Anh Trai, Em Muốn Múa Ở Thế Vận Hội

Chương 1 - Trở về mười năm trước

Trước Sau

break

《Anh ơi, em muốn đi khiêu vũ ở Thế Vận Hội Olympic》

“Chị Thiến, giúp em đặt một vé máy bay đi Mỹ, chuyến gần nhất.”

Hai giờ sáng, Thẩm Sơ Tuyết bước ra từ quán cà phê, sắc mặt có chút mệt mỏi, chiếc cúp Kim Kê mà cô khoa trương giơ lên mười hai giờ trước đã thản nhiên bị ném sang một bên.

Lông mày Diêu Thiến giật giật, động tác khởi động xe dừng lại: “Mỹ? Lúc này đi Mỹ sao?”

Thẩm Sơ Tuyết dường như không nghe ra sự nghi vấn xen lẫn sự hoài nghi trong giọng điệu của cô ấy, hời hợt đáp lại.

Bây giờ là mùa thu năm 2020, dịch bệnh đang hoành hành ở nước ngoài, mỗi ngày số ca nhiễm tăng lên được xác nhận đều là một vết máu đỏ chói, làm cho ai cũng lo sợ. Tại thời điểm này, Diêu Thiến làm sao có thể để cô ra nước ngoài được.

“Chuyện gì xảy ra vậy, người mới kia đã nói gì với em à?

Thẩm Sơ Tuyết dừng lại, nhớ lại những lời nói của Hoàng Tĩnh Mỹ trong quán cà phê vừa rồi.

“Tôi từng là bạn gái của Tô Trí.”

“Cô đừng có tưởng rằng những năm qua anh đều không yêu đương qua nhé? Anh có sâu đậm đến đâu, cũng vẫn là đàn ông, chẳng lẽ cô nghĩ anh sẽ giữ thân như ngọc vì cô sao? Thẩm Sơ Tuyết, cô không ngây thơ đến như vậy chứ?"

“Chúng tôi suýt chút nữa đã kết hôn rồi, nhưng tiếc là dì qua đời, anh không thể chịu nổi đả kích, ra nước ngoài học chuyên sâu rồi.”

“Cô không tin sao? Vậy hãy nhìn cái này.”

Đó là một tấm ảnh cưới.

Mười năm trôi qua, cô không ngờ rằng lại thông qua cách này nhìn thấy dáng vẻ sau này của Tô Trí. Thiếu niên dịu dàng đó, thì ra đường nét cũng đã trở nên sắc sảo, hoàn toàn ra dáng một người đàn ông trưởng thành.

Trong cuộc trò chuyện ngày hôm nay, cô là Nữ diễn viên đoạt ba giải thưởng lớn, đối diện là một người mới mới bước chân vào làng giải trí, nhưng vì tấm ảnh cưới này, cô đã hoàn toàn thua cuộc.

Thẩm Sơ Tuyết dựa lưng vào ghế, cúi đầu xuống như không thể chịu nổi gánh nặng, làm lộ ra đôi vai và chiếc cổ mảnh khảnh. Cô vuốt ve chiếc điện thoại, trầm giọng nói: “Chị Thiến, em muốn đi Mỹ.”

Diêu Thiến hiếm khi thấy cô trông buồn bã đến vậy, chưa kể hôm nay cô vừa giành được chiếc cúp Kim Kê mà cô hằng mong ước, ba tiếng trước cô còn vui vẻ bước ra khỏi tiệc mừng chiến thắng, đến quán hẹn với người mới này, nghe nói nói họ từng là đồng đội trong đội tuyển cấp tỉnh.

Xem ra vấn đề nằm ở người mới này.

“Bây giờ mà ra nước ngoài, về sẽ phải cách ly, sẽ không kịp chương trình ghi hình trong một tuần, chúng ta không thể đắc tội với bên đó được.” Diêu Thiến khởi động xe, nói một cách chậm rãi, nhưng không để chỗ cho sự phản bác: “Trong khoảng thời gian này em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi hai ngày đi, chọn kịch bản mới, cố gắng đóng một bộ phim đình đám khác, củng cố địa vị.”

Thẩm Sơ Tuyết không nói gì, nằm xuống ghế sau, đeo tai nghe nghe sách nói, nhưng tâm trí đã bay đi rất xa.

Mười năm, quả thực là quá lâu rồi, lâu đến mức tưởng chừng như thể dục nhịp điệu và Tô Trí, đã là chuyện của kiếp trước. Nhưng sự xuất hiện của Hoàng Tĩnh Mỹ, khơi lại những kỷ niệm và con người cô đã chôn sâu trong tim mà không thương tiếc.

Giống như việc lục lọi thô bạo trong chiếc rương đựng quần áo cũ, chỉ để lại một căn phòng bừa bộn, chồng chất giữa đó là những ký ức úa vàng và nỗi buồn vô ích.

Thực ra, cho dù cô thực sự đến Mỹ, cũng có ích gì chứ? Lúc chia tay họ còn quá trẻ, không hề có lời hứa hẹn hay bày tỏ tình yêu nào, cô dựa vào đâu nghĩ rằng Tô Trí sẽ giống như cô, nhớ nhung đối phương lâu dài vậy chứ?

Có lẽ tất cả đều chỉ là mơ tưởng đơn phương của cô. Ở bên cạnh người từng là đối thủ của cô, đối với anh mà nói, có lẽ cũng không khác gì ở bên bất kỳ một cô gái nào khác.

Có lẽ khi ở nước ngoài, anh sớm đã gặp nhiều cô gái xuất sắc hơn, yêu đương, kết hôn và sinh con.

Những việc này đều là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng khi cô nghe giọng nam trong trẻo quen thuộc qua tai nghe, vẫn không kìm được mà cúi đầu xuống, khẽ nức nở.

Cô chỉ là muốn đến gặp anh, chắc chắn rằng anh ở nước ngoài được bình an.

Hoàng Tĩnh Mỹ nói sau này anh đã làm bác sĩ, nhưng cô thỉnh thoảng thấy các bài báo về tình hình bệnh viện ở nước ngoài, tình hình bệnh viện bên đó giống như địa ngục trần gian, làm bác sĩ ở đó..... anh, vẫn ổn chứ?

Thẩm Sơ Tuyết không biết, cô chỉ có thể hy vọng Tô Trí tất cả đều ổn.

Bây giờ cô đã là Nữ diễn viên đoạt ba giải thưởng lớn đáng ngưỡng mộ, vượt xa các cô gái trẻ cùng tuổi khác một đoạn lớn, nhưng thể dục nhịp điệu và Tô Trí là nỗi tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng cô.

Khi đó ở đội tuyển cấp tỉnh, sắp tham gia vòng tuyển chọn đầu tiên của Thế vận hội Olympic, cô với Thế vận hội Olympic, với Tô Trí, đã từng gần gũi như vậy mà.

Hai kỳ Thế vận hội vừa qua, cô đều không dám xem, vốn dĩ Thế vận hội Tokyo sẽ được tổ chức năm nay, đã bị hoãn lại sang năm sau, cô nghĩ, lần này cô nên đi xem xem.....

Thẩm Sơ Tuyết im lặng ngồi ở ghế sau, đột nhiên nghe thấy tiếng chị Thiến kêu lên, sau đó là một tiếng phanh xe chói tai cọ vào mặt đất, đèn pha của chiếc xe tải lớn đối diện rất gần họ, sáng rực như một con đường dẫn tới thiên đàng.

Trời đất quay cuồng.

“Tuyết Tuyết!” Diêu Thiến kinh hãi hét lên.

Trước khi Thẩm Sơ Tuyết bất tỉnh, chỉ cảm thấy thắt lưng bị vật cứng va vô cùng đau đớn. Đó là chiếc cúp mà cô đã tùy tiện ném lên chỗ ngồi, lúc này cách lúc cô đã nói xong lời phát biểu nhận giải đầy phấn khích không quá mười hai giờ.

Màn hình điện thoại di động của cô vẫn còn phát sáng, trang phát lại âm thanh nhấp nháy, tựa sách và tên diễn viên lồng tiếng cứ luân phiên xuất hiện.

《Chuyện tình đầu tiên》

Sunne

Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của thiếu niên không hề bị gián đoạn bởi vụ tai nạn xe hơi.

Nhưng cô gái đã rơi lệ vì giọng nói ấy, đã không thể còn nghe thấy giọng anh  nữa.

******

“Anh, anh, hôm nay em không thể làm bài tập nữa rồi.”

“Tại sao?”

“Hôm nay mới được học dây thể dục, em tập đếm đau cả cổ tay rồi!” Cô bé nói với giọng vô cùng vui vẻ.

Cậu bé thở dài: “Vậy học từ vựng đi.”

“Không không không, anh ơi, em vừa thấy anh đào ở đầu phố chuyển sang màu đỏ rồi, chúng ta đi trèo cây hái anh đào đi!”

“Em không phải đau cổ tay à?”

......

Trước khi Thẩm Sơ Tuyết tỉnh lại, đã mơ thấy giấc mơ như vậy.

Cô đã không thể nhớ rõ chuyện đó xảy ra vào khi nào, nếu không phải là mơ thấy, có lẽ cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhớ lại đoạn hội thoại như vậy nữa. Cô và Tô Trí từng có quá nhiều khoảnh khắc như thế.

Nhưng mới học thể dục dây, có lẽ đoán chừng tầm đó là khi bảy, tám tuổi.

Bởi vì sự xuất hiện của Hoàng Tĩnh Mỹ, thậm chí đến cả trong giấc mơ của cô cũng đều là Tô Trí.

Trong lòng Thẩm Sơ Tuyết cảm thán, để mở mí mắt có chút nặng nề, cảm thấy choáng váng kinh khủng, trong cơn mê man, cô cuối cùng cũng nhớ ra, tối qua bản thân đã gặp tai nạn xe.

Nhưng cô còn chưa kịp vui mừng vì bản thân mình đã sống sót sau vụ tai nạn xe, đã ngạc nhiên phát hiện ra nơi mình đang ở, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Rèm cửa màu hồng nhạt, giá sách hồng trắng và bàn máy tính, ngay cả chiếc chăn bông trên người cũng có hình hoa anh đào màu hồng.....Đây rõ ràng là phòng ngủ thời thơ ấu của cô.

Thẩm Sơ Tuyết nghi ngờ mình đang mơ, chống đỡ cơ thể yếu ớt của mình dậy, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh mình trong gương, như thể thời gian quay ngược, trở về dáng vẻ thiếu nữ mười mấy tuổi.

Điều này có thật không?

Cô ngơ ngác ngồi trước bàn máy tính, dù là một diễn viên đã quen nhìn thấy những cảnh tượng lớn, lúc này cũng không thể kiểm soát biểu cảm gương mặt mình, trong mắt đầy sự kinh ngạc. Cơ thể dường như bị bệnh nặng, cô yếu ớt nằm sụp xuống bàn.

Lúc này, cô cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động ở bên ngoài cửa, tiếng nói lờ mờ xuyên qua bức tường cách âm không mấy tốt của căn nhà cũ, là một người đàn ông trung niên.

“Với tướng mạo này của Tiểu Tuyết, làm vận động viên thật lãng phí, đi đóng phim với tôi, bảo đảm nổi tiếng khắp nơi!”

Là giọng của đạo diễn Cao Dương! Đạo diễn Cao Dương là người đã đưa cô đóng bộ phim đầu tiên trong đời, và sáu năm sau đó, lại hợp tác lần nữa, lần đó cô đã giành được giải Kim Mã, từ đó bắt đầu hành trình trở thành Nữ diễn viên chính xuất sắc với ba giải thưởng lớn.

“Nhưng mà, trong giới giải trí dường như có nhiều tin đồn không hay, con bé còn nhỏ như vậy.....” Đây là mẹ cô, giọng điệu lộ rõ sự lo lắng.

“Anh trai, chị dâu, nếu tôi đưa con bé vào giới này, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho con bé, không nói gì khác, ít nhất trước khi trưởng thành, sẽ không để con bé dính vào những chuyện lộn xộn đó.” Cao Dương nói: “Với lại, làm vận động viên cũng quá vất vả, anh chị nỡ để con bé vì một tấm huy chương, chịu đựng khổ nhiều như vậy sao?”

Những lời này thực sự đã chạm đến đáy lòng của cha mẹ Thẩm, đứa trẻ đã quá vất vả rồi, đặc biệt là gần đây vì phải tham gia cuộc tuyển chọn Thế vận hội Olympic, đội tuyển đã đổi sang một huấn luyện viên nghiêm khắc, nếu không phải cô mệt sốt cao đến mức ngất đi, đứa trẻ đó có lẽ vẫn sẽ giấu họ.

Nhưng họ vẫn nói: “Đạo diễn à, chuyện này, vẫn là phải tùy vào ý kiến của chính đứa trẻ. Đợi con bé khỏe lại, chúng tôi sẽ hỏi con bé, cho ông một câu trả lời.”

Sau đó là một loại âm thanh sột soạt, qua không lâu sau đó, cửa phòng Thẩm Sơ Tuyết được nhẹ nhàng đẩy ra, Lục Mẫn nhìn thấy con gái đang bị sốt cao nằm gục trên bàn ngủ, giật mình, vội vàng đi vào: “Hy Hy, con sao lại dậy rồi, mau quay về giường đi.”

“Mẹ ơi.....” người mẹ trước mắt còn rất trẻ, khóe mắt và trán chỉ có vài dấu vết nếp nhăn, vẫn không có một sợi tóc bạc.

Lục Mẫn đỡ cô lên giường, nghe cô con gái ốm yếu khẽ gọi mình bằng giọng như một chú mèo con, trong lòng dịu lại, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Ừm? Có phải là con nhớ anh Tiểu Trí rồi không?” Bà ấy tạm thời không nói về việc đạo diễn Cao Dương vừa đến lần nữa, tự mình đoán được ý của con gái, nhìn đồng hồ: “Chắc giờ đã tan học rồi, mẹ giúp con gọi cậu ấy sang đây nhé.”

Tâm trạng Thẩm Sơ Tuyết phức tạp, cô thực sự đã quay trở lại năm đó sao? Vẫn chưa rời khỏi đội tuyển tỉnh để bước vào giới giải trí, và Tô Trí sống ở ngay bên cạnh, mở cửa ra liền có thể nhìn thấy nhau...

Người mẹ trước mặt chân thực như vậy, đây chắc chắn không phải là giấc mơ.

Lục Mẫn thấy cô không nói gì, cảm thấy mình đã đoán đúng, mỉm cười hiền hậu, giúp con gái vén những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trước trán: “Mẹ sẽ giúp con đi tìm cậu ấy ngay, con ngoan ngoãn nằm nghỉ nhé.”

Thẩm Sơ Tuyết chưa kịp phản bác, mẹ đã đi ra ngoài.

Cô kéo chăn, mong đợi nhưng cũng không biết phải đối diện với anh ấy thế nào.

Lúc này Tô Trí hẳn vẫn đang học trung học, đúng như thiếu niên dịu dàng mà cô nhớ đến, tuy nhiên, cô đã là một người chị lớn từng trải hơn mười năm rồi. Trước đây khi ở cùng Tô Trí, điều cô làm nhiều nhất đó là làm nũng với anh, nhưng bây giờ thì sao đây? Không thể làm nũng  với một cậu bé ít hơn cô nhiều tuổi được.

Hơn nữa, ngày hôm qua  cô vừa nhìn thấy ảnh cưới của anh và Hoàng Tĩnh Mỹ.

Chuyện này cứ nghẹn lại trong lòng một cách tinh tế, nếu gặp được Tô Trí, cô cảm thấy bản thân sẽ không nhịn được mà chất vấn anh về điều này. Vốn dĩ cô chỉ là không có tư cách để chất vấn, nhưng bây giờ, Tô Trí thậm chí còn không biết rằng anh trong tương lai sẽ làm điều đó.....

Haiz.

Thẩm Triển Chiêu cũng đến phòng thăm con gái, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô vì phát sốt có chút tái nhợt, chạm nhẹ vào mũi của cô: “Đều là con gái lớn rồi, đổ bệnh vẫn cần anh trai đến chăm.” Ông ấy không biết là vợ mình đã tự đi tìm Tô Trí, chỉ nghĩ đó là yêu cầu của cô bé thích bám người, dặn dò rằng: “Bây giờ anh học trung học rồi, việc học bận rộn, buổi tối truyền nước không thể nài nỉ anh đi cùng đâu, biết chưa?”

“Biết rồi ạ.”

“Bố sẽ đi nấu bữa tối cho các con, làm món sườn chiên cho Tiểu Trí, xào ít thịt cho mẹ, còn con á, chỉ có thể ăn cháo thôi nhé!”

Cô gật gật đầu, sau mười năm trong giới giải trí, đối với thức ăn, cô sớm đã không còn kén chọn thứ gì nữa, cháo bố nấu ngon hơn hẳn so với cơm hộp của đoàn phim.

“Nhưng mà, đợi khi mà con khỏe bệnh rồi, muốn ăn gì bố đều làm cho con!”

Thẩm Sơ Tuyết khẽ mỉm cười, bố vẫn dễ thương như vậy, mấy chục năm không thay đổi.

Vì bố mẹ yêu cô như thế, cô cuối cùng tự mình cấu vào cánh tay mình.

Đau thật.

Cô thực sự không phải là đang mơ.

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc