Sau một đêm ngủ ngon lành thì Nguyên Niệm cũng đã thức dậy...cậu ngơ ngác đi xuống lầu . Quản gia cũng vội chạy đến hỏi.
“Ai gu thiếu gia à cậu không sao chứ ? Cậu đã thấy đói chưa ? Có muốn uống chút nước không ?”
Có thể nói...trong cái nhà này Nguyên Niệm cậu là được cưng chiều nhất . Nguyên Niệm chỉ vỗ vỗ cái bụng nói “đói....” Quản gia thấy thế thì liền phì cười và chuẩn bị phần ăn sáng cho cậu. Còn Khuyên Âu hắn thì đã ăn sáng rồi đến trường từ sớm , nhưng mọi hoạt động cử chỉ của Nguyên Niệm đều lọt vào mắt hắn .
Khuyên Âu ở trường nhưng vẫn luôn bật camera theo dõi cậu . Hắn cũng mỉm cười trước hành động của cậu . Cạch . Một tiếng động khá to vang lên trong căn phòng chỉ có mỗi Khuyên Âu , một cô gái ló đầu vào liền thấy nam thần ngồi đó mà ngại ngùng.
“Ôi mẹ ơi ! Tạ ơn trời phật đã cho con đi học sớm ! Đó chính là tiền bối Đinh Khuyên Âu!!!!!!! Mình phải lại bắt chuyện mới được” cô thầm nghĩ . Cô gái từ từ tiến lại gần Khuyên Âu . Cô liền chào nhưng bị ăn bơ . \( cảm giác ấy toy hiểu mà :”\(\( giống như khi mình gặp crush mà crush cho ăn bơ á :”\(\(\(\(\( \)
Cô xấu hổ mà chọn một chỗ ngồi không xa đằng sau hắn . Cô ngồi xuống và lấy máy ra chụp hắn , cô hoàn toàn đổ bởi bờ vai thái bình dương của Khuyên Âu . Và cả mùi hương trên người cậu , từ xa mà cô vẫn có thể ngửi được . Ta nói nó thơm mà nó thơm như là sầu riếng vậy đó.
Quay trở lại với Nguyên Niệm.
Cậu đang nghịch nước ở ngoài vườn thì thấy một chú mèo trắng Ragdoll rất xinh đẹp chui vào vườn nhà cậu . Nó đã thành công thu hút sự chú ý của cậu , cậu liền thích thú chạy theo nó...xong một hồi rượt đuổi quanh vườn thì Nguyên Niệm đã mất kiên nhẫn ngồi xuống cỏ mà tức giận mắng chú mèo ấy.
“Mèo nhỏ à mày có thể đừng chạy nữa không !! Tao không chạy được nữa rồi !” Chú mèo liền đưa mắt nhìn Nguyên Niệm và leo qua hàng rào rồi chạy ra ngoài.
Nguyên Niệm cũng vội đứng dậy chạy đến chỗ hàng rào , “aaa xin lỗi mèo nhỏ , mày đừng bỏ đi mà \~ vào đây chơi với tao đi tao hứa sẽ không mắng mày nữa” nhưng mèo nhỏ lại nhìn Nguyên Niệm một lúc rồi bỏ đi.
“Ah! Đợi tao với !!!” Nguyên Niệm mặc dù sợ bị Khuyên Âu mắng nhưng lại muốn đi tìm mèo nhỏ nên lấy hết can đảm mà từng bước từng bước trèo ra hàng rào.
Nguyên Niệm sau vài chục phút vật vã cũng đã đặt một chân xuống...cậu trượt chân và ngã ra đất . May mà không có trầy xước gì đáng kể. Cậu liền chạy đi tìm mèo nhỏ.
Quay lại với Khuyên Âu hắn
Học xong vài tiết thì liền có linh cảm không lành . Hắn mở laptop ra và bật camera xem...nhưng tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy Nguyên Niệm đâu , hắn vừa lo lắng vừa tức giận gọi ngay về nhà .
Quản gia bắt máy lên và hỏi “xin chào , Đinh gia xin nghe , ô là nhị thiếu gia sao...sao cậu lại điện về nhà vậy ạ” quản gia nghe giọng nói trầm hơn bình thường của hắn liền biết sắp có chuyện nên tim đập nhanh hơn.
“Ông quản lý kiểu gì mà Đinh Nguyên Niệm anh ta đâu mất rồi hả !!!” Hắn quát lớn vào điện thoại , ông liền lo lắng hỏi lại.
“Không phải cậu chủ vẫn đang chơi ngoài vườn sao ạ!?” Hắn lại nổi máu điên và gầm lên.
“Mau cho người đi tìm anh ấy ngay ! Không thì cả ông và lũ giúp việc trong nhà sẽ không yên đâu!!!” Rồi hắn cúp máy . Ông đã ở đây hơn 40 năm nên biết rất rõ tính cách của các thiếu gia . Nếu nhị thiếu gia đã nổi giận thì kể cả ông chủ thì cậu cũng không quan tâm . Có thể nói là một con quỷ điên lên cơn a....
Nếu không tìm được cậu chủ bé bỏng thì mọi người sẽ tiêu đời....ông liền lo lắng gọi mọi người khẩn trương đi tìm Nguyên Niệm.
—BONUS—
Ở đoạn “đó chính là tiền bối Đinh Khuyên Âu” của cô gái mất liên sỉ trên . Mình muốn bonus một tí . Đáng lẽ Khuyên Âu 18 tuổi đang học lớp 12 nhưng cậu lại học đại học \( cụ thể là đại học năm 2 \) lý do quá đơn giản là vì cậu rất thông mình và nhà lại giàu nên cậu nhảy lớp là chuyện bình thường