Ánh Trăng Cười Với Anh

Chương 6

Trước Sau

break

 

Tần Tô vừa bước vào phòng hội thảo thì chuông báo vào lớp cũng vang lên.

 

Cô quay đầu nhìn ra cửa, xác nhận rằng Quý Xuyên không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm.

 

May mà người thuyết trình vẫn chưa đến, vậy thì buổi học đầu tiên ở đại học này xem như chưa bị trễ rồi nhỉ?

 

Đôi mắt đào hoa của Tần Tô ánh lên ý cười, cô vui vẻ quay đầu lại. 

 

Nhưng ngay khi ánh mắt lướt qua căn phòng rộng lớn bậc thang, cô chợt nhận ra rằng nơi này đã chật kín người. 

 

Tất cả ánh mắt đều đang dán chặt vào cô, như thể ai đó vừa bấm nút dừng hình.

 

Cả lớp im phăng phắc.

 

Nụ cười của Tần Tô cứng lại trên môi, cảm giác thư thái vừa rồi dần căng thẳng trở lại.

 

Cô siết nhẹ lấy chiếc cốc trong tay, điều chỉnh tâm trạng rồi mím môi quan sát tình hình trước mắt.

 

Lớp học có khoảng hai trăm người, con số này lớn hơn nhiều so với số sinh viên trong khoa của cô.

 

Ở lối đi bên phải phía cuối lớp có một hàng dài các nam sinh đang xếp hàng. Ai nấy đều cầm theo giấy bút, lúc này cũng quay đầu nhìn về phía cô.

 

Tần Tô hơi nhíu mày, tình huống này sao trông giống như một buổi gặp mặt fan thế này? Nhưng cô lại không nhìn rõ người đang ngồi ở cuối hàng là ai.

 

“Tiểu Tô, bọn tớ ở đây này!”

 

Giọng của Lâm Viện không lớn, nhưng trong căn phòng yên ắng lại vang lên khá rõ ràng.

 

Tần Tô nhìn về phía cô ấy, thấy Lâm Viện và Đoạn Tình đang đứng ở cuối hàng dài, có vẻ như vẫn chưa tìm được chỗ ngồi.

 

Dưới ánh mắt của bao nhiêu người, Tần Tô khẽ siết chặt quai balo, bước từng bậc thang hướng về phía họ.

 

Lúc này, Thư Tử Kỳ đang cúi đầu ký tên cho ai đó, bỗng nghe thấy vài nam sinh phía sau người kia bàn tán:

 

“Cô gái này cũng là sinh viên năm nhất à? Xinh thật đấy.”

 

“Ơ, cô ấy đang đi về phía này kìa, hình như là không có chỗ ngồi.”

 

Không khí trở nên xôn xao, Thư Tử Kỳ ngẩng đầu lên, liền thấy hàng dài người vừa xếp ngay ngắn lúc nãy giờ đã tách thành hai bên, để lộ ra một lối đi thẳng tắp.

 

Cô gái đứng ở đầu bên kia mặc váy trắng, mái tóc dài đen nhánh buông xõa. 

 

Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, phủ lên làn da trắng mịn của cô, đôi mắt đào hoa chớp nhẹ, rực rỡ đến mức thu hút mọi ánh nhìn.

 

Sắc mặt Thư Tử Kỳ có chút khó coi, cô ta giả vờ hờ hững vén lọn tóc mai ra sau tai, rồi cúi đầu tiếp tục ký tên, như thể không nhìn thấy Tần Tô đang đi tới.

 

“Bạn học, các cậu ngồi bên này đi, ở đây còn ba chỗ trống, vừa đủ cho ba người.”

 

Một nam sinh cao gầy ngồi ở hàng ghế phía trước Thư Tử Kỳ đứng dậy, mỉm cười nói với Tần Tô khi cô đã đi đến gần.

 

Tần Tô nhìn thoáng qua hàng ghế phía sau, chỗ Thư Tử Kỳ đang ngồi, thấy cả một dãy bên cạnh cô ta vẫn còn trống. 

 

Hóa ra hàng người lúc nãy là đang xếp hàng xin chữ ký của cô ta.

 

Thư Tử Kỳ vẫn cúi đầu, không nói một lời.

 

Tần Tô lập tức hiểu ý cô ta, nhưng cũng không ép buộc. 

 

Cô thu lại ánh mắt, nhìn nam sinh trước mặt với đôi mắt đào hoa tĩnh lặng, rồi lễ phép nói: “Vậy thì cảm ơn cậu.”

 

Giọng cô gái trong trẻo nhẹ nhàng, nghe rất đáng yêu. Kỳ Dương không kìm được mà khẽ mím môi cười, nhường đường cho ba người họ vào chỗ.

 

Kỳ Dương nói: “Chúng ta cùng lớp cả, đừng khách sáo.”

 

Thế là Tần Tô ngồi xuống bên cạnh Kỳ Dương, còn Lâm Viện và Đoạn Tình ngồi phía ngoài.

 

Nhìn thấy Tần Tô ngồi cạnh Kỳ Dương, trong lòng Thư Tử Kỳ chợt dâng lên một cảm giác khó chịu.

 

Kỳ Dương cũng là sinh viên năm nhất. Anh chàng có ngoại hình điển trai, lại còn là một blogger chuyên về nội dung phim ảnh, quen biết Thư Tử Kỳ từ rất sớm.

 

Người này mắt nhìn khá cao, bình thường trước mặt con gái luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng khó gần. 

 

Hơn nữa, cậu ta có lượng người theo dõi cực kỳ đông đảo, vì vậy trong giới hot streamer, việc quen biết Kỳ Dương là một điều rất đáng tự hào.

 

Thư Tử Kỳ không ngờ cậu ta lại nhiệt tình với Tần Tô như vậy. 

 

Phải biết rằng lần đầu tiên cô ta gặp Kỳ Dương, người này bày ra bộ dáng cao ngạo, khinh khỉnh, nghĩ lại mà vẫn thấy ấm ức.

 

Thư Tử Kỳ siết chặt cây bút trong tay, tức tối lườm về phía bóng lưng của Tần Tô.

 

Chàng trai đứng trước mặt Thư Tử Kỳ đeo kính gọng đen, trên tay cầm giấy bút, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Tần Tô, nhìn đến mức ngẩn người.

 

Thư Tử Kỳ cau mày, đôi mắt màu nâu thoáng vẻ bực bội, cô ta gõ gõ cây bút lên bàn: “Cậu còn muốn ký tên không?”

 

Cậu trai kia được nhắc nhở mới giật mình thu lại ánh mắt, đẩy gọng kính lên, khuôn mặt trắng trẻo thoáng ửng đỏ: “À, muốn, muốn chứ.”

 

Cậu ta đặt giấy bút xuống trước mặt Thư Tử Kỳ. Cô ta tiện tay ký vài nét cho có lệ, định đánh nhanh rút gọn.

 

Đúng lúc này, phía sau cậu ta có người nhỏ giọng bàn tán—

 

“Đẹp thật đấy, đây mới đúng là hoa khôi trường chứ?”

 

“Đồng ý! Hay đi hỏi tên cô ấy nhỉ?”

 

“Nghĩ gì vậy? Hoa khôi trường cũng là người chúng ta có thể với tới à? Cẩn thận lại thành chó săn.”

 

“Xinh thế này, theo đuổi thì sao chứ? Dù thế nào cũng thấy đáng mà.”

 

“Này, ký tên cái gì nữa? Không có hứng thú rồi. Cảm giác mình vừa làm trò hề trước mặt cô ấy.”

 

“Đúng đó, chuông vào lớp mới reo phải không? Đi thôi, mất hứng rồi.”

 

 

Vừa nói xong, đám nam sinh xếp hàng đợi ký tên lúc nãy liền tản đi hết, ai nấy vội vàng trở về chỗ ngồi, nhưng trên đường đi vẫn không quên liếc nhìn Tần Tô thêm mấy lần.

 

Lối đi vốn ồn ào nhộn nhịp bỗng trở nên trống vắng. 

 

Các nữ sinh trong lớp lén lút nhìn về phía Thư Tử Kỳ, khe khẽ bàn tán—

 

“Trên diễn đàn nói cô ta là hoa khôi trường, nhưng vừa so với nữ sinh mới đến kia, lập tức bị dìm mất rồi.”

 

“Chuẩn luôn! Tớ cá là cô ấy đứng cạnh Quý Xuyên trông sẽ rất xứng đôi.”

 

“Ừm, chỉ là một streamer nhỏ thôi mà, cậu thấy cái dáng vẻ cô ta ký tên lúc nãy không? Như thể mình là minh tinh hạng A vậy.”

 

“Giờ thì hay rồi, mất mặt chưa? Tớ còn thấy ngượng giùm cô ta.”

 

Những lời xì xào lọt vào tai Thư Tử Kỳ, cô chợt hoảng loạn, cảm giác xấu hổ và tức giận dâng trào, mặt cũng nóng bừng lên.

 

Cô ta cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tô, ánh mắt đầy ghen tị.

 

Lâm Viện lén liếc Thư Tử Kỳ một cái, sau đó quay lại nhìn Đoạn Tình, ánh mắt hai người lóe lên vẻ vui sướng. 

 

Cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là mắt nhìn của đám đông luôn rất tinh tường, vừa thấy đã biết Tô Tô mới là hoa khôi.”

 

Đoạn Tình: “Đúng vậy, hôm qua vừa nhìn thấy Tô Tô là tớ đã chắc chắn rồi.”

 

Tần Tô cụp mắt xuống, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, cũng không chú ý đến cuộc trò chuyện của Lâm Viện và Đoạn Tình.

 

Cô lục lọi trong cặp lấy bút, vở và laptop ra đặt lên bàn, sau đó mới nhìn đồng hồ.

 

Chín giờ ba phút.

 

Tần Tô hơi nhíu mày, cứ tưởng đã vào học lâu rồi, ai dè mới trôi qua ba phút? Vậy tiết học này rốt cuộc dài đằng đẵng đến mức nào đây?

 

Cô thở dài một hơi, sau đó chợt nghĩ, đã ba phút trôi qua rồi mà người diễn thuyết vẫn chưa tới?

 

“Kể từ trước đến nay, người phụ trách buổi diễn thuyết đầu năm của khoa Trí tuệ nhân tạo đều đến sớm. Hôm nay sao lại thế nhỉ? Đừng bảo là tắc đường đấy?” 

 

Kỳ Dương chống một bên mặt, cười cười nhìn Tần Tô, như thể đoán được cô đang nghĩ gì.

 

Tần Tô không đáp lại.

 

Chàng trai này trông rất điển trai, vừa nhìn đã biết là mẫu người con gái thích. 

 

Hơn nữa, cách nói chuyện của cậu ta cũng cho thấy rất hiểu tâm lý con gái. Loại người này tốt nhất nên giữ khoảng cách, chỉ cần xã giao sơ sơ là được.

 

Kỳ Dương thấy Tần Tô im lặng thì biết cô đang đề phòng mình, cậu ta chỉ cười rồi đổi tư thế, tiếp tục nói: “Nghe nói người thuyết trình lần này không tầm thường đâu, hình như là đến từ Thanh Bắc…”

 

Còn chưa nói hết, cửa lớp bị đẩy ra.

 

Tần Tô khẽ nâng mắt nhìn về phía cửa.

 

Bóng dáng cao ráo, tuấn tú đứng bên khung cửa. Anh giơ bàn tay thon dài, nhẹ nhàng đặt lên mép cửa, đẩy một cái, cửa lớp lại đóng chặt.

 

Anh hơi cúi đầu, một tay đút vào túi quần, bước từng bước dài lên bục giảng. 

 

Khuôn mặt nghiêng sắc nét hướng về phía đám đông, đôi mắt đen sâu thẳm hơi cụp xuống, ánh nắng chiếu vào, phủ lên người anh ta một tầng khí chất lạnh lùng, cấm dục.

 

!!!

 

Tần Tô lập tức trợn tròn mắt.

 

Người thuyết trình… sao có thể là Quý Xuyên?!!

 

Sao có thể chứ?!!!

 

Chẳng phải lúc nãy ở cửa cô còn hỏi anh có biết tên mình không sao?

 

A… cái lời xin lỗi qua loa kia…

 

Tần Tô vò đầu bứt tóc, suýt nữa đã không giữ được nét mặt bình tĩnh mà mình luôn tuân thủ từ bé đến giờ.

 

Cô ngước mắt nhìn về phía Quý Xuyên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh cũng đang hướng về mình.

 

Ánh mắt sâu thẳm đen láy, yên tĩnh phủ xuống. Khóe môi dường như còn mang theo một nụ cười nhạt nhòa.

 

Giống như đang nói: Lại gặp nhau rồi nhỉ?

 

Khuôn mặt nhỏ của Tần Tô nhăn thành một đống.

 

Tại sao?

 

Tại sao lại như vậy?

 

Cô lại phải trải qua cảnh tượng xấu hổ đến chết hai lần, mà còn là với cùng một người nữa chứ!!!

 

“Cậu và anh ta quen nhau à?” 

 

Bên cạnh, Kỳ Dương hỏi một cách có vẻ tùy ý.

 

Tần Tô còn chưa kịp nói gì, Lâm Viện đã kích động ôm lấy cánh tay cô mà lắc mạnh: “Tô Tô! Nam thần của cậu đến rồi! Nam thần của cậu đó!!!”

 

“……”

 

Nam thần cái gì chứ?!

 

Là tai họa thì có!

 

Tần Tô không nói gì, cô cúi đầu mở máy tính xách tay với vẻ mặt đầy thành kính, cố tỏ ra chăm chỉ học hành.

 

Chỉ mong rằng cô có thể bình an vượt qua buổi diễn thuyết này.

 

Kỳ Dương rất nhạy bén nhận ra điều khác thường, cậu ta khẽ cười, ghé sát tai Tần Tô tiếp tục nói: "Nghe nói Quý Xuyên là tổ trưởng ác ma nổi tiếng trong phòng thí nghiệm của Hà Hồng, chỉ cần có anh ta ở đó, thành viên trong nhóm tuyệt đối không được đi trễ. Ha, thật nực cười, một người luôn đặt ra tiêu chuẩn cao cho người khác, lại có thể mắc sai lầm nghiêm trọng như vậy trước toàn bộ sinh viên năm nhất."

 

"......"

 

Trong lời của Kỳ Dương có chút ý tứ giễu cợt, nhưng Tần Tô không quan tâm đến điều đó.

 

Rõ ràng Quý Xuyên đã đến cửa lớp, tại sao anh không vào cùng cô?

 

Chẳng lẽ là sợ bị người khác thấy hai người họ đi cùng nhau rồi hiểu lầm?

 

Nghĩ đến đây, Tần Tô không kìm được mà ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn về phía người đàn ông trên bục giảng.

 

Lúc này, anh cầm bút trên bàn, quay người lại viết hai chữ lên bảng đen——Quý Xuyên.

 

Nét chữ phóng khoáng, tự do, vô cùng đẹp mắt.

 

Sau đó, anh quay lại, ánh mắt trầm tĩnh lướt qua hàng ghế khán giả, chậm rãi mở miệng:

 

"Quý Xuyên, diễn giả hôm nay."

 

Giọng điệu lạnh lùng, ngắn gọn, không mang theo chút cảm xúc nào.

 

Lời vừa dứt, không gian im lặng như thể có thể nghe được tiếng kim rơi, rồi bỗng chốc xôn xao.

 

"Hôm nay đi nghe ké mà lại đáng giá như vậy, không ngờ có thể gặp truyền kỳ của Thanh Bắc!"

 

"Không phải anh ta chưa từng làm diễn giả sao? Nghe nói mỗi năm trưởng khoa đều mời nhưng anh ta chưa từng đồng ý."

 

"Thật sự đẹp trai quá đi!"

 

......

 

Trong lớp học tràn ngập những tiếng hét cố gắng bị kìm nén.

 

Tần Tô lặng lẽ nhìn Quý Xuyên.

 

Quý Xuyên dường như không nghe thấy gì, anh đứng trên bục giảng với tay đút túi quần, một tay khác hờ hững đặt trên mép bàn, giọng điệu lười nhác:

 

"Đây là lần đầu tiên tôi làm diễn giả, không biết nên nói gì."

 

Ánh mắt anh nhẹ nhàng quét một vòng, hàng mi hơi cụp xuống, đôi môi mỏng lại khẽ mở:

 

"Vì đây là lớp nhập môn trí tuệ nhân tạo, vậy thì chúng ta hãy nói về những tiến bộ công nghệ AI trên thế giới gần đây."

 

Những tiến bộ công nghệ AI trên thế giới gần đây?

 

Tần Tô khó khăn lặp lại lời của Quý Xuyên trong đầu. Đây không phải là lớp nhập môn sao? Sao vừa vào đã bàn về mấy thứ cao siêu thế này rồi?

 

Cô hơi đau đầu lắc nhẹ. Biết thế này, lúc trước cô đã không nhất thời kích động mà nhận lời làm chuyện này giúp người đó.

 

Khi Tần Tô vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình, Quý Xuyên đã bước xuống bục giảng.

 

Dưới ánh mắt của mọi người, anh thảnh thơi bước xuống từng bậc thang, đi về phía Tần Tô.

 

"Tô Tô, Quý Xuyên! Quý Xuyên kìa!"

 

Lâm Viện điên cuồng gọi tên cô.

 

Tần Tô bực bội ngẩng đầu lên, ngay lập tức chạm phải ánh mắt sắc bén của Quý Xuyên.

 

"......"

 

Hơi thở của cô khựng lại trong giây lát, trong lòng biết rằng lần này thật sự tiêu rồi.

 

Giọng nói lạnh lẽo của Quý Xuyên chậm rãi vang lên:

 

"Chắc hẳn mọi người đã đọc tạp chí CSI, trong đó có giới thiệu chi tiết về mười thành tựu mới nhất trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo quốc tế. Một trong số đó là FermiNet của DeepMind, dùng để xấp xỉ phương trình Schrödinger, đặt nền tảng cho sự phát triển của học sâu trong lĩnh vực hóa lượng tử. Tôi muốn hỏi——"

 

Anh nhướng mắt, ánh nhìn lạnh nhạt quét qua đám đông:

 

"Phương trình Schrödinger, mọi người hiểu được bao nhiêu?"


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc