây có thái độ tôn
trọng cháu, đừng có nghi ngờ tay nghề của cháu nữa. Cô không nể nang
nhìn thẳng mặt chàng ta, nói một mạch. Trong công việc, cô lúc nào cũng
nghiêm túc.
Trần Thông Dương gật gù đồng ý với An Mật Nhi, quay sang khuyên A Vũ.
―Album ảnh lần này rất quan trọng. Với tư cách là một cầu thủ thì ở Đài
Loan này cháu là người duy nhất nên không thể làm sơ sài.
Anh cứng họng, không còn lời nào để phản bác nên gầm gừ nói:
―Cháu biết rồi! Hai người muốn bàn bạc gì cứ bàn bạc đi.
Nói xong, anh ngậm chặt miệng, quay mặt sang hướng khác. Anh đường
đường là nam tử đại trượng phu không bao giờ gây hấn với đàn bà con gái.
Để mặc họ muốn làm gì thì làm.
Trần Thông Dương thở ra, cảm thấy không khí cũng không còn căng thẳng
như trước nữa, hỏi An Mật Nhi:
―Cháu thấy phong cách trong album của A Vũ như thế nào mới trở nên đặc
sắc?.
―Giờ mà nói trước thì quá sớm chú ạ. Cháu cần phải biết được cá tính của
anh ấy, niềm đam mê và các fan hâm mộ anh ấy tới mức nào. Từ đó mới có
thể tạo ra một style mang cá tính riêng của anh ấy được ạ.
Trần Thông Dương gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý.
―Cháu sẽ làm thế nào để biết được những điều đó?.
―Bây giờ, anh ấy tham gia khá nhiều hoạt động như chụp ảnh quảng cáo, gặp
mặt các fan, … Cháu nghĩ cháu cũng sẽ tham gia những hoạt động đó, để
quan sát từng cử chỉ, hành động, lời nói của anh ấy. Rất có thể cháu sẽ phải
theo sát Vũ.
―Cô đừng có nói là lúc tôi đi vệ sinh cũng nhìn đó.
An Mật Nhi đang nói chuyện liền im bặt, lạnh lùng liếc xéo tên đàn ông
đáng đấm kia một cái.
―A Vũ. Trần Thông Dương mắng anh.
―Cháu chỉ hỏi vậy thôi. Rõ ràng cô ta nói sẽ theo sát cháu. Ai biết được cô ta
còn muốn làm gì khác?. Anh tỉnh bơ nói.
Anh thử nhìn xem cô có tức giận không nhưng hóa ra không hề có. Cô im
lặng không nói gì, còn cười gượng gạo.
Giang Chấn Vũ giật mình một cái. Cô ta không thể cười với mình được,
càng nhìn càng thấy không an tâm.
―Nếu anh muốn tôi chụp nude cho anh, tôi cũng rất sẵn sàng để chiêm
ngưỡng anh không mặc gì. Cô chợt nói.
Anh muốn té ngửa vì bất ngờ, vội phản đối ngay.
―Đừng có đùa. Sao tôi lại muốn chụp ảnh nude chứ!
―Anh không muốn hả?
―Tất nhiên là không!.
Cô tỏ vẻ thất vọng.
―Thật không đó… Tôi tưởng anh sẽ đồng ý. Tiếc ghê…. Cô cúi đầu, trái
với vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, bây giờ trên mặt cô hơi đỏ lên.
Anh bắt gặp vẻ mặt đó cùng ánh mắt sáng dịu dàng, bất chợt làm anh bất
ngờ không nói được gì, lồng ngực còn nảy lên một cái.
Trong lúc anh còn đang háo hức thì vẻ mặt thẹn thùng kia bỗng chốc trở nên
lạnh tanh.
―Anh ngốc thế! Đừng có tưởng thật! Tôi mà thèm nhìn anh nude à!.
Ngay tức khắc, mặt Giang Chấn Vũ đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận. Anh
đang rất giận.
―Đồ bê-đê. Cô dám giỡn mặt tôi. Hai bàn tay to của anh đập mạnh lên bàn,
làm nghiêng ngả cốc cà phê trước mặt cô, kết quả đổ cả lên quần áo của cô
một mảng lớn.
Không khí trong phòng liền cứng ngắt, im phăng phắc như tờ.
An Mật Nhi ngây người nhìn mảng cà phê trên đồ mình.
Giang Chấn Vũ không ngờ lại xảy ra chuyện này. Anh cũng quên béng mất
việc phải chửi con nhỏ này.
―A Vũ, xin lỗi đi!. Chú Trần rút khăn tay ra, giúp Mật Nhi lau vết cà phê.
Xin lỗi? Tại sao anh phải xin lỗi? Rõ ràng do cô ta chọc khoáy anh trước nên
anh mới tức lên đập bàn. Nghĩ cũng tại mình nên anh mở miệng nói:
―Ai biểu cô ta chọc tức cháu. Nếu không thì đã chẳng có chuyện này. Anh
chống cằm, nhìn chỗ khác trốn tránh trách nhiệm.
―Cái gì… Cháu sao nói vậy được. An tiểu thư, tính nó vậy đấy. Cháu đừng
trách nó.
An Mật Nhi không những không giận mà còn mỉm cười.
―Cháu sao trách anh ấy được?. Cô cởi mở nói nhưng trái ngược với lời nói
là một hành động công kích – Hắt nguyên ly cà phê vào quần áo của Giang
Chấn Vũ, còn ác hơn nữa là cố tình hắt lên mặt.
Giang Chấn Vũ giật bắn, quay mặt sang, từng giọt từng giọt cà phê không
ngừng nhỏ toong toong. Anh cúi đầu, trừng mắt nhìn vệt cà phê bám trên
người, rồi nhìn con nhỏ bê-đê đang nhe răng cười.
―Ai da, xin lỗi xin lỗi. Tôi lỡ tay làm đổ cà phê.
Chú Trần thở không ra hơi, biết sắp có chuyện liền lên tiếng để dập khói.
―Rồi rồi! Không có gì đâu! Mỗi người một lần! Công bằng rồi!.
Xoạt!
Một ly sữa được tạt thẳng vào mặt An Mật Nhi trước khi cô né kịp.
Tóc bê bết sữa, chảy xuống mặt thành từng giọt từng giọt. Màn tạt café sữa
độc đáo còn của ai khác ngoài Giang Chấn Vũ.
Cằm chú Trần như muốn rớt khỏi hàm.
―Giờ mới công bằng. Giang Chấn Vũ hả hê nói.
―Cái thằng này…. Chú Trần nghiến răng nghiến lợi nói không ra tiếng.
An Mật Nhi từ từ nhắm mắt lại, hít vào một cái thật sâu rồi thở ra, khóe
miệng cười gượng.
Để kìm nén cơn tức giận lại sao? Hoàn toàn không phải. Mà đó chính là
điềm báo cho núi lửa sắp phun trào.
Bốp!
Một bàn tay không lưu tình giáng thẳng vào mặt Chấn Vũ.
Cả Giang Chấn Vũ và An Mật Nhi đều choáng váng. Cô không ngờ mình lại
không giữ được bình tĩnh, vì trước giờ cô chưa từng thế. Từ lúc gặp tên này,
mọi cảm xúc của cô đều bị gã làm cho xáo trộn.
Tát thì cũng đã tát rồi, giờ thì làm gì được nữa? Biết mình cũng nóng tính
quá nhưng cô không muốn giải thích, trừ khi trời sập.
―Cô…. Hai mắt anh mở lớn với tia nhìn như muốn bùng lửa.
―Hủy hợp đồng phải không? Tôi đồng ý. Không cần gã phải mở miệng
trước, cô nói luôn, cô phải từ chối trước khi hắn tức tối lên mà đòi hủy hợp
đồng.
Nhưng điều mà cô không ngờ tới được là — Bốp.
Âm thanh đặc trưng của cái tát lại vang lên nhưng tác giả lần này là anh
chàng to con đáp trả.
An Mật Nhi không thể nào tin được. Gã là đàn ông lại đánh cô? Gã ta dám
đánh cô?
―Ăn miếng trả miếng. Anh gầm gừ nói, không ra dáng đại trượng phu
nhường nhịn phụ nữ.
Cái triết lý quái gì thế này. Cô muốn phát điên!
―Chết tiệt! Để xem hôm nay tôi xử anh thành cái đầu heo như thế nào nhé!.
Giang Chấn Vũ tắt đài, chỉ biết giương mắt nhìn cô nàng bê-đê đang phi tới
anh mà đấm một cú. Anh đờ người mất một giây thì bị cô túm lấy cổ áo thụi
ngã lăn xuống đất, chân đạp lên trên người.
―Cô bỏ cái chân của cô ra ngay!
―Cho anh chết!. Miệng nói, tay thụi thêm một cú vào mặt.
Không thể chịu thua được. Con nhỏ này muốn đánh lộn với anh? Được. Anh
tiếp chiêu.
Bàn bị hất bay, ghế ngã lăn quay. Hai người như nước với lửa đánh nhau túi
bụi.
―Này! Các cháu dừng tay lại! Dừng tay ngay!. Chú Trần đừng ngoài can
ngăn nhưng bị đánh bay ra ngoài.
Đây không phải là trận đánh lộn giữa phái mạnh và phái đẹp mà anh cơ bản
không coi cô là con gái. Còn cô cũng coi anh như kẻ thù của mình.
Nếu cho cô lựa chọn lại một là nén cơn giận xuống hay là bùng lên đánh
đấm, An Mật Nhi sẽ vẫn chọn cách thứ hai vì cô mà cứ nuốt cơn giận này
xuống chắc chắn sẽ bị táo bón.
―Chết này.
Ngôn tình Sắc, Sủng
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Ngôn tình Sắc, Sủng