Ánh Trăng Cười Với Anh

Chương 9

Trước Sau

break

 

Tần Tô chưa bao giờ nghĩ rằng câu "Cần giúp đỡ không?" lại có thể thốt ra từ miệng Quý Xuyên.

 

Ít nhất là không phải dành cho cô.

 

Tần Tô chậm chạp phản ứng lại, cảm thấy Quý Xuyên không thể nào tốt bụng đến thế, nên cúi đầu định từ chối: "Anh, em không—"

 

"Anh ấy, cô ấy cần, cực kỳ cần!"

 

Lời của Tần Tô còn chưa nói xong đã bị Lâm Viện cướp lời.

 

Lâm Viện và Đoạn Tình si mê nhìn Quý Xuyên, đã hoàn toàn đắm chìm trong vẻ đẹp trai của anh, nào còn có thể phân biệt bản chất thật sự của người này là như thế nào?

 

Hàng lông mày thanh tú của Tần Tô hơi nhíu lại, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía Quý Xuyên.

 

Anh đứng cạnh cửa sổ, dáng người cao lớn che mất một khoảng ánh sáng, những đường nét gương mặt thanh tú, sạch sẽ ẩn mình trong bóng tối.

 

Lúc này, anh đang cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy mang theo ý cười nhàn nhạt.

 

Chỉ với nụ cười ấy, Tần Tô đã cảm thấy người này chắc chắn chẳng có ý tốt gì cả.

 

Cô im lặng hai giây, hé miệng định từ chối dứt khoát lần nữa.

 

Nhưng dường như Quý Xuyên đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, chẳng để lại cơ hội nào: "Ừ, vậy đi thôi."

 

Nói xong, anh đút tay vào túi, xoay người đi về phía cầu thang.

 

Tần Tô nhìn bóng lưng lười biếng của anh, chân mày cau lại chặt hơn.

 

Đi đâu chứ?

 

Nhìn dáng vẻ này, anh không giống như định giúp cô học hành mà có vẻ như muốn tìm một nơi vắng người để tính sổ chuyện trước đây hơn.

 

Nghĩ vậy, Tần Tô không khỏi hoài nghi—chẳng lẽ truyền kỳ Thanh Bắc lại nhỏ nhen đến mức này sao?

 

*Thanh Bắc: Thanh Hoa và Bắc Đại, hai trường đại học danh tiếng hàng đầu Trung Quốc.

 

"Tô Tô, còn ngẩn ra làm gì thế? Cơ hội tốt như vậy đừng có lãng phí! Được ở riêng với truyền kỳ Thanh Bắc, có người còn cầu mà không được đấy!"

 

Lâm Viện nói một tràng dài, Tần Tô vừa định quay lại phản bác rằng ai thích thì cứ lấy đi, cô không cần, thì phía sau lưng bỗng bị ai đó đẩy mạnh, cả người lao về phía trước gần một mét, khoảng cách với Quý Xuyên chỉ còn nửa mét.

 

Cô không dám tin quay đầu lại, liền thấy Lâm Viện và Đoạn Tình đều siết chặt nắm tay, làm động tác cổ vũ "fighting".

 

"..."

 

Tần Tô im lặng, thật sâu nhìn hai người họ một cái, rồi bất đắc dĩ đành phải bước theo Quý Xuyên.

 

"Học trưởng, chúng ta đi đâu thế?"

 

Tần Tô thu lại ánh mắt, đi bên cạnh Quý Xuyên, giả vờ thản nhiên hỏi.

 

Anh không nhìn cô, ngắn gọn đáp: "Thư viện."

 

Thư viện?

 

Vậy là anh đã nghe thấy lời cô nói khi nãy sao?

 

"Học trưởng," Tần Tô nghiêng đầu nhìn anh, "Thư viện em có thể tự đi được."

 

Nghe vậy, khuôn mặt Quý Xuyên không biểu cảm gì, anh hơi nghiêng đầu, đường nét quai hàm sắc nét hiện rõ: "Em cần hướng dẫn chuyên môn."

 

Tần Tô im lặng trong chốc lát, ý anh là thực sự muốn giúp cô? Tại sao chứ?

 

Một lúc lâu sau, cô vẫn không hiểu được.

 

"Đừng hiểu lầm," sau vài giây yên tĩnh, dường như Quý Xuyên biết rõ suy nghĩ của cô, bỗng nhiên nói: "Anh chỉ là không thể chịu nổi việc một người anh quen biết lại ngu dốt như vậy."

 

"..."

 

Xin lỗi vì đã quá ngu dốt nhé.

 

Tần Tô thức thời ngậm miệng, lặng lẽ đi theo anh.

 

Mặc dù người này miệng lưỡi cay nghiệt, nhưng không thể phủ nhận, trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, anh thực sự là một người thầy xuất sắc.

 

Cô lại nhớ đến cảnh khi nãy trong giảng đường, lúc anh đứng trên bục giảng giải quyết vấn đề cho các sinh viên, ung dung và điềm tĩnh biết bao.

 

Hai người rời khỏi khu giảng đường, đúng lúc giữa trưa, ánh nắng gay gắt.

 

Con đường chính trong trường học có rất nhiều sinh viên qua lại, Quý Xuyên và Tần Tô sóng bước giữa dòng người.

 

Nhưng vì ngoại hình quá mức nổi bật, cả hai trông vô cùng thu hút.

 

Ánh mắt mọi người không khỏi đổ dồn về phía họ.

 

"Đó có phải là truyền kỳ Thanh Bắc, Quý Xuyên không? Cô gái đi cạnh anh ấy xinh quá! Họ là người yêu à?"

 

"Đây là cặp đôi thần tiên gì thế này, còn đẹp đôi hơn cả minh tinh nữa!"

 

...

 

Những lời bàn tán không to không nhỏ, nhưng đủ để lọt vào tai Tần Tô.

 

Cây liễu hai bên đường khẽ lay động theo gió, ánh nắng len qua kẽ lá, rọi xuống mặt đường thành từng mảng bóng loang lổ.

 

Tần Tô ngẩng đầu nhìn Quý Xuyên, cậu thiếu niên ấy dường như đang bước đi trong ánh sáng, sạch sẽ và rực rỡ, không biết đã khiến bao nhiêu người say mê.

 

Cô có thể nghe thấy lời bàn tán xung quanh, vậy Quý Xuyên hẳn cũng nghe thấy.

 

Thế nhưng anh vẫn cứ thản nhiên bước đi, chẳng bận tâm chút nào đến ánh mắt hay suy nghĩ của người khác.

 

Không hề né tránh.

 

Tần Tô chớp mắt, lại nhớ đến chuyện chỉ vì Lâm Viện đăng một bài về anh đeo khẩu trang mà đã khiến diễn đàn trường bùng nổ.

 

Bây giờ chẳng phải rất nguy hiểm sao?

 

Nghĩ vậy, Tần Tô cúi đầu, khẽ mím đôi môi có chút khô ráp vì thời tiết hanh khô, sau đó lặng lẽ lấy từ trong ba lô ra một chiếc khẩu trang dùng một lần, xé bao bì rồi đeo lên mặt.

 

Quý Xuyên chú ý đến động tác của Tần Tô, liếc nhìn cô một cái. 

 

Cô gái nhỏ đeo khẩu trang y tế màu xanh nhạt, lỏng lẻo che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, thấp thoáng vẻ sợ hãi nhìn quanh bốn phía. 

 

Dưới ánh nắng, làn da cô hơi ửng hồng, yếu ớt như một nụ hoa trong nhà kính chưa từng trải qua mưa gió.

 

Khóe môi Quý Xuyên khẽ nhếch lên một đường cong mờ nhạt.

 

Ha, đúng là sợ dính dáng đến anh thật.

 

Khi Tần Tô và Quý Xuyên đến thư viện, bên trong không có nhiều người.

 

Nhiệt độ trong thư viện thấp hơn bên ngoài khoảng bốn, năm độ, làn da bị nắng gắt làm ửng đỏ của Tần Tô cuối cùng cũng được xoa dịu phần nào trong môi trường này.

 

Đứng trong sảnh, Quý Xuyên dừng lại, hai tay đút túi quần, ánh mắt chậm rãi quét qua xung quanh.

 

Trông hệt như một thiếu gia cao quý đang hạ cố đi thị sát lãnh thổ của mình vậy.

 

Tần Tô khó hiểu nhìn anh, hỏi: "Học trưởng, chúng ta đi đâu trước đây?"

 

Nghe vậy, Quý Xuyên cúi đầu liếc cô một cái, thản nhiên đáp: "Anh cũng là lần đầu tiên đến đây."

 

"... "

 

Nhìn vẻ mặt bình thản như không của anh khi nói ra câu này, Tần Tô chỉ cảm thấy bản thân ngây thơ hệt như một sinh vật đơn bào.

 

Tại sao lại để anh dẫn mình đến đây chứ? 

 

Tự đi chẳng phải tốt hơn sao?

 

Dù trong lòng đã hối hận không biết bao nhiêu lần, nhưng Tần Tô không thể hiện ra ngoài. 

 

Cô nhìn lướt qua một góc trong sảnh, ở giữa có một bảng điện tử với dòng chữ "Giới thiệu thư viện".

 

Tần Tô chỉ tay về phía đó, đề nghị với Quý Xuyên: "Học trưởng, hay là chúng ta qua đó xem trước đi?"

 

Quý Xuyên ngước mắt nhìn về hướng cô chỉ, hơi nhướn mày: "Ừm."

 

Anh sải bước đi trước, Tần Tô đeo ba lô lẽo đẽo theo sau, trông chẳng khác gì một nha hoàn nhỏ.

 

Tần Tô chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày cô lại làm người hướng dẫn đường cho một học trưởng nghiên cứu sinh đã sống hai năm trong ngôi trường này với tư cách một sinh viên năm nhất.

 

Mà người đó lại chính là thiên tài được cả trường tôn sùng—Quý Xuyên.

 

Khi đến khu giới thiệu thư viện, Tần Tô nhìn thấy những ngón tay thon dài của Quý Xuyên lướt nhẹ trên màn hình hiển thị điện tử, động tác thành thạo và nhanh chóng, trông có vẻ rất nhanh đã nắm được quy tắc sử dụng nơi này.

 

Trên màn hình, vô số giao diện có chữ "Trí tuệ nhân tạo" nhấp nháy, dường như đó là phần giới thiệu về các phòng mượn sách liên quan đến trí tuệ nhân tạo, nhưng Tần Tô không kịp nhìn rõ.

 

Bất chợt, ngón tay Quý Xuyên dừng lại, chỉ vào một giao diện, anh nghiêng đầu nhìn Tần Tô bên cạnh: "Vào phòng này đi."

 

Tần Tô ghé đầu qua xem thử, toàn là thuật ngữ chuyên ngành, cô chẳng hiểu gì cả.

 

Đúng lúc này, Quý Xuyên đơn giản giải thích: "Dành cho người mới bắt đầu tìm hiểu về trí tuệ nhân tạo."

 

Nghe vậy, Tần Tô lập tức hiểu ra, cô nhìn anh gật đầu: "Được."

 

Tần Tô đi theo Quý Xuyên, trước tiên lên thang máy đến tầng ba, sau đó lại quẹo qua mấy hành lang dài, đến mức cô hoàn toàn mất phương hướng, cuối cùng mới đến được căn phòng mà Quý Xuyên nói.

 

Đẩy cửa bước vào, ánh nắng chiếu sáng khắp căn phòng, không gian rất yên tĩnh, số lượng sinh viên không nhiều lắm.

 

Trên giá sách xếp đầy sách vở, nhưng Tần Tô không nhìn vào đó, cô chọn một chỗ gần cửa sổ, đặt ba lô xuống.

 

Vừa định ngồi xuống, một quyển sách dày cộp không khác gì từ điển Tân Hoa Xã bị đặt trước mặt cô. 

 

Bìa sách màu xám đậm, trông nghiêm túc và chuyên nghiệp.

 

"... "

 

Tần Tô mím môi ngẩng đầu lên, liền thấy Quý Xuyên đứng bên cạnh bàn.

 

Một tay anh đút túi quần, tay còn lại dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào bìa sách, môi mỏng khẽ mở: "Đọc xong cuốn này, em sẽ có một góc nhìn khác về trí tuệ nhân tạo."

 

Tần Tô ngập ngừng hỏi: "Đọc hết nó cần bao lâu?"

 

Quý Xuyên hơi nhướn mày: "Tùy người. Lần đầu tiên anh đọc nó là hồi cấp hai, mất ba ngày."

 

"... "

 

Nghe vậy, Tần Tô cúi đầu lật thử số trang, trang cuối cùng ghi 1099.

 

Nói cách khác, người này đã đọc xong một cuốn sách hơn một nghìn trang chỉ trong ba ngày, mà còn là hồi cấp hai?

 

Tần Tô ỉu xìu trượt xuống ghế, ôm quyển sách làm gối kê dưới tay. Cô ngước lên, ánh mắt mong chờ nhìn Quý Xuyên. 

 

Anh cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt kiên định, giống như lúc anh đứng trên sân khấu diễn thuyết.

 

Câu nói "Trí tuệ nhân tạo là lý tưởng trong lòng anh" bỗng vang lên bên tai Tần Tô.

 

Cô dường như nghĩ ra điều gì đó, liền ngồi thẳng dậy.

 

"Học trưởng, em sẽ cố gắng đọc hết nó."

 

Nghe vậy, Quý Xuyên hơi nhướn mày, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

 

Lần đầu tiên gặp cô trong hội trường tuyên truyền, anh đã biết cô bé này không có hứng thú với trí tuệ nhân tạo.

 

Thế nên lúc đó, anh cố tình đổi hướng câu hỏi để cho cô một đường lui. 

 

Không ngờ rằng, cô không chỉ không có nhiều hứng thú, mà là hoàn toàn không có hứng thú với nó. 

 

Kiến thức liên quan gần như chưa từng tiếp xúc qua.

 

Khi anh đặt quyển sách chuyên ngành này trước mặt cô, anh còn nghĩ rằng cô sẽ cò kè mặc cả với anh rất lâu.

 

Không ngờ lại đồng ý dễ dàng như vậy.

 

Quý Xuyên nhìn mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ, khóe môi khẽ cong lên, đáp: "Được."

 

Giọng nói kéo dài mang theo chút nhấn nhá vang lên bên tai, khiến Tần Tô thoáng sững lại. 

 

Cô ngẩng đầu lên, ánh nắng rọi vào mắt, chàng trai trước mặt có mái tóc đen rủ xuống che lấp đôi mày, khóe môi khẽ cong. 

 

Sự lạnh lùng trên người anh ta tựa như tuyết tan, mang theo cái lạnh mát lành nhưng lại không khiến người khác cảm thấy khó chịu.

 

Khoảnh khắc ấy, Tần Tô bất giác nhớ đến một người.

 

Cô ấy cũng giống như Quý Xuyên, đều tràn đầy nhiệt huyết với trí tuệ nhân tạo. Nếu như có thể, với sự thông minh của cô ấy, chắc chắn cũng sẽ trở thành một người tỏa sáng rực rỡ như Quý Xuyên.

 

"Học trưởng, anh rất giống một người."

 

Tần Tô ngây ngẩn nhìn Quý Xuyên, buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.

 

Cô chìm vào hồi ức, trong đôi mắt đào phớt hồng tựa như có những vì sao lấp lánh.

 

Quý Xuyên lặng lẽ quan sát cô một lúc lâu, hàng mi khẽ rung, thu lại cảm xúc vốn không nên có, kiên nhẫn hỏi: "Giống ai?"

 

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Tần Tô cảm thấy tâm trạng của Quý Xuyên dường như không tốt lắm. 

 

Nhưng cảm xúc ấy rất mơ hồ, giống như một mớ chỉ rối, không tìm thấy được đầu mối.

 

"Ù... ù... ù..."

 

Đúng lúc này, điện thoại của Quý Xuyên rung lên.

 

Anh thu lại ánh mắt, trầm ngâm nhìn màn hình điện thoại, giữa chân mày thoáng hiện chút u ám.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc