Ánh Trăng Năm Ấy [Điên Phê]

Chương 16

Trước Sau

break

Nội dung chương 16

Ân Tình chớp chớp mắt: “Ngươi, và cả huynh trưởng của ta nữa.”

“Huynh trưởng của ngươi… Ân Uẩn?” Hắn lặp lại cái tên này, đầu lưỡi khẽ đảo, trong giọng nói không hiểu sao lại có mấy phần nghiến răng nghiến lợi.

Thiếu niên tung hứng cây sáo ngắn trong tay, ánh mắt lóe lên, tựa như đang mưu tính chuyện xấu xa gì đó.

Ân Uẩn, người đứng đầu Tân Tú Bảng trong Đại hội Anh hùng Võ lâm lần trước, nay là một thiếu niên kiếm tiên lừng lẫy giang hồ, một trang tuấn kiệt trẻ tuổi hiếm có.

Một nhân vật quang phong tễ nguyệt như thế, vậy mà lại có một cô muội muội ngốc nghếch đáng yêu.

Chẳng biết gì về giang hồ hiểm ác, liền dám một thân một mình dấn bước vào.

Ân Tình lại chẳng hề hay biết, nụ cười rạng rỡ như trăng thu, vui vẻ nói: “Đúng vậy! Huynh trưởng của ta, ngươi đã từng thấy danh kiếm chưa? Huynh trưởng của ta chính là chủ nhân của Dịch Thủy Hàn Kiếm, một trong Thập đại danh kiếm, đó là bảo vật trấn phái của Côn Luân chúng ta đó…”

Yến Quy cười híp mắt, dùng cây sáo ngắn vỗ nhẹ vào cằm nàng: “Ồ, huynh ấy lợi hại như vậy, sao bây giờ ngươi lại ở đây một mình? ‘Ca ca’ tốt của ngươi đâu rồi? Sao không đến cứu khổ cứu nạn, cứu ngươi ra khỏi nước sôi lửa bỏng?”

Thiếu niên có giọng nói trong trẻo, nhưng lại bất giác nhấn mạnh hai chữ “ca ca”.

“Huynh trưởng của ta đi tham gia đại hội võ lâm rồi… Ta… ta…” Ân Tình suy đi tính lại, do dự một hồi, dường như lấy hết can đảm mới dám mở lời: “Ta lén nói cho ngươi biết, ngươi không được nói cho người khác đâu đấy.”

Thiếu niên cười thầm, đúng là đồ ngốc.

Dù hắn có muốn rêu rao khắp nơi, thì ở trong chốn rừng sâu núi thẳm này cũng chẳng có ai để mà nói.

“Ngươi nói đi.”

“Ta lén chạy ra ngoài, bọn họ không ai biết cả.” Ân Tình nhón chân, ghé vào tai hắn.

Giọng nàng cũng thì thầm, đè xuống rất thấp rất nhẹ. Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường như vậy, nhưng nàng lại như đang kể cho hắn nghe một bí mật mà chư thiên thần phật đều không biết, và nàng, chỉ nói riêng cho một mình hắn nghe.

Giọng thiếu nữ trong trẻo như tuyết mịn, từng lời thốt ra mang theo hơi thở ấm áp, tựa gió nhẹ, tựa mưa phùn, rơi bên tai hắn, làm chiếc chuông bạc khẽ vang lên những tiếng kêu giòn giã, cũng thổi cho vành tai hắn nóng lên, trong lòng khẽ ngứa ngáy.

“Đúng là một kẻ ngốc.”

Hắn có phần bối rối quay mặt đi, nói xong câu đó với vẻ mặt vô cảm, rồi lại bước nhanh về phía trước, không đợi nàng nữa.

“Này! Yến Quy! Ngươi đợi ta với, ngươi có biết Lạc gia đi đường nào không? Ta cũng muốn đi tham gia đại hội võ lâm! Yến Quy, Yến Quy ngươi đi chậm một chút thôi——”

Thiếu niên bước đi nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh, thiếu nữ áo vàng phía sau đuổi theo đến thở không ra hơi.

Hắn chưa bao giờ biết rằng, cái tên của hắn vốn bị xem là cấm kỵ trong tông môn, một cái tên đáng sợ đến mức không ai dám gọi, lại có ngày được người ta gọi lên một cách uyển chuyển dễ nghe như vậy, âm thanh quấn quýt trăm vòng, khiến lòng hắn xao động.

Lần đầu tiên nếm trải cảm giác này, thiếu niên chỉ thấy trong lòng như có lửa mà không có chỗ phát tiết, càng thêm phiền muộn.

Chỉ hận không thể bịt chặt tai lại, hoặc là cắt lưỡi nàng đi để nàng biến thành một cô gái câm.

Đường đi vô cùng nhàm chán, mà Ân Tình lại là người hoạt bát.

Nàng cứ líu ríu không ngừng ở phía sau, không có chuyện cũng cố tìm chuyện để nói.

Từ đầu đông Côn Luân nói đến đầu tây, nói nàng lúc nhỏ từng cứu một con hồ ly trắng trong ngày tuyết lớn, không ngờ đầu xuân đã chẳng thấy tăm hơi; nói huynh trưởng nàng được danh kiếm nhận chủ khi chưa đầy mười tuổi, khiến bao đệ tử trong núi phải ngưỡng mộ; nói trước nhà nàng trồng mấy gốc sen tuyết, lúc nở hoa kiêu hãnh vươn mình trong tuyết giá, đẹp vô cùng; nói nàng vốn định xuống núi tìm huynh trưởng, nào ngờ lại lạc đường trong núi non trùng điệp này.

Nói về những chuyện của nàng trên núi, dùng hoa tùng để ủ rượu, lấy nước suối mùa xuân để pha trà, một cuộc sống tự do tự tại.

Lại nói nàng từ nhỏ lớn lên ở Côn Luân, thứ thấy nhiều nhất chính là ngàn vạn lớp tuyết trắng xóa, lần này xuống núi mới biết nhân gian đa sắc màu đến vậy, phồn hoa như gấm, đủ loại cây cỏ quý lạ, khoe sắc đua hương, khiến nàng nhìn không xuể.

Nói đến lúc cao hứng, còn không quên nhắc đến việc huynh trưởng nàng thích nhất là rượu hoa tùng do chính tay nàng ủ, nếu có cơ hội, cũng muốn mời hắn lên Côn Luân ngắm tuyết nghe gió, phẩm trà thưởng rượu.

Hoàn toàn quên mất rằng, thứ hắn học chính là kiếm pháp lệch lạc, với danh môn chính đạo có thể nói là hai phe đối nghịch nhau, hoàn toàn không hợp.

Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã “bị buộc” phải biết bao nhiêu chuyện cũ của nàng, từ chuyện lớn như nàng mang hàn khí trong người, không thể tu luyện nội công, đến chuyện nhỏ như tên ở nhà của nàng là “Y Y”, lấy từ trong “Kinh Thi”: “Chiêm bỉ Kỳ úc, lục trúc y y.”

Ngay cả những chuyện xấu hổ thời thơ ấu của vị kiếm tiên Ân Uẩn lừng danh kia, cũng bị nàng cười khúc khích, kể tuốt ra hết.


Lúc mặt trời lặn, Yến Quy dừng bước trên một sườn núi, có cơn gió lồng lộng từ phía tây thổi tới, làm tung mái tóc trắng như sương của hắn, tựa một nắm tuyết trong ánh hoàng hôn. Ân Tình cũng dừng lại theo, ngước mắt nhìn hắn, đúng là: “Tông chi tiêu sái mỹ thiếu niên, kiểu như ngọc thụ lâm phong tiền.” Chẳng gì hơn được cảnh này.

Nàng lúc này mới sực tỉnh, hôm nay nàng bất giác đã nói nhiều như vậy, nhưng nàng lại chẳng biết gì về thiếu niên trước mắt này, ngoài việc biết hắn xuất thân từ Cổ Môn ra thì không còn biết gì khác.

Hắn từ đâu tới? Sẽ đi về đâu?

Ân Tình không nhịn được bèn hỏi: “…Ta đã nói nhiều như vậy, còn ngươi thì sao, tại sao ngươi lại ở trong núi rừng này?”

Thiếu niên quay đầu lại cười, ánh hoàng hôn như vàng tan chảy, lấp lánh nơi đáy mắt hắn, còn đẹp hơn cả ánh nắng ban mai mùa xuân, nhưng lời hắn nói ra lại chẳng dễ nghe chút nào: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”

Ân Tình tức giận phồng má, chỉ kêu không công bằng: “Ta đã nói nhiều như vậy, mà ngươi lại chẳng nói gì cả!”

Thiếu niên cười lớn: “Ta có kề dao vào cổ bắt ngươi nói không?”

“Không có…”

“Ta có chủ động hỏi ngươi không?”

“Cũng không có…”

“Vậy tại sao ta phải nói?” Yến Quy nhìn nàng đầy ẩn ý.

“Không nói thì thôi!” Không ngờ Ân Tình lại hừ lạnh một tiếng, cúi đầu, khóe miệng trễ xuống, buồn thiu, trông như một đóa hoa bị héo: “Ta cũng chẳng muốn nghe đâu.”

Thiếu niên khựng lại.

“Ta còn chưa chê ngươi ồn ào, ngươi ngược lại còn tủi thân trước à.” Yến Quy cong ngón tay, búng nhẹ vào trán nàng, ánh mắt hướng về ngọn núi phía trước.

Hồi lâu sau, mới mượn gió để cất lời.

“Ta đến ngọn núi này là để tìm một loài hoa có thể áp chế cổ vật.”

Nghe hắn nói vậy, Ân Tình liền mở to mắt, trong phút chốc như xuân về trên mặt đất, lại tươi tắn rạng rỡ: “Cổ gì mà cần phải áp chế? Lẽ nào lần trước ngươi bị phản phệ, cũng là vì nó?”

“Tình Cổ.”

Yến Quy thốt ra hai chữ, như thổi đến một luồng gió nóng.

Không biết là do ánh mắt hắn quá sáng, hay giọng nói của hắn quá trầm.

Má Ân Tình bỗng chốc đỏ bừng.

Nàng từng nghe qua lời đồn về Tình Cổ, truyền thuyết kể rằng trai gái Miêu Cương, nếu đã rung động trước ai, nhất định sẽ lén gieo Tình Cổ lên người đó, nếu người kia phản bội họ, ắt sẽ phải chịu nỗi đau bị ngàn vạn con côn trùng căn nuốt.

Sao hắn… lại có Tình Cổ?

Là tự mình luyện, hay bị người khác gieo vào?

--------------

Chú thích

- KIếm pháp lệch lạc: Hiểu một cách đơn giản, "kiếm pháp lệch lạc" (剑走偏锋 - kiếm tẩu thiên phong) chỉ những loại kiếm thuật không đi theo con đường quang minh chính đại, mà sử dụng những chiêu thức, phương pháp kỳ dị, hiểm độc, khó lường, và thường đi ngược lại với đạo lý võ học thông thường.

-Tông chi tiêu sái mỹ thiếu niên, kiểu như ngọc thụ lâm phong tiền:

+ Câu thơ này xuất phát từ bài "Ẩm Trung Bát Tiên Ca" (飲中八仙歌) - "Bài ca về tám vị tiên trong làng rượu" - của đại thi hào Đỗ Phủ thời nhà Đường (Trung Quốc).

+ "Tông chi tiêu sái mỹ thiếu niên, kiểu như ngọc thụ lâm phong tiền" là có nghĩa lời khen ngợi cao nhất dành cho vẻ đẹp của một người đàn ông. Nó không chỉ đơn thuần là "đẹp trai", mà còn bao hàm cả những yếu tố:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc