Editor: Xí Muội
------
Bởi vì ba mẹ hy vọng hai đứa nhỏ làm gương cho nhau nên hai người từ nhà trẻ đến sơ trung* đều là bạn học cùng lớp, mỗi lần họp phụ huynh sẽ được giáo viên tuyên dương thành tích ưu tú của hai đứa nhỏ, khiến cho bọn họ rất tự hào. Hai người lên tới sơ trung vẫn ở chung một phòng, em gái nằm ở giường trên, anh trai ngủ ở giường dưới.
(*Sơ trung: tương đương bậc THCS.)
Chính là khi lên sơ nhị*, ba mẹ Trần đổi một căn nhà lớn hơn, ba phòng một sảnh, nghĩ rằng hai đứa nhỏ đã trưởng thành, nam nữ khác biệt, muốn tách hai đứa ra, mỗi người một phòng nhỏ. Cả nhà cùng nhau ngồi xuống họp mặt, ba Trần nói: "Nhà mới của chúng ta cũng lớn, dư nhiều không gian, ba và mẹ các con đã thương lượng với nhau, tính toán cho hai con ngủ tách ra, mỗi đứa một phòng, thế nào?"
(*Sơ nhị: tương đương lớp tám.)
Trần Khai Tâm không vui bởi vì buổi tối trước khi đi ngủ còn có thể tâm sự tán dóc, nếu ở một mình thì sẽ rất nhàm chán! Trần Tử Du tỏ vẻ hiểu chuyện: "Không cần đâu ba, đem phòng dư làm thành thư phòng đi ạ, ba cũng chưa có chỗ để làm việc."
Ba Trần rất vui nhưng mà ông không làm việc ở nhà nên không cần dùng đến thư phòng, cuối cùng vẫn quyết định mỗi người một phòng.
Sơ nhị đúng vào thời kỳ phản nghịch, cũng là thời điểm thanh thiếu niên nảy sinh tình cảm, mà anh em Trần gia thường xuyên nhận được thư tình và quà tặng, lần đầu tiên Trần Khai Tâm được tỏ tình công khai là vừa lên sơ nhị.
Vào đêm giáng sinh, thể ủy* đã cầm một cái túi vừa lớn vừa xinh đẹp đứng ở cổng trường chờ Trần Khai Tâm, Trần Khai Tâm sau khi tan học cùng anh trai trở về nhà, tới cổng trường thì bị chặn lại, Trần Tử Du ở một bên lạnh lùng nhìn.
(*Thể ủy: Ủy viên hội thể ȶᏂασ.)
"Trần Khai Tâm! Xin cậu nhận lấy!"
Trần Khai Tâm cảm thấy chỉ là mấy quả táo mà thôi, không có nói nhận rồi thì sẽ ở bên nhau, vừa muốn giơ tay nhận thì anh trai bỗng dưng ném túi táo ra xa: "Không được dây dưa với em gái của tôi, tiền túi táo này trả lại cho cậu."
Vứt tiền vào người tên đó xong, hắn liền dắt tay Trần Khai Tâm rời khỏi cái chốn thị phi này, thể ủy làm sao có thể để bọn họ bỏ đi như vậy, lập tức chắn trước mặt Trần Tử Du: "Trần Tử Du! Cậu có ý gì hả?"
"Ha ha, tôi đề phòng em gái yêu sớm và kết giao với người không đứng đắn." Trần Tử Du lạnh lùng liếc xéo thể ủy.
Đang ở trường mà còn dám nghĩ bắt cóc em gái của hắn, hừ! Hắn hung hăng đánh thể ủy một trận, sau đó kéo Trần Khai Tâm đi.
Trên đường đi Trần Khai Tâm đều không dám nói chuyện, anh trai thật đáng sợ! Rõ ràng thể ủy to lớn như vậy mà còn bị anh trai đánh cho mặt mũi bầm dập, vóc người cô nhỏ bé không phải sẽ bị đánh bay luôn sao.
"Anh..."
"Câm miệng!"
Anh trai chưa từng dữ tợn với cô như thế, làm sao bây giờ? Thật sợ hãi.
Về đến nhà, Trần Tử Du vô phòng mình liền không có bước ra, chính hắn cũng không biết bản thân vì cái gì lại tức giận như vậy, mặc dù hắn thích em gái nhưng chỉ là kiểu thích giữa người thân mà thôi, khẳng định là do nhìn thấy em gái không có nguyên tắc muốn nhận quà cáp như vậy nên mới nổi giận.
Trần Tử Du bình tĩnh trở lại, bật máy tính lên cùng anh em chơi game, đột nhiên bọn họ gửi tới một đường link, mở ra thì phát hiện vậy mà là phim cấm!
Anh em: Siêu phẩm đó, thấy sao?
Trần Tử Du: Tạm được, chỉ là quá xấu!
Anh em: Đậu má! Nữ chính kia còn xấu? Da trắng bóc, bộ ngực khủng, có điều bướm quá thâm ⊙△⊙
Trần Tử Du: Cắt! Dáng dấp không được.
Anh em: ...
Trần Tử Du xem hết phim cấm, chơi vài ván game rồi đi ngủ, kết quả mơ thấy em gái của mình bỏ trốn cùng tên thể ủy kia, hắn phải rất vất vả mới tìm được cô, cô vậy mà lại kéo tên nhóc thúi kia chạy đi, hắn tức giận thở phì phò ấn Trần Khai Tâm lên cây, hôn cái miệng nhỏ đang không ngừng líu lo, hắn thô bạo xé rách quần áo cô, lộ ra bộ ngực nhỏ trắng nõn, bàn tay to của hắn bao trùm lên, mạnh bạo xoa nắn khiến cô bật ra từng tiếng rêи ɾỉ, kêu đến mức hạ thân của hắn trướng đau, hắn kéo quần xuống, dùng bàn tay mềm mại của em gái vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của mình, loát động lên xuống, qua hồi lâu một cỗ tinh trùng nồng đậm bắn đầy lên tay Trần Khai Tâm, còn bắn tung tóe tới trên ngực...
qυầи ɭóŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, Trần Tử Du bất đắc dĩ phải thay một cái khác, ngẫm lại giấc mộng hoang đường đêm qua khiến mặt hắn đỏ bừng, mình sao lại mơ thấy em gái... Hơn nữa đối tượng mộng tinh như thế nào lại là em gái! Tuy rằng không có quan hệ huyết thống nhưng... Ừm, không phải ruột thịt thì có thể ở bên nhau mà!
"Anh... Mẹ gọi anh ra ăn cơm!" Trần Khai Tâm thấp thỏm mở cửa phòng anh trai ra.
"Em thích tên thể ủy kia phải không?"
"A? Không có không có!" Trần Khai Tâm liều mạng lắc đầu, bạn nam đó mặc dù cao nhưng mặt đầy mụn, cô mới không thích!
Sắc mặt Trần Tử Du liền tốt lên: "Anh nói cho em biết, không được yêu sớm, nếu không anh sẽ nói với ba mẹ."
Trần Khai Tâm nghiêm túc gật gật đầu, ba mẹ mà biết là cô sẽ bị cắt tiền tiêu vặt mất.
(Tử Du và Khai Tâm, hai cái tên này là sự chúc phúc tốt đẹp của ba mẹ dành cho con cái, hy vọng mỗi ngày bọn họ đều sẽ luôn vui vẻ. Bởi vì anh em ruột không thể sinh con, hơn nữa sẽ bị kỳ thị cho nên thiết lập anh trai là được nhận nuôi. Anh trai đã bắt đầu đánh chủ ý lên người em gái, mặc dù hiện giờ anh trai vẫn còn rất ấu trĩ nhưng tin chắc rằng hắn trở nên thành thục.)
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~