Giữ thể diện, ra đòn phủ đầu.
Nếu nữ chính nhất quyết vạch trần “bộ mặt thật” của bạch nguyệt quang, với tính cách kiêu ngạo, bạch nguyệt quang tuyệt đối không cầu xin. Giờ là cơ hội tốt, cô là kẻ yếu bị phía nữ chính làm hại, lời nói của Chu Tư An sẽ giảm sức nặng và cô có thể tận dụng để xoa dịu cảm xúc tiêu cực của nam chính.
Cố Nghiên nắm lấy bắp chân trắng muốt mảnh mai của cô gái, nhẹ nhàng tháo đôi giày cao gót trắng khỏi chân cô rồi nhận lấy đôi dép mềm từ nhân viên, cẩn thận xỏ vào cho cô. Nghe cô nói, hắn khẽ ngước mắt, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn thẳng vào cô rồi nói với giọng điệu khó đoán: “Cưng muốn anh nghe lời sao?”
Lục Quỳ ngây ra.
Nam chính cao cao tại thượng, người được ví như thiên long nhân lại hạ mình tháo giày cho cô đã đủ khiến cô kinh ngạc.
Câu nói này lại có ý gì?
Đầu óc cô nhất thời trống rỗng. Nam chính quá lệch khỏi cốt truyện khiến cô không biết phải tiếp diễn thế nào.
Cố Nghiên đã lạnh lùng ra lệnh cho vệ sĩ kéo Chu Tư An ra ngoài, đồng thời cấm bất kỳ người “không liên quan” nào được vào đây sau này.
Đặc biệt ám chỉ nhà họ Chu và “vị hôn thê” của hắn.
Chu Tư An từ lúc đứng đây đến khi bị đuổi đi không nói một lời, chỉ siết chặt nắm đấm, cuối cùng nhìn Lục Quỳ bằng ánh mắt u ám trước khi rời đi.
Lục Quỳ được người đàn ông bế kiểu công chúa, bước vào thang máy riêng, lên tầng cao nhất – khu vực dành riêng cho tổng giám đốc rồi được đặt xuống sofa.
Nam chính đi lấy hộp thuốc, Lục Quỳ ngồi đó lơ đãng đảo mắt nhìn quanh.
Là bạch nguyệt quang của nam chính, cô đã đến tầng cao nhất này khá nhiều lần. Phong cách trang trí tông lạnh, vừa sang trọng vừa mang tính thẩm mỹ cao, đồ đạc tuy đơn giản nhưng đều đắt giá.
Bạch nguyệt quang thường đóng vai người vợ hiền, mang cơm nước đến cho nam chính.
Đúng vậy, nam chính còn có căn bệnh dạ dày điển hình của một tổng tài, vì công việc mà quên ăn quên ngủ.
Cố Nghiên mang hộp thuốc đến, bôi thuốc cho cô gái. Đôi mày tuấn tú hiếm khi u ám.
Bạch nguyệt quang rất biết điều. Dù nam chính ít khi bộc lộ cảm xúc tiêu cực trước mặt cô nhưng cô lại rất giỏi quan sát sắc mặt.
Bạch nguyệt quang vốn không thật sự muốn chia tay nam chính, chỉ là nhất thời bốc đồng làm mình làm mẩy. Giờ nam chính chủ động xuống nước, cô tất nhiên không tiếp tục đối đầu.
“Anh Nghiên , anh giận em sao?” Gương mặt trắng ngần tinh xảo của cô gái lộ vẻ lo lắng, ngón tay xinh đẹp kéo lấy tay áo đắt tiền của hắn, giọng mềm mại hỏi.
Giống như một chú mèo trắng quý giá, biết mình làm sai, vươn móng vuốt mềm mại, cào nhẹ vào tay áo của chủ nhân đang giận dỗi.
Cố Nghiên liếc nhìn “móng vuốt” trắng mềm trên tay áo, sắc mặt lạnh nhạt: “Đừng đụng lung tung.”
Đụng mạnh quá, hắn lỡ tay làm đau cô, cô lại khóc.
Lục Quỳ sững người. Một tuần trước, nam chính còn cuồng nhiệt trên giường, gọi cô là “bảo bối”. Giờ chỉ chạm vào tay áo hắn mà hắn đã bỏ đến vậy sao?
Bạch nguyệt quang mất giá nhanh thế sao?
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông bôi thuốc xong, cẩn thận băng bó mắt cá chân sưng đỏ của cô rồi đứng dậy, nắm lấy “móng vuốt” của cô, đặt lên nơi không nên đặt.
Căng phồng, to lớn và nóng rực.
Cách một lớp vải quần tây đắt tiền, hình dạng vẫn rõ ràng đến mức khắc sâu và khẽ giật nhẹ trong lòng bàn tay cô.