Nghi Thường khó nhọc rêи ɾỉ kháng nghị, nhưng mặc kệ tất cả, từ dưới hạ thân vẫn truyền tới tiếng nước trút trắc do Cố Hoàn cố ý tạo ra. Hai tay hữu lực vòng từ bắp đùi tiến nhập trực tiếp tách mở thành khoảng cách khá lớn thuận tiện cho việc hành sự, mi tâm từng đợt nhíu lại, gần như sắp đến cực hạn Nghi Thường thế mà lại tiết thân một lần, khiến cho dâm dịch bài xuất bắn thẳng lên gương mặt điển trai của Cố Hoàn. Hắn cười xấu xa, tà mị ưỡn thân lên đối mặt với biểu cảm vừa xấu hổ vừa thẹn thùng của Nghi Thường, rất nhanh ngậm hàm lấy môi anh đào, thuần thục thâm nhập tiến sâu đưa mật dịch từ trong miệng hắn vào miệng Nghi Thường. Cũng không phải chưa từng thử qua, song chuyện này luôn bị Nghi Thường liệt vào danh mục ' cấm kỵ' nên ít nhiều khiến cô vạn phần e ngại, tại sao bản thân lại có thể...?!!!
" Thế nào, có phải rất ngọt không?"
liếʍ sạch dâm dịch còn đọng lại trên khóe môi,Cố Hoàn kề sát bên tai Nghi Thường trêu chọc.
" Anh... anh xấu xa"!
Nghi Thường xấu hổ tới mức mặt sắp nhỏ máu, vung tay đẩy mạnh Cố Hoàn như thể tạo ra khoảng cách với gã đàn ông luôn biết cách hành hạ mình, nhưng hắn làm sao để cô nguyện ý.
" Xấu xa?! Được.. ngay bây giờ ông xã sẽ cho em thấy thế nào mới là xấu xa!"
" Em đừng kẹp chặt như vậy. Chẳng lẽ muốn kẹp gãy anh sao?'
Vỗ nhè nhè lên mông tròn trịa, giọng Cố Hoàn khàn đục, cô gái này quá chặt khiến hắn không thể động thân,có trách thì nên trách thời gian qua vì bận rộn mà quên duy trì vì xúc tiến quan hệ của hai người. Tính bỏ thời gian hắn ở nước ngoài, rồi tới chuyện Nghi Thường bị tai nạn phải mất nhiều ngày tịnh dưỡng, bẵng đi như thế cũng đã hơn nửa tháng không thân mật, thì thử hỏi nói đó làm sao không chặt chẽ?!
" Người ta... người ta mới không có"
Bị Cố Hoàn nói thẳng ra như thế càng khiến Nghi Thường chột dạ, bên trong cơ thể cô thế nào làm sao cô có thể biết được. Nhưng nhìn vẻ mặt khá khổ sở của Cố Hoàn khiến cô không khỏi thắt mắc, bên trong mình khiến hắn khó chịu vậy sao, chi bằng...
" Nếu không tiện.. anh có thể đi ra ngoài" - Cô nhỏ giọng góp ý, lời này vừa lọt vào tai Cố Hoàn ngay tức khắc biểu tình hắn trở nên đen kịt.
" Muốn anh đi ra ngoài?" - hắn hỏi lại.
" Vâng... em trông anh không thoải mái" - Nghi Thường cực kỳ thành thực.
" Ngây thơ. Anh thích nhất là ở bên trong em, muốn anh đi ra ngoài. Nghĩ em cũng đừng nghĩ"
" Cô bé ngốc, không phải anh không thoải mái mà là do em quá chặt" - Cố Hoàn nhàn nhạt giải thích.
" Vậy.. vậy phải làm sao?"
' Ngoan, chỉ cần em thả lỏng một chút là được."
Nghe Cố Hoàn nói Nghi Thường cũng xuôi theo, cố gắn mở rộng hai chân nhưng mà trong tư thế này khiến cô vừa động thân thì thân thể dường như mất đi điểm tựa, sau đó lại phải bấu chặt lấy Cố Hoàn.
" Hình như chỗ này không tiện lắm" - vùi vào cổ hắn, cô nhỏ giọng.
" Vậy thì chúng ta tìm chỗ khác thích hợp hơn"
Cố Hoàn nói xong chưa đợi Nghi Thường phản ứng hắn đã dùng sức bế ngang cô lên, bước ra khỏi bồn tắm một đường mở cửa đi ra ngoài.