Mặc kệ Nghi Thường yếu ớt van xin, Cố Hoàn vẫn như cũ tiếp tục công cuộc cắm rút, tuy vậy lực đạo đã có phần tiết chế, vùi đầu xuống hõm vai mảnh mai ngửi lấy hương vị thuộc về riêng cô.
Cảm giác được sự chuyển biến tích cực, Cố Hoàn cảm thấy một trận rung động mãnh liệt, cảm động nhu tình nâng lên gương mặt Nghi Thường, phũ lên đôi môi hồng nhuận, trực tiếp nuốt vào từng tiếng thở gấp, dồn dập. Đầu lưỡi không ngừng càng quét, liếʍ mυ"ŧ trêu đùa từng ngóc ngách bên trong khoang miệng Nghi Thường. Tuy cùng hắn trầm luân nhưng lí trí cô cũng còn thanh tỉnh, trước sự xâm chiếm có phần mất kiểm soát của Cố Hoàn, cô đều tinh tế lảnh tránh và nhắc nhở, dù thế nào đi nửa Nghi Thường cũng sẽ không để ảnh hưởng đến đứa nhỏ.
" Anh cảm thấy thế nào? Đã ổn hơn chưa?"
Quyến luyến chấm dứt chuỗi triền miên, Nghi Thường nhẹ nhàng vòng tay quàng lên cổ hắn, thấp giọng quan tâm hỏi. Cô biết dược tính phát tát không hề nhẹ, nhưng mà xét thời gian hai người ân ái cũng đã lâu, nên cô chắn chắn hắn đã khá hơn.
" Bà xã,... anh"
Cố Hoàn hơi bối rối, cọ cọ vào hõm vai Nghi Thường, quả thực sau thời gian dài phát tiết, dược tính đã thoái lui không ít, hiện tại có thể nói hắn đã bình thường trở lại, chỉ có điều hắn ích kỷ, hắn không muốn nói sự thật, sợ nếu như nói ra Nghi Thường sẽ lại cách xa hắn, không quan tâm hắn. Nghi Thường làm sao có thể không biết hắn đang suy nghĩ gì, hai người là thanh mai trúc mã, hiện tại còn là vợ chồng nên ít nhiều cô cũng hiểu được về Cố Hoàn, trong lòng vừa thương xót vừa buồn cười. Hắn thế nhưng lại mang trong người suy nghĩ trẻ con như thế, mặc dù hai người bất hòa nhưng chưa bao giờ cô có ý niệm từ bỏ hắn, từ bỏ những gì hai người hiện có, nếu không cô đã không bất chấp tình trạng bản thân mà " an ủi" hắn...
" Nếu đã dễ chịu hơn thì anh nghỉ ngơi đi "
Vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Cố Hoàn, Nghi Thường nhỏ giọng, thanh âm mềm mại truyền đến bên tai khiến hắn không khỏi dâng lên xúc động mãnh liệt. Nghi Thường đây chính là đang quan tâm hắn, cô không còn bài xích hắn!!
" Em...có phải em đã tha thứ cho anh?'
Gục trên người Nghi Thường, giọng Cố Hoàn không giấu được vui mừng, ngẩn mắt nhìn thái độ cực kì dò xét, nhưng nhanh chóng bị bàn tay nữ nhân đẩy sang một hướng khác, kèm lời cảnh báo.
" Nếu anh còn không an phận nằm xuống, em sẽ lại không quan tâm anh nửa"
" Ohhh"
Bị khướt từ, Cố Hoàn hơi bất mãn một chút, rất không hài lòng nằm xuống, nhưng trong lòng hắn lại ánh lên sự vui mừng, vòng tay ôm lấy thân thể mảnh mai, hắn lúc này chẳng khác gì con mèo con dụi dụi vào người Nghi Thường, ngửi hương thơm trên da thịt, trên tóc của cô, an yên chìm vào giấc ngủ.
****
Một chiếc xe hơi sang trọng rẽ hướng từ từ tiến vào cổng chính Cố gia, vị tài xế đứng tuổi nhanh chân chạy vòng ra phía sau xe mở cửa, Cố Lập Hoành ung dung bước xuống xe, chỉnh chỉnh bộ Âu phục được đặt may thủ công từ một thương hiệu danh tiếng, sau đó lại hướng vào trong xe khẽ vươn tay, nụ cười trên môi cực kì sủng nịnh.
" Bà xã, tới nơi rồi"
Tần Mỹ Hoa nắm lấy tay chồng, nhẹ nhàng đặt chân xuống, thư thái đúng chuẩn một quý bà xuất sinh trưởng hào môn.
" Hazzz! Em nói không sai? Anh xem, nhà cửa tĩnh lặng thế này chắc chắn bọn trẻ đã phát sinh mâu thuẫn. Chẳng biết khi chúng ta vào trong, bên trong có người không?" - nhìn ngắm một vòng biệt thự Cố gia chìm trong yên tĩnh, Tần Mỹ Hoa chép miệng ca thán, ánh mắt không vui nhìn Cố Lập Hoành.
" Em đừng nghĩ lung tung, em xem hiện tại là mấy giờ? Sớm thế này, có lẽ mọi người vẫn còn chưa thức!"
Cố Lập Hoành không muốn vợ yêu ưu phiền nên nhanh chóng an ủi, ông thừa biết chuyện vừa rồi không nhỏ, tình cảm của con trai ít nhiều bị ảnh hưởng, mặc dù ông tin vào khả năng của Cố Hoàn nhưng còn Nghi Thường, cô vốn ngây thơ, thanh thuần nên rất dễ bị tổn thương, nếu nói cô không để tâm e là rất khó. Chẳng riêng gì ông mà ngay cả Tần Mỹ Hoa cũng cùng chung suy nghĩ, thậm chí còn có phần sốt ruột hơn, sau khi hay tin hôm trước, hôm sau đã đặt vé máy bay bay về nước để xem tình hình. Nay về đến nơi, nhìn hoàn cảnh trước mắt càng thêm khẳng đỉnh suy nghĩ của mình là đúng - giữa Cố Hoàn và Nghi Thường chắc chắn đã xảy ra bất hòa.
" Anh đừng an ủi em, em thừa biết mức độ quan trọng của việc lần này. Không tin chúng ta vào trong, anh sẽ biết lời em nói có đúng hay không?'
Tần Mỹ Hoa sốt ruột, mặc kệ Cố Lập Hoành còn đang chưa tiêu hóa kịp thông tin đã xoay người bước nhanh vào trong...