Cố Nhĩ Thăng vuốt ve nhũ thịt đầy đặn, xoa nắn đầu vυ", điều khiển dươиɠ ѵậŧ ra vào nhanh hơn, khiến cho toàn thân Tang Yếu Miễu run rẩy theo từng nhịp sóng.
Cô không dám kêu lớn tiếng, sợ gọi người tới, khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn đến đỏ bừng, những giọt mồ hôi tuôn ra trượt từ trán xuống cổ, rồi lướt qua bầu ngực, rơi xuống đất qua khẽ tay anh.
“Anh… Thật sự… Đủ rồi…” Nếu không bám lấy tảng đá trước mặt, cô đã sớm ngã xuống.
Bàn tay Cố Nhĩ Thăng di chuyển xuống dưới, xoa nhẹ hạt châu phấn hồng giữa hai cánh hoa môi, muốn cô thả lỏng, đồng thời khiến cô thốt ra những tiếng rêи ɾỉ mê người.
“A… không cần… A… anh hai…”
“Không cần cái gì? Lại Lại nói cho anh nghe, em không cần cái gì?”
Cố Nhĩ Thăng hung hăng cắn mυ"ŧ tạo những ấn kí hồng ngân trên lưng cô, đầu lưỡi anh liếʍ láp những giọt mồ hôi li ti, truyền đến hơi lạnh khiến cơ thể cô run rẩy: “Là anh hai ȶᏂασ ŧıểυ huyệt Lại Lại, Lại Lại không chịu nổi, muốn dừng, có phải không?”
Tang Yếu Miễu đứng không vững, lại nghe thanh âm thanh lãnh của Cố Nhĩ Thăng nói ra những từ ngữ thô tục, da^ʍ đãиɠ, đầu óc cô ong ong một trận, hạ thân co rút, đón nhận cao trào.
Mà Cố Nhĩ Thăng lại mặt mày hớn hở, mặt than thường ngày nay tràn đầy ý cười, cúi xuống nhặt chiếc áo tắm dưới đất, rồi giúp cô mặc vào.
Anh ôm lấy Tang Yếu Miễu, quấn thêm khăn tắm, nhìn cô ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, trong lòng vui vẻ, nhanh chóng trở lại khách sạn.
*
Một ngày vận động đến hai lần, khiến cho Tang Yếu Miễu cảm giác ngủ bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Lúc chạng vạng bị Cố Nhĩ Thăng đánh thức, cô láo loạn một trận mới chịu rời giường.
Cố Nhĩ Thăng được ăn no, tự nhiên tính tình sẽ tốt lên, không so đo hành động tức giận của cô, ôn nhu bế Tang Yếu Miễu vào phòng tắm, cẩn thận lau mặt cho cô, cuối cùng hôn cô, khen ngợi: “Lại Lại thật ngoan.”
Tang Yếu Miễu nhìn anh như vậy càng thêm tức giận, cớ gì người mệt mỏi sau cùng luôn là cô, mà không phải cái người luôn không biết tiết chế kia chứ. Nhưng cũng chỉ dám tức giận trong lòng, bởi vì Cố Nhĩ Thăng là ai, là vai phụ độc ác đó. Cô đành ngoan ngoãn để anh mặc quần áo giúp mình, rồi xuống lầu ăn cơm tối.
Vừa ra đã nhìn thấy đám người Lôi Tử Đồng, Tang Yếu Miễu rất bình tĩnh, coi như nó là điều hiển nhiên.
Buổi chiều hai người đột nhiên biến mất không dấu tích khiến đám người kia lo lắng, nên khi Ngô Tử Hào vẫy tay gọi, Cố Nhĩ Thăng liền nắm tay Tang Yếu Miễu đi tới.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Ngô Tử Hào, lại thêm Tang Yếu Miễu là bạn học cùng lớp, nói thế nào vẫn nên cho hắn chút mặt mũi.
Ngô Tử Hào nhìn Tang Yếu Miễu tay trong tay với Cố Nhĩ Thăng, trong lòng chua xót. Hắn biết bản thân không nên mơ ước Tang Yếu Miễu khi cô đã có bạn trai, nhưng hắn chính là không cam lòng.
Dựa vào cái gì? Rõ ràng trước đây thích hắn như vậy, sao nói bỏ là bỏ được.
Hắn cũng rõ ràng, bây giờ bản thân có làm gì cũng vô dụng, nhưng vẫn chờ mong kỳ tích sẽ phát sinh.
Cầm lấy ly nước trái cây đến trước mặt Tang Yếu Miễu, Ngô Tử Hào cười nói: “Lát nữa sẽ có bánh kem, uống trước lót bụng.”
Tang Yếu Miễu gật gật đầu, xem như đáp lại.
Cô trộm nhìn sang Lôi Tử Đồng và Lance, quả nhiên, chắc chắn bọn họ đang trong giai đoạn xác định quan hệ.
Lại nói mấy nam sinh vừa rồi còn quấn quýt lấy Lôi Tử Đồng nhìn cảnh chàng chàng thiếp thiếp này khẳng định đã rút lui.
Tang Yếu Miễu nghĩ lại cảm thấy hình thức chung sống của mình với Cố Nhĩ Thăng cũng đã qua giai đoạn ám muội này rồi, nhưng cảm giác được anh sủng nịch càng ngày càng rõ ràng a.
Vừa ăn cơm rang trộn tôm, Tang Yếu Miễu vừa suy nghĩ ăn ít thôi, phải chừa bụng để lát nữa còn ăn bánh kem. Nhưng không nghĩ tới bánh kem này, cô sẽ không ăn được.
=====
Editor: ngày mai và ngày kia, ad đi chơi với lớp rồi, không edit được, mn thông cảm.