Kéo eo thon của Nghi Thường lại gần mình, mãnh thú to lớn của Cố Hoàn dần dần mất hút trong khe huyệt chật hẹp ẩm ướt.
" Uwkm...aaaa"
Nghi Thường khẽ rên, tiếp theo sau đó là tiếng thở sảng khoái của Cố Hoàn, đúng là không gì khiến hắn sung sướиɠ bằng giây phút này - được ở trong nơi mềm mại nhất của cô, được vách tường thịt yêu thương vây lấy. Theo bản năng Cố Hoàn luật động vài cái, thân thể yêu kiều khẽ lay động theo tiết tấu, môi anh đào hé mở cùng đầu lưỡi hắn dây dưa triền miên, thật lâu chưa có dấu hiệu kết thúc.
" Ahh... Nghi Thường! Bảo bối của anh..." - Cố Hoàn vừa động thân vừa sảng khoái gọi tên Nghi Thường, eo nhỏ bị hắn cầm trụ mặc sức cắm lộng khiến cô có chút không chịu nổi với tốc độ mạnh mẽ này, lên tiếng cầu xin.
" Ahhh... Ưm. Hoàn! Cố Hoàn. Chậm.. chậm một chút"
Cố Hoàn lên tiếng hỏi, từ đầu tới giờ Nghi Thường mặc dù vẫn tiếp nhận hắn, cơ thể vẫn sinh phản ứng làm hắn thỏa mãn nhưng ẩn sâu trong đó hắn nhìn ra được cô có tâm sự? Chẳng lẽ vì hắn mấy ngày qua không về với cô, Cố Hoàn nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là lí do này, trong lòng thầm cười khổ - vợ yêu của hắn lúc nào cũng vậy, giống như đứa trẻ hay hờn dỗi nhưng lại rất dễ dỗ ngọt.
" Có phải em giận vì mấy ngày qua không ở với em?" - Hắn nửa đùa nửa thật hỏi, đồng thời xoay Nghi Thường lại đối diện với mình, chỉ thấy khóe mắt cô hỏi đỏ, đôi môi mím chặt như kiềm nén điều gì.
" Em...Ưm"
Lời chưa nói xong môi Cố Hoàn đã bị Nghi Thường dùng môi chặn lại, hai tay thon dài chủ động quàng qua cổ hắn nhiệt tình cùng hắn hôn môi. Cố Hoàn từ nghi hoặc rất nhanh chuyển sang giai đoạn thụ hưởng, thừa nhận nụ hôn từ Nghi Thường, cảnh tượng triền miên kích tình rất nhanh khiến nhiệt độ căn phòng trở nên nóng rực...