Sau khi Hề Gia đọc xong, trong mắt xuất hiện một tầng hơi nước. Trước kia chỉ có khi viết đến đoạn xúc động trong kịch bản cô mới không kìm lòng được mà lệ rơi lã chã.
Hôm nay là vì chuyện xưa của chính mình. Chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Thu lấy khăn giấy lau nước mắt tèm lem trên mặt Hề Gia.
Hề Gia hít sâu, cảm thấy bản thân mình thất thố. Trong trí nhớ, đến tận bây giờ cô vẫn chưa khóc ở trước mặt ai lần nào cho dù đó là ba mẹ anh anh cả, anh hai.
Diệp Thu: "Cậu bình tĩnh lại, Mạc Dư Thâm sẽ nói chi tiết rõ ràng cho cậu."
Hề Gia vẫn chưa thể tin được, cứ nghĩ mình đang nằm mơ.
Cô cứ cố suy nghĩ kịch bản trước khi ngủ nên có chút tẩu hỏa nhập ma. Mơ thấy mình chính là nữ chính trong kịch, sau đó ảo tưởng nam chính có thể đối xử dịu dàng với cô như vậy.
"Cảm giác như mình đang ở trong mơ." Cô nói với diệp Thu.
Diệp Thu kéo tay của cô, dùng sức nhéo.
Hề Gia đau đến hít một ngụm khí lạnh, bỗng nhiễn rút tay về, "Cậu nhẹ một chứ, không phải da thịt của cậu sao mà cậu đau được."
Diệp Thu: "Tớ đang nói cho cậu biết cậu không phải đang mơ."
Từ đầu đến cuối Hề Gia đều không hiểu. Cô viết về người khác mắc phải căn bệnh này, tại sao cuối cùng lại viết thành chính mình? Ký ức và thời gian không khác nhau mấy.
Có điều cô chính là biên kịch trong chính câu chuyện của mình.
Nữ chính của là huấn luyện viên lặn.
Diệp Thu nói cô biết: "Ngay từ đầu là cậu viết chuyện của người khác, sau đó khi về nước, lúc ra mắt với Mạc Dư Thâm là cậu đã bệnh rồi. Sau khi cưới, cậu yêu Mạc Dư Thâm nên sửa lại tên kịch bản và từ từ đổi các chi tiết trong truyện thành của cậu và Mạc Dư Thâm. Tên đổi sau đó không hay như ban đầu, vừa nghe là biết phong cách bá đạo tổng tài."
Hề Gia: "Tên gì?"
Diệp Thu: "."
Hề Gia: "..."
Mạc Dư Thâm gửi tin nhắn tới, là một tấm hình chụp giấy hôn thú của hai người họ.
Hề Gia nhìn ngày tháng, là năm trước. Mấy tháng nữa là bọn họ kết hôn tròn hai năm.
Cô gọi điện cho ba. Bây giờ cả người cô đều đang rất loạn.
Điện thoại kết nối.
"Ba, ba đã xem tin tức chưa?"
Quý Chính Hà: "Đang xem. Tha thứ cho ba và mẹ vì đã không nói thật với con. Không phải chúng ta cố ý lừa con. Thanh Viễn và Dư Thâm đều thương con đã quá đau khổ nên mới không muốn để con có thêm nhiều gánh nặng ký ức. Vì vậy mới để bệnh tình của con khôi phục theo tự nhiên. Người trong nhà chúng ta đều không sao, chỉ có Dư Thâm, nó đã quá vất vả rồi."
Hề Gia: "Nói cho con nghe có được không?"
Quý Chính Hà không giữ lại một chữ nào, nói hết cho con gái, "Lúc con tiến tổ phim, Dư Thâm nó xin phép nghỉ hai tháng, lấy thân phận nhà sản xuất tiến vào đoàn phim theo. Sau đó bệnh tình của con nghiêm trọng, nằm viện nửa năm đều là do nó chăm sóc con. Mỗi ngày đều chờ con ngủ rồi mới bận công việc của mình. Sau đó bệnh tình của con chuyển biến tốt lên nhưng lại hoàn toàn không nhớ được nó."
Hề Gia trầm mặc, "Thuốc xinh đẹp mỗi ngày con uống thật ra là thuốc trị bệnh có đúng không?"
"Phải."
"Ba về hưu sớm như vậy, giao công ty cho anh cả và anh hai là vì giúp con đi xem bệnh có phải hay không?"
Quý Chính Hà chần chờ nửa giây, phủ định: "Không phải. Thật ra ba cũng có tuổi rồi, muốn cùng mẹ con đi du ngoạn khắp nơi."
"Gạt người."
Hề Gia chúc ba ngủ ngon, cúp máy. Cô cất điện thoai, hai tay che mặt, ngón cái dùng sức xoa huyệt thái dương.
Diệp Thu nhìn Võ Dương, Võ Dương nhún vai. Bọn họ vẫn còn tưởng Hề Gia đang hoang mang, vẫn chưa tin vì sao mình lại bị mất trí nhớ, còn kết hôn gần hai năm.
Diệp Thu vuốt sau lưng cho Hề Gia, "Gia Gia, bệnh này của cậu có hi vọng được chữa khỏi, rất nhiều người còn đang chờ cậu bình phục. Nhóm nghiên cứu của hướng giáo sư cũng đang rất cố gắng. Không chừng chưa đến một năm là cậu sẽ trở về được trạng thái ban đầu.
Hề Gia lắc đầu, "Tớ không phải đang lo lắng cho bệnh của mình. Dù sao bây giờ cũng không ảnh hướng quá lớn đến sinh hoạt của tớ. Chỉ là..." Cô âm thầm thở dài.
Rốt cuộc Mạc Dư Thâm sống như thế nào trong khoảng thời gian cô sinh bệnh này?
Hề Gia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Võ Dương, "Thật ra cậu đã biết chính vì tôi bị bệnh dẫn tới ảnh hưởng khả năng cân bằng khiến cho kỹ thuật đi lùi, cậu còn phối hợp với huấn luyện viên gạt tôi nói là ai cũng đi lùi."
Võ Dương há hốc mồm, không biết nên biện minh làm sao. Anh không mong Hề Gia đặt nặng vấn đề này, muốn mượn cớ nhưng lại nghẹn lời.
Hề Gia lại quay người nhìn Diệp Thu, cô mất đi ký ức sắp được hai năm, vậy thì Diệp Thu và anh hai... "Thật ra hai người đã sớm chia tay nhau rồi đúng không?"
Diệp Thu gật đầu, lúc Hề Gia và Mạc Dư Thâm xem mắt nhau, cô và Quý ThanhThời đã chia tay. Tính ra cũng sắp hai năm rồi. Ai cũng nói thời gian lấy đi rất nhiều thứ của con người ta những lần nào cũng không mang những chuyện buồn lòng của cô đi.
Hề Gia xoa đầu Diệp thu, trái lại an ủi cô, "Sau này cậu sẽ gặp được người tốt hơn, có thể sẽ là một Quý Thanh Thời khác, cũng có thể sẽ gặp người khác."
Mạc Dư Thâm lại gửi tin nhắn đến cho cô: 【Anh đã xử lý ổn thỏa chuyện trên mạng, bây giờ lập tức tới tìm em.】
Hề Gia: 【Anh không cần qua đây, em đến tìm anh. Gửi địa chỉ qua cho em.】Cô cầm điện thoại lên lầu.
Diệp Thu và Võ Dương ngồi ở dưới lầu đợi Hề Gia một hồi lâu mà vẫn chưa thấy cô xuống.
Diệp Thu lo lắng, "Tôi đi lên lầu xem cậu ấy một chút." Còn chưa kịp đứng lên đã bị Võ Dương kéo xuống, "Cậu để cậu ấy bình tĩnh một chút." Diệp Thu nhìn cầu thanh hiu quạnh, "Có khi tôi cũng muốn mất trí nhớ."
Võ Dương: "Thôi đi. cậu mà mất trí nhớ thì nam sở khanh lừa hết tiền của cậu đi mất."
Diệp Thi: "...Sao cậu không nghĩ tôi tốt một chút?"
Cuối cùng Hề Gia cũng xuống lầu, một tay bỏ trong túi, tay kia cầm chìa khóa xe. Cô cũng không đoái hoài gì tới Võ Dương và Diệp Thu, "Các cậu tự chơi đi nhé, không cần chờ tớ, chắc tớ không về đâu?"
Khoảng cách từ chung cư đến biệt thự của Mạc Dư Thâm cũng không xa lắm nhưng Hề Gia có cảm giác cách đến mấy vạn dặm, băng qua hết mấy cái giao lộ rồi mà vẫn chưa tới.
Những tin tức liên quan đến Hề Gia rất nhanh đều chìm xuống. Bọn họ cũng chủ động xóa tin đồn.
Trạng thái làm sáng tỏ của Mạc Dư Thâm đã đạt được gần một triệu lượt xem, các bình luận để lại hầu như đều hi vọng Hề Gia có thể sớm khôi phục.
Đây là lần duy nhất cư dân mạng ăn dưa nhưng cuối cùng lại thành thức ăn cho chó, đành ngậm ngùi vừa chấm nước mắt vừa ăn.
Cũng có vài người biết về bệnh tình của Hề Gia nên chủ động xóa bỏ weibo, hủy bỏ lượt thích.
Trong sân truyền đến tiếng xe ô tô, Mạc Dư Thâm mặc áo khoác lên ra ngoài.
Hề Gia dừng hẳn xe, hét lên với Mạc Dư Thâm, "Anh đứng yên không được nhúc nhích! Em thường xuyên viết nữ chính bổ nhào vào ngực nam chính, hôm nay tự mình trải nghiệm một chút cảm giác bổ nhào vào lòng bá đạo tổng tài là như thế nào."
Mạc Dư Thâm cười, đứng tại chỗ giang hai tay ra. Hề Gia tăng tốc, chạy thẳng vào lòng Mạc Dư Thâm.
Khoảng khắc anh ôm lấy cô, cô cảm giác rốt cuộc thuyền cũng cập bến
"Ông xã, em nhớ anh."
Giọng nói của Mạc Dư Thâm khàn khàn, "Anh cũng rất nhớ em."
"Có thể ngày mai em sẽ lại không nhớ ra được những chuyện xảy ra hôm nay nhưng nhất định sẽ nhớ kỹ anh. Em sẽ ghi bút ký, chỉ nhớ một mình anh."
"Trong khoảng thời gian này ngày nào em cũng chờ điện thoại của anh. Chờ anh hẹn gặp em. Em cứ nghĩ là anh không thích em, rất buồn. Còn anh thì sao? Thời điểm mà em quên mất anh, có phải anh cũng khổ sở như vậy không? Có phải còn buồn hơn cả em đúng không? Ba nói người vất vả nhất chính là anh."
"Bắt đầu từ ngày mai em sẽ không quên anh nữa." Cô vỗ túi, "Em cất ở nơi này, ngày nào cũng sẽ nhìn một lần."
Mạc Dư Thâm: "Cất cái gì?"
Hề Gia che túi, cười, "Bí mật, không cho nhìn."
Ngoài sân quá lạnh, trên lông mi Hề Gia đã kết một tầng hơi nước.
Mạc Dư Thâm nắm tay đưa cô về phòng.
Hề Gia đảo mắt nhìn một vòng, nhìn có chút lạ lẫm nhưng cũng có chút quen thuộc, "Em từng ở đây sao?"
Mạc Dư Thâm: "Kết hôn sắp được hai năm rồi, em thử nói xem?"
Hề Gia có nghi hoặc trong lòng, không để ý để tứ gì mà hỏi thẳng, "Chúng ta không phải có tiếng mà không có miếng đúng không?"
Mạc Dư Thâm: "...Ừm."
Hề Gia quay đầu, khóe miệng giương lên. Hóa ra cô đã sớm chiếm được anh.
Đến phòng ngủ, Mạc Dư Thâm chỉ một cái bàn làm việc dài ở cửa sổ sát đất, "Đó là của em."
Trên đó bày một đống sổ, còn có cái máy tính.
Hề Gia qua đó ngồi, lật bản bút ký thứ nhất. Thì ra cô quen biết Nhạc lão tiên sinh. Ở khách sạn trên núi còn nhầm Mạc Dư Tham thành đối tượng tình một đêm.
Bên cạnh cô còn vẽ một cặp mắt đào hoa. Bởi vì vẽ không giống nên còn cố ý dùng bút chì chú thích bên cạnh là "cặp mắt đào hoa".
"Ông xã." Chính cô cũng không phát hiện được tiếng "ông xã" này phát ra từ miệng cô có bao nhiêu thân mật.
Mạc Dư Thâm lấy đồ ngủ ra cho cô, "Thế nào?"
Hề Gia nhìn chằm chằm con mắt Mạc Dư Thâm, ra hiệu anh, "Anh đứng trước bàn đi, em nhìn anh vẽ. Đôi mắt này không giống, em phải vẽ lại mới được."
Mạc Dư Thâm giật mình, "Em nhìn anh vẽ làm gì?"
Hề gia: "Mắt của anh, không nhìn anh vẽ thì nhìn ai vẽ?"
Mạc Dư Thâm: "Lúc đó nằm bên cạnh em em cũng không biết anh là ai, làm sao chắc đây là mắt của anh?"
Hề Gia nghĩ nghĩ, "Có thể là do lúc đó ký ức bị lệch. Khả năng lớn nhất là em luôn tưởng tượng nam chính cao lãnh cấm dục trong truyện là chồng của mình."
Mạc Dư Thâm: "..." Nói vậy cũng được nữa hả.
Hề Gia cười cười, "Mặc kệ nam chính nào đó thì đều là dùng hình mẫu của anh để tưởng tượng ra. Tất cả nam chính của em đều có đôi mắt giống anh."
Mạc Dư Thâm đứng bất động làm mẫu cho cô.
Anh không dám lấy lòng họa sỹ Hề Gia nhưng cũng rất phối hợp với cô.
Hề Gia vẽ rồi bôi, bôi rồi lại vẽ. Cô nhìn chằm chằm con mắt của Mạc Dư Thâm, rõ ràng đơn giản như vậy mà vẽ quài vẽ không ra.
Mạc Dư Thâm đánh lạc hướng cô, "Hồi bé em có học vẽ không?"
Hề Gia gật đầu, "Cái gì em cũng từng học qua nhưng chỉ có vẽ tranh là tệ nhất."
Mạc Dư Thâm biết cô không am hiểu về hội hoạ. Trong cầm kỳ thi họa thì cô kém nhất phần họa.
Hề Gia nhìn Mạc Dư Thâm, quan sát một hồi lâu rồi cúi đầu tiếp tục vẽ. Tờ giấy sắp bị cô bôi đến hư, cô thở dài, coi như thôi.
"Không vẽ nữa?"
Hề Gia lắc đầu, "Hôm khác em dán hình của anh lên."
Mạc Dư Thâm: "Nhìn là biết em không học hành chăm chỉ rồi."
Hề Gia gật đầu, "Chắc là vậy."
Cô nói hồi đi học vẽ, "Em còn nhớ được lớp học khi đó có một bạn nữ rất xinh đẹp, ngồi kế bên em. Ngày nào vô lớp cũng lén lút nói chuyện, còn chia nhau socola ăn vụng. Nhưng cô ấy có thiên phú về họa, chơi với em cũng không khiến cô ấy vẽ xấu đi. Về sau cô ấy chuyển đi, nghe cô ấy nói là cô ấy muốn đi Thượng Hải, không biết có thật hay không. Thời gian trôi qua lâu như vậy, cô ấy tên là gì em cũng quên mất."
Lại sau đó nữa, cô đi du học nước ngoài, hứng thú ban đầu với hội họa cũng dần mất đi.
Đối với Mạc Dư Thâm mà nói, vẽ không ra cũng không sao, chỉ cần không phải người khác là được rồi. Trước đó anh cũng không dám ôm hi vọng lúc còn sống sẽ giải mã được chuyện này.
Hề Gia tiếp tục xem bút ký, đọc đến đoạn của Chu Minh Khiêm, cô nhắm mắt lại. Hóa ra anh từng đối xử ác liệt với cô như thế.
Mạc Dư Thâm đưa áo ngủ cho cô, "Tắm rửa đi, đã muộn rồi. Ngày mai lại xem tiếp."
Hề Gia: "Nếu em vẫn không nhớ được thì sao?" Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạc Dư Thâm, "Sau này đừng gạt em như vậy nữa có được không? Em sợ anh sẽ giấu những thứ này đi."
Mạc Dư Thâm: "Sẽ không. Anh đồng ý với em thì anh sẽ làm tới cùng."
Hề Gia đan chặt mười ngón tay với anh, "Thành thật mà nói, một chút cảm giác an toàn em cũng không có. Em cứ luôn sống trong quá khứ, ở nơi đó không có anh. Thật ra những người khác có nhớ được hay không đều không đáng kể. Em có cuộc sống của em, bọn họ có sinh hoạt của bọn họ. Như anh không giống bọn họ. Em muốn nhớ kỹ anh là ai. Anh cũng không cần lo lắng em ghi bút ký sẽ cực khổ, thật ra không cực chút nào. Biết anh là chồng của em nên cái gì cũng không mệt, cái gì cũng có thể kiên trì."
Cô lại chỉ những cuốn sổ và video của anh và cô, "Không cho phép cất đi, mỗi ngày đều phải nhắc em nhìn."
Mạc Dư Thâm gật đầu, anh sẽ không cất những cuốn bút ký kia đi nữa.
Hề Gia: "Từ sau khi xem mắt, khi nào rảnh là em lại nhớ đến anh, lúc tập luyện cũng nhớ. Lúc không nhận được điện thoại của anh sẽ rất buồn. Lúc nhìn thấy anh lại không biết ủy khuất từ đâu chui ra. Lúc trước em không biết nên giải thích loại cảm thụ kỳ quái này như thế nào. Bây giờ em cuối cùng cũng hiểu, dù đầu em không nhớ được anh nhưng trong lòng vẫn còn nhớ kỹ."