Chúc Tuệ không còn nhớ lúc đó mình cảm thấy thế nào. Có lẽ lúc nhìn chiếc thẻ, cô đã do dự, cũng có thể đang nghĩ xem một chiếc váy giá mười vạn trông như thế nào. Cô thật sự không nhớ rõ, trong đầu chỉ còn tua đi tua lại khoảnh khắc khi cô đang nhìn chiếc thẻ, bên cạnh vang lên một tiếng "tách" giòn giã.
Đó là tiếng bật lửa kim loại, âm thanh đóng mở trong trẻo, vui tai. Kèm theo đó là tiếng nhả khói của đàn ông. Chúc Tuệ vô thức quay đầu và nhìn thấy Chu Tự.
Chuyện đưa sinh viên đại học lên giường người khác rốt cuộc chẳng có gì hay ho. Gã nam sinh kia kéo Chúc Tuệ vào góc khuất hành lang để ra điều kiện, vừa hay Chu Tự rời phòng tiệc ra hút thuốc. HẲn là anh đã đứng đó một lúc, nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người. Thấy Chúc Tuệ nhìn sang, anh ta đang ngậm thuốc, khẽ nhíu mày.
Chúc Tuệ rất nhạy bén với cảm xúc của người khác, đặc biệt là đàn ông. Cô nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt có phần bạc bẽo kia lóe lên một tia kinh diễm.
Sau này Chu Tự nói, phản ứng đầu tiên của anh ta khi nhìn thấy cô là cảm thấy mười vạn quá ít. Ý nghĩ thứ hai là, anh ta phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới có thể lột sạch quần áo và làm cô.
Chúc Tuệ thật sự quá đẹp, một vẻ đẹp khiến người ta vừa nhìn đã nảy sinh tà niệm. Không đủ đoan trang, nhưng tuyệt đối quyến rũ. Một đôi mắt long lanh ngấn nước, đuôi mắt xếch nhẹ, hàng mi dài chớp động, thứ thổi qua không phải là gió, mà là xuân dược không thấy máu.
Trước vẻ đẹp khêu gợi đó, Chu Tự cũng không ngoại lệ mà trúng độc. Anh ta chậm rãi nhả ra một vòng khói. Trong làn khói mờ ảo, anh ta hỏi Chúc Tuệ: "Có muốn tôi báo cảnh sát giúp không?"
Giọng nói từ tính trầm thấp, mang theo uy áp lạnh lùng của người bề trên. Gã trai mới chỉ là sinh viên đại học gần như lập tức phán đoán được lợi hại, hoảng hốt bỏ chạy.
Góc khuất vắng vẻ này chỉ còn lại Chúc Tuệ và Chu Tự. Cô nhìn anh ta, trong đầu cũng đang cân nhắc lợi hại: có nên đuổi theo mười vạn kia không.
Cuối cùng, cô nghĩ đến ánh mắt kinh diễm ban nãy của Chu Tự, quyết định cược một ván.
Cô nhỏ giọng nói: "Em không định đồng ý với anh ta."
Trước mặt những người đàn ông khác nhau, đương nhiên phải có những tính cách khác nhau. Trước những kẻ theo đuổi bình thường, cô có thể tỏ ra cao ngạo, làm cao. Nhưng bây giờ thì không.
Chu Tự có tiền, rất có tiền, là người có tiền nhất cô từng tiếp xúc. Khí chất lạnh lùng nghiêm nghị của anh ta hoàn toàn đè bẹp đám con trai non nớt trong trường. Trước một người đàn ông trưởng thành, có tiền có địa vị, vẻ cao ngạo của cô sẽ trở nên vô lễ và ấu trĩ.
Vì vậy, cô hạ giọng, trưng ra vẻ mặt vừa quật cường vừa tủi thân để biện giải cho mình.
Nhưng Chu Tự vẫn nhìn thấu sự ngụy trang của cô.
"Người đó cho hơi ít thật." Anh vẫy tay với cô.